Sau cành Viôlét – Ngô Tất Thắng

Hồng Giang lại nhớ đến chú bé đánh giầy với một lòng thông cảm, phải nói là biết ơn nữa. Chú đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc tới mức không thể ngờ được. Trong thành phố có hơn ba vạn trẻ mồ côi lang bạt khắp các đầu đường xó chợ, hình thức liên lạc ấy đỡ bị lộ hơn. Mình phải báo cáo về việc này mới được. Dùng hình thức gái làm tiền lộ quá rồi, dễ bị địch phát hiện. Vả lại, các ba, các vũ trường giờ đây nhung nhúc bọn thiên nga. Chú bé làm anh ấm lòng. Không, dù hàng ngày hàng giờ sống giữa hang ổ quân thù, cái chết dõi theo từng bước, nhưng nhân dân, Đảng vẫn ở bên anh, che chở, dìu dắt anh từng bước hoàn thành nhiệm vụ.

Còn bản kế hoạch, giờ nó nằm đâu? Ở nhà riêng của Hâygơ hay ở cơ quan cục tác chiến? Rõ ràng trong buổi họp lúc nãy, Hâygơ đã trao cho Sơn Hồng toàn bộ bản tài liệu trong khi chỉ trao cho mỗi sĩ quan nhưng vấn đề liên quan trực tiếp đến nhiệm vụ của phòng ấy. Nhưng việc Hâygơ trao điều tối mật đó cho Sơn Hồng trước mặt tất cả mọi người sao? Điều đó không thể tin được. Cuộc nói chuyện tay ba giữa Hâygơ, Uyliam và Hồng Giang đã chứng tỏ như vậy. Hắn đã tỏ ra nghi ngờ. Và như vậy, có khả năng từng phần bản kế hoạch trao cho các phòng là thật, nhưng bản trao cho Sơn Hồng là giả. Và như thế thì đó chính là một cái bẫy giương ra. Tại sao không thể giả thiết như vậy? Nhưng như thế thì Sơn Hồng sẽ chỉ đạo như thế nào? Không có lý. Có thể tủ tài liệu là một cái bẫy, nhưng khó có thể nó lại chứa tài liệu giả. Cái bẫy mà Hâygơ giương ra, đặt ở nhà riêng hay phòng làm việc của Sơn Hồng? Còn Uyliam, gã đóng vai trò gì trong vở kịch này? Vốn biết thái độ của gã đối với mình, Hồng Giang không tin gã là mặt trái của Hâygơ. Nhưng…

Một hồi chuông điện thoại réo lên:

– Hê lô, có phải trung tá Hồng Giang đó không?

– Ai đó?

– Uyliam đây – một chuỗi cười vui vẻ vang lên trong ống nghe, rồi có tiếng khàn khàn, lạo xạo – Sáng vội quá, quên chưa báo cho trung tá biết: ngài Cônbi gửi lời hỏi thăm sức khoẻ và công việc của trung tá. Ngài ấy nhắn…

Tiếng kêu lạo xạo im bặt. Người đang nói có lẽ kịp kìm giữ câu định thốt ra, rồi lấp đi bằng tiếng cười.

– Xin dặn thêm trung tá một điều: Hãy lo bảo vệ ngài Cục trưởng thật chặt chẽ thay vì bảo vệ cái cặp. Và trước hết là bảo vệ mình. Chắc trung tá hiểu ý tôi?

– Vâng, xin cảm ơn ngài.

– Bây giờ tôi bận, trung tá đã biết chưa, hai tiếng đồng hồ nữa, ngài Mắc Namara sẽ ghé lại Tân Sơn Nhất. Tôi phải ra đó một lát. Trung tá có đi đón không?

– Ồ, thưa ngài, thật là hân hạnh. Nhưng ở chỗ tôi chưa thấy báo gì. Vâng, thế nào tôi cũng tới đó.

– Nếu trung tá không bận, mời trung tá tới dự bữa cơm chiều tại khách sạn Công-ty-năng-tan, hồi mười chín giờ. Tôi sẽ trao lại một vài điều quan trọng, không tiện nói ở đây.

– Thưa ngài, thế nào tôi cũng đến. Rất hân hạnh được dự bữa cơm với ngài.

Có tiếng cười nhẹ trong máy, rồi tiếng cắt máy. Hồng Giang tưởng như thấy đôi môi mỏng dính của Uyliam khi cười lại nhếch lên mỉa mai, trông giống một dấu phẩy lớn.

Anh đứng bên điện thoại một lát. Thế là thế nào? Phải chăng gã khéo nói cho biết rằng tập tài liệu hiện nằm trong tay Sơn Hồng là giả? Còn điều gì Uyliam định nói? Có nên tin lời gã không? Anh hiểu rằng, thế trận giữa hai bên đã dàn ra. Trong cuộc chiến đấu thầm lặng một mất một còn này, anh có thể hy sinh, nhưng không được phép thất bại.

