Sau cành Viôlét – Ngô Tất Thắng

Trong vũ trường, tiếng nhạc, điệu nhẩy, ánh đèn nhiều màu vẫn đua nhau gào thét, nhấp nháy. Nhưng ngoài trời, bóng tối đã bắt đầu buông xuống tấm khăn voan tím xẫm muôn thuở. Một màu sương nhẹ, bàng bạc đã dăng đầy đường phố. Viên trung tá xô ghế đứng dậy, nhặt cành viôlét bình dị lên, ngắm nghía rồi lại đặt xuống bàn. Đảo mắt qua người đàn ông kia, viên sĩ quan lại nhếch mép gọi người bồi bàn đi ngang trước mặt:

– Ê, bồi!

– Dạ, thưa ngài – người bồi bàn khúm núm chạy đến, tấm lưng cúi gập xuống rất nhanh nhẹn, thành thạo như thể thói quen ẩn trong máu.

Viên sĩ quan rút tiền vừa định trả puốc-boa (lót tay) kèm tiền năm li cà phê thì nhanh như chớp ả thiên nga lúc này đã nhào đến, gạt người bồi sang một bên:

-Ấy chớ. Ngài cứ để em được hầu hạ ngài.

Ả nghiêng đầu cố làm ra vẻ tình tứ, con ngươi đưa đi đưa lại trong hõm mắt quệt đầy một màu xanh xám xịt. Viên trung tá khẽ nhún vai, dúi nắm tiền vào tay ả đã chìa sẵn. Thuận tay anh vỗ nhẹ mấy cái vào mái tóc ngắn ngủn xù lên của ả, rồi rảo bước ra phía cửa gương đang quay tròn chầm chậm. Nghĩ thế nào, ả thiên nga dúi mạnh nắm tiền cho anh bồi lép vế đang đứng ngẩn người, quay ngoắt lại chạy theo viên trung tá, xô cả vào hai vợ chồng người tư sản. Người chồng gầy đét buột miệng văng tục, nhưng mắt vẫn dán chặt vào tấm lưng trắng hở hang nuột nà, thân hình thon thả của ả.

Đuổi kịp gần cửa, ả thiên nga choàng tay khoác ngang lưng viên sĩ quan đẹp trai, hỏi nhấm nhẳng:

– Ngài cho em được đi hầu hạ ngài.

– Rất hân hạnh. Xin mời – Viên sĩ quan mỉm cười, bước lùi lại một bước, hơi khom lưng chìa tay ra phía trước – Địa chỉ: số nhà… đường Võ Tánh, Quận Hai.

Không cần phải là thiên nga, mà mọi người dân bình thường đất Sài-gòn này, cả đến bọn nhỏ đánh giầy, bán báo cũng thừa biết rằng đó là đâu. Trung tâm thẩm vấn khét tiếng của cục tình báo quân đội. Giả bộ suy nghĩ đôi chút, rồi ả nhăn nhó, tìm cách tháo lui:

– Ngài cứ giỡn em hoài. Thôi mà, ngài cảm phiền cho em còn mần ăn kiếm chút puốc boa. Đó, đó, người ta kêu em đó.

Ả kiếm cớ chạy tọt vào phía trong quầy. Viên trung tá nhếch mép khinh bỉ. Thứ mày mà cũng định kiếm đôn bằng mũi! Hừ để xem thằng thầy mày là thằng nào? Ra đến cửa, soi qua tấm gương để sửa lại bộ quân phục, viên trung tá kín đáo liếc bóng gã trung niên đáng ngờ nọ. Vừa lúc cặp mắt gã nhấp nhỏm thoáng qua. Viên sĩ quan bước nhanh ra cửa. 

Dưới chân thềm đá ven đường, chiếc xe Jeep đã nổ máy chờ sẵn. Viên thượng sĩ lái xe nhao người sang bên cửa mở cho cấp trên.. Ngần ngừ bên chiếc xe, rồi viên trung tá cúi thấp người, nói nhỏ:

– Anh cho xe đón tôi đầu rạp Mini Rex. Sẵn sàng liên lạc với trung tâm.

– Tuân lệnh, thưa trung tá.

Đợi chiếc xe khuất sau một ngã tư, viên trung tá mới đủng đỉnh bước, hòa vào trong dòng người đã thưa thớt dần. Dẫy đèn cao áp hai bên đường đã bắt sáng, hắt xuống mặt người một thứ ánh sáng xanh nhợt, mờ ảo. Những người đi lại trên đường đều tránh sang một bên nhường lối cho viên sĩ quan. Thời buổi loạn lạc này, tránh xa bọn nhà binh là tiện nhất. Cả những tốp lính tuần tra, quét chợ cũng dạt sang một bên, đừng nghiêm chào viên trung tá đi qua. Một vài cô gái làng chơi thập thò đầu các hẻm định nhào ra mời chào, song nhìn nét mặt tuy bảnh nhưng lạnh như tiền với khẩu oan-te đập nhẹ bên hông của viên sĩ quan, tất cả đều thụt vào, lè lưỡi với nhau.

