Các sĩ quan trong cục, ai cũng biết Hồng Giang là một gã hãnh tiến, lạnh lùng và kín đáo. Mọi người đồn nhau gã sĩ quan này biết bẩy thứ tiếng, đã từng yết kiến Đức giáo hoàng La mã, từng được Đờ-Gôn bắt tay tại phòng lớn trường võ bị Xanh-Xia, từng được chính tướng Oét-mô-len, tham mưu trưởng liên quân vỗ vai. Hơn nữa, mọi người còn thầm thì với nhau rằng gã là một sĩ quan “xịa” chính cống, học trò rất cưng của ngài A.Đalét, từng được làm trợ lý cố vấn cho tiểu ban Đông Nam Á của cục tình báo Trung ương Hoa Kỳ. Nào là các giáo sư kinh tế – chính trị Hoa Kỳ mỗi lần sang đây thường tìm đến nhà gã trung tá đàm luận thâu đêm suốt sáng, ý hợp tâm đầu lắm.
Còn các sĩ quan phu nhân, các bà, các cô, những mệnh phụ của các vị tai to mặt lớn bên Bộ ngoại giao thì thường xì xào về viên sĩ quan đẹp trai cho đến nay vẫn chưa có ai nâng khăn sửa túi. Bà này nói con gà trống đuôi dài đó hình như đã “đặt cọc” tại nhà ông vua dây kẽm gai. Bà kia cãi lại rằng con hổ hiền lành này còn đang kén. Người nói hay, kẻ nói dở, nhưng dù ở đâu, hễ thấy viên trung tá đi qua là lập tức các bà im bặt, cúi mặt xuống vân vê tà áo, ra chiều thẹn thùng lắm. Nhưng ánh mắt của các bà còn sắc hơn dao cạo râu, khiến nhiều khi viên sĩ quan đã đi cách một quãng xa còn thấy nóng bừng trên mặt. Ấy là các bà còn rất lịch sự, nghĩa là mới chỉ liếc cúi mặt. Nếu các bà mà lại thân tình hơn một chút nữa thì hơi men bao lấy viên trung tá còn nóng hơn cả rượu uýt-xki chính gốc. Mà làm sao lại không nhìn một khi anh chàng bảnh đến thế: vóc người cân đối, cao dong dỏng, ngực nở cộm sau tà áo lúc nào cũng là thẳng nếp và nếu đã tiếp các bà thì lịch sự còn hơn người Mỹ.
Hồng Giang không nói một lời nào khi nghe những tiếng đồn hay, dở về anh. Viên trung tá chỉ hơi mỉm cười, nhún vai và nói lảng sang chuyện khác…
***
Thiếp đi được một lát, Hồng Giang tỉnh dậy lúc trời còn tối. Đêm Sài Gòn dạo này còn hơi lành lạnh. Từ cửa sổ làn gió nhẹ đẫm sương lách qua tấm màn gió, mang vào căn phòng mùi hương ẩm ướt của dạ lan. Nghe vẳng đâu đó đôi ba tiếng giầy đinh, tiếng còi. Một con tàu kéo còi phía cảng, nghe trầm đục, nằng nặng. Nhưng bền bỉ hơn tất cả vẫn là tiếng con dế kêu cuối vườn…
Hồng Giang ra khỏi giường, lấy hai quả tạ tay cuối chân giường, vung mạnh. Xương sống theo chiều vặn người kêu răng rắc. Một lát sau, Hồng Giang không bật đèn, lặng lẽ rút khăn mặt đi vào phòng tắm. Tắm buổi sáng đã thành thói quen của cậu học trò trường Bưởi ngày xưa (nước Hồ Tây buổi sáng là sạch nhất – cậu vẫn thường khẳng định với bạn bè như thế ). Vừa nằm bồng bềnh trong bể nước đá hoa xây sát tường, Hồng Giang vừa nhẩm tính kế hoạch trong ngày. “Rồng lửa” – Món hàng vừa cất đã đạt yêu cầu của cấp trên. Còn món hàng mới, Viôlét, như một lần tướng Hâygơ đã nói lỡ ra, sẽ ra sao đây? Hiện giờ nó nằm trong trong két sắt nào? Đã giao cho các tướng lĩnh người Việt chưa? Hai lần làm sát nhau, chắc chắn sẽ rất phức tạp. Hồng Giang không còn lạ gì tính Hâygơ, một người đa nghi và sắt đá không kém gì “ông già tủ lạnh” Bân-cơ. Còn Hoàng Lan, “Con Hàn” làm sao bị bắt? Chắc là có kẻ phản bội…
Nghĩ lan man, Hồng Giang lại nhớ đến chú bé đánh giầy, và gã chiêu hồi tối qua. Vĩnh Nam – tên gã chiêu hồi – có liên quan gì đến việc Hoàng Lan bị bắt không? Có liên quan gì đến chị Sáu không? Còn chú bé kia?