CHƯƠNG NĂM: KẺ GIẤU MẶT

Theo lệnh của thiếu tướng Sơn Hồng, toàn bộ các sĩ quan trung cấp trong cục đều đi đón Bộ trưởng quốc phòng Mỹ Mắc Namara, trừ bộ phận ngay sau đó lên đường xuống vùng Bốn chiến thuật tiến hành nhiệm vụ yểm trợ. Ngay khi mới nghe lệnh Hồng Giang đã để ý tìm viên thượng sĩ lái xe. Không thấy hắn đâu, Hồng Giang gọi viên đại úy thường trực, hạ lệnh phải phạt giam một ngày tên lính mê gái vô kỷ luật đó. Thời gian gấp lắm rồi, không thể để cái đuôi lẵng nhẵng ấy theo nữa.

Sau hai chiếc G.M.C chở đầy lính đi trước hộ tống, đoàn xe nối nhau chạy dài theo đội hình hành quân. Tiếng còi dẹp đường rú lên inh ỏi. Những chiếc mô tô của quân cảnh nổ máy ầm ĩ chạy từ từ bên xe của Sơn Hồng. Chốc chốc chúng lại phóng vượt lên trước, lao thẳng vào những đám đông dân chúng đang ứ lại ngày càng nhiều vì tắc đường.

Ngả người trên đệm da, Sơn Hồng khoan khoái lim dim mắt hồi tưởng lại đêm qua. Mười tiếng đồng hồ bên một ả gà mái quý phái. Tuyệt! Ả là vợ ba của một ông vua sắt, bạn thân của người Mỹ. Đây là bậc thang kỳ diệu cho những áp phe sau này. Đêm qua không phải gã chỉ ôm một con đĩ thượng lưu, ma còn ôm cả một tấm ngân phiếu khổng lồ. Mải suy nghĩ, Sơn Hồng không để ý chiếc đèn tín hiệu đang nháy liên tục. Cho đến khi tên lính bảo vệ rụt rè thưa, Sơn Hồng mới giật mình choàng dậy, chụp vội lấy cáp nghe đưa lên tai.

– Hê lô, đây. Thiếu tướng Sơn Hồng nghe đây. Sao… dạ… dạ. Ngài có thể để đích thân tôi về lấy được không ạ? Dạ, thế cũng được. Dạ tôi sẽ lệnh ngay. Cảm ơn ngài. Dạ.

Buông cáp xuống, viên thiếu tướng lại ngả người ra đằng sau, nhắm mắt lại. Hâygơ vừa hỏi gã về cặp tài liệu kế hoạch Rồng Lửa. Lạ thật, việc đã qua rồi, sao lại phải báo cáo ngày Bộ trưởng nữa? Yêu cầu mình không được vắng mặt trong buổi tiếp đón trọng thể này, Hâygơ lại gợi ý để trung tá Hồng Giang về đây “cho an toàn tuyệt đối”. Để viên trung tá hãnh tiến và rất được lòng người Mỹ kia đi thì gã hoàn toàn yên tâm. Nhưng có thật cần thiết đến mức ấy không nhỉ? Vốn không quen suy nghĩ nhiều, Sơn Hồng lặng lẽ châm một điếu Caraven A rồi cầm lấy cáp, chuyển tần số hành quân…

Tự tay lái chiếc xe Jeep có lắp máy bộ đàm theo quy định hành quân tác chiến của Sơn Hồng, Hồng Giang không khỏi đắn đo suy nghĩ. Hay là kiếm một cớ gì đó để quay về? Không được liều lĩnh. Nhưng đâu là giới hạn giữa sự liều lĩnh và lòng dũng cảm? Mà Uyliam nhắn như vậy là có ý gì? Đoàn xe càng đến gần phi trường Tân sơn Nhất, Hồng Giang càng phân vân. Đúng lúc đó, trong chiếc loa chìm gắn cạnh trục tay lái vang lên tiếng kêu rè rè, rồi một giọng nói ngạt mũi vang lên:

– Hêlô, chim ưng đâu? Chim ưng đâu? Phượng hoàng đây. Chim ưng bay về tổ, quắp tấm da bò đen trên bàn, mang tới thảo nguyên cho phượng hoàng, nghe.

– Dạ chim ưng nghe rõ. Sẽ cất cánh ngay bây giờ.

– Rồi. Lẹ lẹ lên nghe. Một giờ nữa đại bàng hạ cánh. Liệu mà tới.