Viên sĩ quan vẫn lững thững bước đi với cành viôlét trên tay, dường như không chú ý đến cảnh vật xung quanh. Vài đôi trai gái đèo nhau trên hon-đa đi chậm lướt ngang qua, chạy xa rồi mà nghe như tiếng rúc rích cười còn theo làn gió nhẹ từ sông Sài gòn vẳng lại. Hẳn họ đang thầm thương hại gã sĩ quan bảnh trai nhường kia lại phải đơn côi ngóng bồ lúc màn đêm buông dầy đường phố. Chợt người sĩ quan nhận thấy bên kia đường, từ nẫy giờ có một chú bé đánh giầy đang lẽo dẽo đi theo. Đôi chân nhỏ xíu phải gắng lắm mới kịp. Viên sĩ quan đưa cành hoa lên ngang mặt, dấu nụ cười chợt đến. Có một cái gì đấy khiến viên sĩ quan liên tưởng cậu bé với đời sống trước đây của mình… Không, không chỉ có vậy. Cậu bé ấy, trong cái nhìn vội vã pha chút hoảng hốt, lo âu đôi lần bắt gặp kia, trong dáng đi nửa như muốn đuổi kịp, nửa như không kia, hình như còn liên quan đến mình trong hiện tại nữa…

Đến một ngã ba, viên sĩ quan rẽ ngang đường. Cách đó một quãng không xa, gã trung niên nẫy giờ vẫn lén lút đi theo, vừa giống một con chó lăn theo mồi lại tương tự một thằng bồi bị hắt hủi, lẽo đẽo van xin chủ tha thứ. Hắn là loài chó săn nòi đây. Cứ nhìn cái dáng lén lút. Chốc chốc ngẩng lên nhìn rồi lại cắm cúi đi theo, vai cổ rụt xuống cho thấp hơn, hai con mắt cứ rườn mãi ra đằng trước như mắt ốc nhồi, viên trung tá thừa hiểu cung cách mần ăn của nó. Với loại này cũng chẳng khó, chỉ cần dấn ba bước là đủ cho nó rớt, tìm ba nó suốt một đêm nhịn đói. Nhưng nó là ai? E hèm, gặp nhau một chút cũng hay đấy chứ?

Vừa thoáng nghĩ như vậy đã thấy cậu bé đánh giầy theo sát đằng sau. Viên trung tá hơi ngoảnh lại, quát to:

– Nhỏ. Giầy!

– Dạ, con đây, thưa ông sĩ quan.

Cậu bé đánh giầy chạy ngay lại như sợ đứa khác giành mất. Cậu cúi gập người, hạ chiếc hòm gỗ đeo lủng lẳng trước ngực xuống đất. Viên sĩ quan đặt chân phải lên hòm, đứng chống nạnh.

– Lẹ lên!

– Dạ, ngài dùng kem Hoa kì hay kem Pháp?

– Pháp.

Viên sĩ quan gắt gỏng, liếc đồng hồ vẻ sốt ruột, rồi lui chân phải xuống đặt mạnh chân trái lên hòm. Sau tiếng “cộp” vang lên.

– Thưa ngài, xong ngay giờ đây ạ.

Cái giọng Bắc non nớt có một vẻ gì đó khiến viên sĩ quan cúi xuống nhìn. Vừa lúc cậu ngẩng lên, nhìn thẳng tới mặt viên sĩ quan rồi nhìn cành viôlét đang khẽ rung rung trên tay. Một nét cười thoảng lướt qua trên làn môi khô của cậu bé hơn mười tuổi ấy. Cậu bé lôi ra gần chục hộp kem các loại, trắng, đen, vàng, đỏ, Mỹ có, Pháp, Anh, Hà Lan, thậm chí kem Chợ Lớn cũng có. Quệt ngang quệt dọc kem lên mũi giầy vốn đã rất bóng của viên sĩ quan, cậu đánh lia lịa. Cả thân hình còm cõi nhao đi nhao lại theo chiếc bàn chải lông. Thoáng thấy gã trung niên thập thò trong bóng tối của một cửa tiệm bên kia đường viên sĩ quan không đợi đánh xong giầy trái đã rút ngay về, đặt chiếc bên phải lên mặt hòm, quát khẽ:

– Lẹ lên!

– Dạ, xong ngay đây, thưa ngài.

Cậu bé lại cặm cụi đánh. Rất nhanh, cậu rút mẩu giấy cuộn tròn gắn trong kẽ bàn chải, dúi sâu vào cạnh giầy viên sĩ quan.