Một hồi chuông gắt gỏng vang lên ngoài cửa. Quấn cả tấm khăn tắm rộng vào người, nước chảy ướt lướt thướt. Hồng Giang ra mở cửa. Tên lính hầu chắc là đã đứng chờ từ lâu khi thấy trong phòng vẫn tối vội vàng nói:
– Thưa trung tá, cục mời trung tá đến ngay. Trực tiếp ngài thiếu tướng cầm tê lê phôn.
– Sao không bảo ngay. Chuẩn bị xe. Năm phút nữa tôi đi.
Tên lính hầu vừa quay đi, lập tức quay lại như sực nhớ:
– Thưa, đêm qua ngài Hâygơ có điện tìm trung tá. Theo lệnh trung tá, tôi không gọi. Ngài Hâygơ có nhắn hỏi thăm sức khỏe và công việc của trung tá.
Tên lính hầu quay ra. Hồng Giang nhanh nhẹn vào buồng thay quần áo. Bắt đầu rồi đây. Một đêm ba điện gọi, trong đó hai của CIA, nhưng muốn ra sao thì ra, phải lấy được Viôlét.
Nên bắt đầu từ đâu đây?
CHƯƠNG BỐN: DÀN THẾ TRẬN
ĐOÀN xe dừng lại trước cổng sắt Bộ tổng tham mưu. Nhìn thấy ba chiếc xe Phi-át đen có hai G.M.C chở đầy quân cảnh hộ tống, viên trung uý chỉ huy bảo vệ hạ lệnh mở cổng, lui bốn cái cự mã ra. Đó là bốn cái khung sắt ken đầy dây kẽm gai, cao ngang ngực, dùng để chắn những chiếc xe chở đầy thuốc nổ lao vào, một kiểu đánh “quyết tử” của quân cộng sản. Hai ụ súng sơn vằn vện nguỵ trang thò ra hai khẩu súng máy mười hai li tám và hai cái nòng đại bác hai mươi li đen chũi, chĩa thẳng về phía trước, gầm gừ hăm doạ. Sau khi cánh cửa nặng nề được mở ra, người đi ngoài đường còn có thể nhìn thấy hai chiếc xe tăng M.48 đỗ lù lù phía trong, nòng pháo chĩa xuống ngang tầm người. Bọn lính đi giầy da bó chặt lấy ống quần, khuôn mặt bé choắt dưới vành mũ sắt Tây Đức, đứng thành hai hàng dọc theo hai bên cổng, nghêng đón cái ngài cố vấn Hoa kỳ.
Đoàn xe dừng lại trước một toà nhà đồ sộ, bắt người ta chú ý không phải vì vẻ đẹp to lớn hiện đại mà chính vì cái vẻ vừa kín đáo, vừa hùng hổ của nó. Trước khi mấy tên bảo vệ chạy tới mở cửa xe, Hâygơ quay sang Sơn Hồng, vỗ nhẹ vào bả vai hắn, dặn dò:
– Xin phép lưu ý ngài một lần cuối cùng: Ngài Uyliam cũng đi với chúng ta là một nhà buôn, một nhà tư bản có uy tín ở Oa-Sinh-tơn. Vì sự toàn thắng trong cuộc chiến tranh này, ngài đừng quên điều đó, nhất là trước mặt các cấp dưới của ngài.
– Dạ, xin lĩnh ý ngài – Sơn Hồng xun xoe trả lời. Hắn rút bao thuốc Caraven “A” ra, cầm hai tay dâng lên mời Hâygơ vẻ nịnh nọt. Thoạt đầu Hâygơ định từ chối, nhưng khi nhìn thấy nhãn hiệu của thuốc, hắn thay đổi ý định với một nụ cười nhiều ý nghĩa trên môi. Được Hâygơ ban ơn bằng cách mỉm cười cầm lấy một điếu, Sơn Hồng sung sướng đến mức gã đã nhắc được bộ mặt phì phì những thịt thằng trên cái cổ nhỏ xíu nổi đầy gân, đưa ra một cái nhìn cảm tạ.