Hồng Giang cho xe tạt sang vệ đường, đợi cho đoàn xe đi qua. Thế là thế nào? Không cầu mà được. Anh không lạ gì tấm da bò đen trên bàn của viên thiếu tướng. Đó là kỷ niệm cay đắng của gã về vụ Rồng lửa. Mắc Namara đến thì cần gì tài liệu ấy. Hay có âm mưu gì trong sự việc này chăng? Không có lẽ. Anh không còn lầm lẫn gì về viên tướng áp-phe kia. Một gã lấy tiền làm Tổ quốc, ngu đần và hãnh tiến, khúm núm với cấp trên và hoạnh họe cấp dưới. Gã rất tin và cần có anh trong công việc. Vậy thì gã không thể nghĩ ra trò gì được. Hay là lệnh của bọn Mỹ. Nhưng đó là bọn nào? Mà thôi, tương kế tựu kế. Cứ về cơ quan đã.

Đoàn xe vừa đi khuất, Hồng Giang quặt mạnh tay lái, rú ga lao thẳng về hướng ngược lại. Trông thấy chiếc xe từ xa, mấy tên quân cảnh đã đứng nghiêm, sau khi mở toang cánh cổng sắt nặng nề Hồng Giang lơ đãng gật đầu, từ từ cho xe vào ga ra. Anh bước nhanh vào tòa nhà. Không thấy viên sĩ quan thường trực đâu cả, Hồng Giang nhìn trước nhìn sau. Sau những lớp kính cách âm, chắn đạn, tòa nhà vắng tanh vắng ngắt này im lặng gần như tuyệt đối. Nghe rõ cả tiếng đập cánh vội vàng của một con ong lạc vào phòng, đang hấp tấp, hoảng hốt lao đầu vào cửa kính. Tội nghiệp, nó cứ tưởng bầu trời trong khung kính đó. Hồng Giang liếc nhìn con ong rồi khẽ nhún vai. Anh hơi mỉm cười vì thói quen đã ăn sâu vào người. Đến bên bàn làm việc của viên sĩ quan thường trực, anh thoáng đắn đo, rồi nhấc ba chiếc ống nghe đặt sang một bên. Sẽ không còn một tiếng chuông nào vang lên trong gian phòng trực này nữa.

Hồng Giang rút khẩu Oan–te khẽ lên đạn, lại rút trong túi áo bốn miếng cao su lót cá sắt của giầy đinh mà lúc nào anh cũng mang theo bên mình. Hồng Giang cúi xuống, lắp thật chặt dưới đế giày. Như thế, bước đi vừa êm vừa chắc, sẽ khó trượt trên nền đá hoa bóng loáng như gương. Anh thận trọng đi lên gác ba, về phía phòng làm việc của Sơn Hồng. Vừa mới hết tầng hai, anh đứng sững lại, cả người căng ra chờ đợi, tay phải thọc vào túi quần. Có tiếng động ở tầng ba, ngay trên đầu anh. Hồng Giang ngước lên, lắng nghe. Một thoáng im lặng. Ngay sau đó có tiếng người đi, ngày càng gần lại cầu thang trước mặt. Anh lặng lẽ đi giật lùi tay vẫn nắm chặt báng thép lành lạnh của khẩu súng trong túi quần. Tiếng bước chân rón rén xuống thang, hệt như một thằng ăn trộm, đang nghi ngại khi thấy có điều gì không lành. Hồng Giang lùi nhanh về phía cuối hành lang, rồi tụt vào phía trong nhà vệ sinh trước khi bóng kia bước xuống đến chân cầu thang rẽ vào hành lang. Anh rút súng, cầm lăm lăm trong tay. Tiếng chân rón rén vẫn tiến lại gần, mỗi lúc một gần hơn, Hồng Giang nép hẳn vào cạnh tường phía trong một gian rửa mặt, thuận tay khép hờ cửa.

Thời gian trôi qua thật căng thẳng. Người kia đã tiến đến cửa nhà vệ sinh, đang lơ láo ngó vào trong. Qua khe cửa, Hồng Giang căng mắt nhìn. Anh suýt nữa kêu lên. Người đang rình mò kia là viên thượng sĩ mê gái lái xe cho anh. Một loạt câu hỏi nảy ra trong đầu anh. Tên thượng sĩ này vào đây làm gì? Cục đã quy định rất rõ: tất cả binh lính không được vào trong tòa nhà. Ngay cả sĩ quan cũng chỉ được phép bước qua cửa lớn khi có nhiệm vụ. Vậy thì… Hay nó theo dõi anh? Vô lý. Khi anh vào phòng trực, rõ ràng không có ai biết. Hơn nữa, tên này đã có mặt trên tầng ba trước anh. Hay là… người của ta? Một tia hy vọng lóe lên. Nhưng ngay khi đó, Hồng Giang gạt bỏ ngay giả thiết này. Chỉ có bộ phận tình báo đặc biệt chịu sự lãnh đạo và chỉ đạo trực tiếp của trung ương mới có nhiệm vụ ở đây. Và nếu có thì anh đã biết. Không lẽ là biệt động nội thành? Cũng có thể, song nếu như vậy tại sao trong mật thư không thấy chị Sáu nói gì? Vậy tên này vào đây với mục đích gì?