Quân khu Nam Đồng – Bình Ca

Trận đấu trở lại, toàn sân lặng như tờ. Vô cùng căng thẳng. Nói không ngoa chứ lúc đấy nếu có con muỗi bay qua cũng nghe thấy tiếng vo ve. Ngọc Sơn đứng trước bóng. Trán và mũi nó lấm tấm những hạt mồ hôi. Trọng tài Tân Thời thổi còi, chém tay rất điệu nghệ. Ngọc Sơn chạy lấy đà và… sút! Bóng bay ra ngoài, đập vào hàng rào người đứng xem phía bên phải (lúc này khán giả đã tràn kín sân, chỉ chừa khoảng trống giữa hai cột gôn). Tiếng reo vang dội. Nhưng đội Nhà 1 đòi đá lại, với lý do “Ngọc Sơn đá bằng má ngoài chân trái, vì vướng khán giả chứ nếu không bóng đã xoáy từ ngoài vào gôn”. Chắc ý tưởng sút phạt kỹ thuật của đội Nhà 1 đã gợi ý cho cầu thủ đàn em sau này là Roberto Carlos của Brasil sút quả phạt kinh điển nhất mọi thời đại, vẽ một quỹ đạo ma thuật, lượn từ phía ngoài hàng rào cầu thủ làm tường vào khung thành đội tuyển Pháp ở Cúp Tứ Hùng 24 năm sau. Tất cả khán giả, kể cả anh Khanh, phản đối đòi hỏi vô lý của đội Nhà 1. Nhưng khi đang nắm quyền trên sân, trọng tài là cha là mẹ. Tân Thời tuyên bố: “Không có trận đấu bóng nào trên thế giới khán giả được phép tràn vào sân như thế này. Yêu cầu tất cả ra ngoài để sút phạt lại theo đúng luật!”.

Ngọc Sơn lần thứ hai đặt bóng trên chấm phạt đền. Mồ hôi trên trán, mũi, má, cằm của nó chảy ròng ròng. Việt nhận xét: “Đây là sai lầm chiến lược của đội Nhà 1. Một thằng “Bôn sệt”, thấy đánh nhau là tránh xa, thiếu hẳn sự lỳ lợm, thế mà lại giao cho nó trọng trách ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc”. Hòa hưởng ứng: “Hình như nó tè ra quần thì phải. Mày nhìn xem, quần đùi nó ướt sũng kìa”. Mặc dù Việt và Hòa thân với bọn Nhà 1 hơn bọn Nhà 7 nhiều, nhưng lúc này, chúng bị cuốn theo tinh thần thể thao, vô tình nói năng theo kiểu bôi bác đội Nhà 1 vì tội chơi ăn gian. Mặt Ngọc Sơn tái xanh. Nó sút. Lần này thì không ra ngoài. Dù gì nó cũng là chân sút cự phách, thành viên đội tuyển khu Nam Đồng. Nhưng do tâm lý căng cứng nên cú sút không hiểm. Thủ môn đội Nhà 7 ngồi thụp xuống, kẹp quả bóng vào giữa háng. Nhà 1 không tìm ra cớ gì nữa để cãi nên đành chấp nhận thua cuộc. Đội trưởng Anh Sơn lầm lì tuyên bố sẽ “khoác áo thần chết” cho những ai dám trêu chọc.