Vì đó là một chuyến viếng thăm đột xuất, cho nên ngoài một vài viên sĩ quan giỏi chiến đấu trong các ba, các vũ trường, hộp đêm đang vơ vẩn trên sân, không có ai ra đón đoàn khách đặc biệt này. Các sĩ quan tác chiến, thám báo, thông tin, các sĩ quan dù, lính thuỷ đánh bộ… chạy lên chạy xuống rầm rập như ong vỡ tổ. Quang cảnh thực sự như sắp bước vào một chiến dịch lớn. Hâygơ bước ra khỏi xe, lơ láo nhìn xung quanh. Với thiên tính bẩm sinh của những kẻ nịnh nọt và ưa nịnh nọt, Sơn Hồng hiểu ngay ý của quan thầy qua cái nhìn ấy. Không dám vung vẩy chiếc can chỉ huy, hắn chạy vòng từ bên kia cửa xe sang đứng cạnh Hâygơ, nhún vai than phiền:
– Ngài xem, lúc nào chúng tôi cũng bận rộn. Thời buổi chiến tranh nên thiếu những nghi lễ ngoại giao. Mời ngài.
Sơn Hồng cúi gập người, vòng tay về phía ngôi nhà. Hâygơ chủ động khoác vai hắn bước vào nhà. Uyliam nhìn quanh. Vốn ưa kín đáo, không thích gặp nhiều người, viên trung tá tình báo khoác áo nhà buôn rất khoan khoái khi không phải chịu cảnh tiền hô hậu ủng, đón rước linh đình. Gã nở ngực hít một hơi dài bầu không khí trong lành của buổi sáng miền nhiệt đới, rồi khoan thai đi theo.
Phòng họp của cục nằm ngay trên tầng hai. Khi đoàn người bước vào, căn phòng vẫn vắng tanh vắng ngắt, trừ viên sĩ quan thường trực và viên sĩ quan bảo vệ. Đợi cho hai ngài Mỹ “an toạ” Sơn Hồng hất hàm ra hiệu cho hai viên sĩ quan kia lui ra. Hắn với sâm banh rót rượu vào li. Gã nhớ như in trong đầu thói quen của người Mỹ: uống một li trước khi làm việc cho sảng khoái tinh thần. Đóng vai chủ nhà dễ tính, gã nâng li:
– Xin chúc sức khoẻ hai ngài!
Hâygơ và Uyliam nâng li. Sơn Hồng ngửa cổ trút thứ nước vừa cay vừa đắng mà gã đã nghiền vào cổ họng. Giữa chừng, gã chợt nhận ra hai cấp trên sau khi nâng cốc, đã không uống mà lại đặt xuống mặt bàn đá. Gã ngượng ngùng vì cử chỉ mất lịch sự (phần nào hơi vô phép) của mình và đặt li rượu uống dở xuống. Để che giấu, gã nói to hơn bình thường. Cái cổ quá nhỏ để rung lên một âm thanh lớn như vậy, cho nên nó thuỗn ra dẫn đến cái mồm há hốc, trông như một cái loa bằng bìa các-tông.
– Xin các ngài cho biết kế hoạch làm việc.
Hâygơ liếc nhìn Uyliam. Uyliam, đầu ngón tay út trắng mượt với móng để dài vẫn gõ gõ xuống bàn, nói mà mắt lại nhìn lên khung kính treo tấm ảnh các sĩ quan của cục phóng to.
– Thứ nhất, ngài cho phép làm việc chung với tất cả các trưởng, phó các phòng, ban ngay tại đây. Thứ hai, tôi sẽ tiếp riêng một số sĩ quan tại phòng làm việc của ngài. Sau đó, tôi sẽ bàn cụ thể hơn với ngài về cái mà chúng tôi đang quan tâm.
– Xin lĩnh ý ngài trung tá E… Hèm, ngài Uyliam, xin lỗi ngài.
Sơn Hồng nói ề à. Gã bấm chiếc nút xanh ngay góc bàn. Không đầy một giây, viên sĩ quan thường trực xuất hiện nơi cánh cửa, vừa mở ra. Viên sĩ quan bảo vệ lấp ló sau lưng hắn.
– Lệnh triệu tập tất cả trưởng, phó các phòng ban. Mười phút nữa có mặt tại đây, mang theo tài liệu đầy đủ.
– Tuân lệnh, thưa thiếu tướng.
***
Hồng Giang ngồi vào bàn, giở tập tài liệu về tình hình bố trí lực lượng đối phương do Phủ đặc uỷ trung ương tình báo vừa cung cấp. Đây là tập tài liệu anh đã chờ đợi lâu ngày, nhưng hôm nay anh không còn tâm trí nào nghĩ đến nó. Câu chuyện tối hôm qua lởn vởn mãi trong đầu. Khi viên thượng sĩ báo tin có ngài Uyliam gọi điện thăm hỏi, Hồng Giang đã reo lên như gặp bạn cố tri, nhưng thực ra, anh mới chỉ trông thấy hắn có một lần.