– Rồi, thưa ngài.

Cậu bé nói to với vẻ thỏa mãn. Viên sĩ quan cúi xuống nhìn, bàn chân ngúc ngoắc trong chiếc giày nói khẽ:

– Nó sau lưng. Cẩn thận.

Rồi quát ầm ĩ:

– Quét lem nhem thế này hả, thằng nhỏ?

Viên sĩ quan nhếch mép, bực bội cho rằng đánh như thế không đáng tiền, quay lưng định bước. Cậu bé lao người theo, giật lấy vạt áo kêu lên:

– Ông chưa trả tiền con.

– Trả hả? Còn dám mở miệng đòi tiền cơ à? Này thì trả – Viên sĩ quan hơi nghiêng người, đá mạnh, làm cậu bé ngã chúi. Cậu bé oằn người vừa khóc vừa la to: 

– Tiền của tôi! Trả tiền tôi đây!

– Tiền này! Cầm về mà xài! – Viên trung tá vứt cành hoa về phía cậu bé. Không hiểu vô tình hay hữu ý cành hoa nằm gọn trong hòm gỗ lăn sâu giữa những hộp kem, báo cũ, bàn chải các loại. Cười ngạo nghễ, viên sĩ quan gằn giọng – Hay muốn về trại đi tàu bay với ba, hả thằng con ba trợn kia?

Cậu bé ôm vội chiếc hòm, dông tuốt ra xa, rồi đứng đó vừa khóc vừa chửi. Ba tên em-pi Mỹ đi ngang qua trông thấy cười sằng sặc. Mấy người đi đường mím môi nén giận. Nét mặt họ như muốn nói: “Ở chỗ khác thì chúng tao sẽ bóp chết mày. Đồ chó!”.

Viên trung tá phớt tất cả đủng đỉnh bước đi, huýt gió nhè nhẹ bài “Chiều mưa cao nguyên”.

***

Mọi sự việc diễn ra đều không qua mắt một người thứ ba. Đó là người đàn ông trung niên mặt nhợt , nẫy giờ vẫn lẩn trong bóng tối của một cửa tiệm. Dõi theo hai bóng người đang đi xa dần về hai phía, gã ngần ngừ không biết nên đi theo hướng nào. Một con chó đi săn trong rừng, đến một ngã ba rơi đầy lá khô, ngẩn ngơ trước những vết chân nai nối dài về hai cánh rừng khác nhau như thế nào, thì gã kia cũng ngẩn ngơ y như vậy. Gã thấy câu chuyện xảy ra có gì rất đáng ngờ. Theo thằng nhỏ kia ư? Con mồi thường quá, không bõ. Hay chặn đầu viên trung tá? Con mồi bự đó. Nhưng lỡ trật thì sao? Chẳng có gì bảo đảm cho gã là sẽ không phải nhận vài cái đá còn mạnh hơn cú đá vừa rồi… gã cứ lần chần như vậy cho đến lúc bóng cậu bé đánh giầy đã khuất sau một góc phố, còn viên sĩ quan, tuy đi đủng đỉnh nhưng cũng chỉ còn nhận ra bằng cái mũ kê pi đội hơi lệch và dáng dấp cao hơi trội lên so với những người khác. Gã giật mình, tặc lưỡi nghĩ liều: “Được ăn cả, ngã về không”, cần gì. Gã vẫn tin vào mật báo của ả thiên nga cũng như cảm giác của chính gã, nhưng có sao thì cứ chìa “các” ra là huề. Nghĩ vậy, gã bươn bả đuổi theo viên sĩ quan khả nghi.

Trời đã tối hẳn. Gió từ sông Sài gòn thổi về lồng lộng. Tuy vậy, khi theo kịp viên trung tá thì gã kia đã toát mồ hôi, người nóng ran, thở hổn hển. Đó cũng là lúc viên trung tá đã đến bên chiếc xe Jeep. Lách vội qua mấy người đang túm năm tụm ba truyện trò đợi giờ vào rạp, gã vươn lên trước mặt viên trung tá, tròn mắt nhìn, nói như ra lệnh phào phào trong nhịp thở:

– Xin lỗi trung tá, ngài cho coi giấy!

Viên sĩ quan nhìn từ đầu đến chân gã kia một cách xấc xược, không nói không rằng quay lại từ từ bước lên xe. Nhưng mới chỉ đặt một chân lên bậc sắt, viên sĩ quan đã phải rụt ngay lại. Gã đàn ông đã rút súng, chĩa lăm lăm vào người viên sĩ quan, quát lớn:

– Quay lại! Không tao bắn!

Đợi cho viên sĩ quan quay hẳn lại, gã lại quát:

– Cấm chống cự. Đưa giấy tờ đây!