Chiều hôm sau, Nhà 5 và Nhà 6 thi tài. Nhà 6 với danh thủ Tuấn “Mím” (môi trên nó cực mỏng) quá mạnh so với Nhà 5. Nhà 5 biết kiểu gì cũng thua nên vào cuộc không hào hứng. Gần tới giờ đá mà vẫn không thấy hai hậu vệ Đính và Khanh đâu, đội trưởng Hiền phải cho người về gọi. Minh về tới sân Nhà 5, thấy Đính vẫn đang lúi húi xếp hàng lấy nước bên vỏ quả tên lửa. Sau trận Điện Biên Phủ trên không, khu Nam Đồng được Bộ Quốc phòng cấp rất nhiều vỏ đựng tên lửa (vì tên lửa đã đem bắn máy bay B52) để làm cổng chào và bể chứa nước cho các nhà. Đính bảo: “Tao phải lấy nước xong mới ra đá được. Bà tao giao nhiệm vụ chiều nay phải lấy được nửa phi nước. Nhà hết nước nấu cơm và cám lợn rồi. Người còn nhịn được chứ lợn làm sao nhịn được”. Minh nhìn hàng xô chậu xếp dài dằng dặc, nó kiếm hòn gạch gần đấy, mắt trước mắt sau đẩy vào giữa đám xô chậu để chen ngang. Đính cười: “Mày không thấy mọi người đều xếp hàng bằng xô, chậu à? Trước kia nhiều đứa chẳng cần lấy nước cũng mang gạch ra giữ chỗ. Có thằng thấy đông người xếp hàng còn đập đôi hòn gạch ra để thành hai chỗ. Quy định mới là xếp hàng bằng cái gì thì hứng nước bằng cái đấy. Xếp bằng gạch thì phải hứng bằng gạch. Không chen ngang được đâu. Tư lệnh Sư đoàn 308 Nguyễn Hữu An xếp hàng từ hai giờ chiều mà vẫn chưa đến lượt đây này”. Minh nói: “Ai chứ chú Nguyễn Hữu An thì nên ưu tiên. Chú ấy là tư lệnh trẻ nhất khu mình. Cả tháng chú ấy mới được về nhà một lần”. Đính cười: “Đã ra đây hứng nước thì có là Tổng tư lệnh cũng phải xếp hàng!”. Không biết Minh hâm mộ Tư lệnh Nguyễn Hữu An thực sự, hay hâm mộ cái Thu Hương con gái chú, nó nói: “Bố thằng Khanh bảo Nguyễn Hữu An khu mình là một trong bốn tướng tài nhất bây giờ, mình nên ưu tiên cho chú ấy”. Đính vẫn khăng khăng: “Tướng giỏi thì xếp hàng cũng phải giỏi!”.

Sắp đến giờ thi đấu giữa Nhà 5 và Nhà 6, nhưng Minh rủ thế nào, Đính vẫn lắc đầu: “Mày ra đá trước đi, tao phải hứng xong mấy xô nước này đã”. Thế là chỉ vì mấy giọt nước, đội Nhà 5 mất một cầu thủ hậu vệ trụ cột. Minh lên nhà Khanh, thấy cửa đóng im ỉm. Cái Lê Dung ở cạnh nhà Khanh, mách là Khanh vừa dẫn anh Hoàng, tay quấn băng, máu me be bét, đi ra Trạm Y tế khu. Minh lập tức bổ đi tìm. Đội Nhà 5 mất nguyên hàng hậu vệ, thua đội Nhà 6 với tỷ số 2 – 5.

Giải bóng đá hè khu Nam Đồng thành công như dự kiến. Nhất Nhà 7, nhì Nhà 6. Nhà 2 và Nhà 3 đồng giải ba. Đội Nhà 1 vẫn cay cú, rủ bốn đội đoạt giải đá giao hữu. Nhưng ai dại gì đá với kẻ chiến bại. Thắng chẳng được gì, thua thì mất danh tiếng.

3

Nói thêm về cái lý do vắng mặt hậu vệ Khanh. Buổi sáng hôm đó trời mưa. Khanh ngồi buồn, rủ Hoàng sang chơi. Bố Khanh đi công tác hai tuần, mẹ đi làm, hai đứa em gái lên bà ngoại nên nhà chẳng có ai. Ngồi mãi cũng chán, Hoàng đòi về. Khanh bưng ra một hũ rượu: “Mày ở lại đi. Uống cái này hay lắm. Uống xong người bay bổng lên tận chín tầng mây. Bố tao được người ta biếu. Thỉnh thoảng tao vẫn lấy ra uống trộm”. Nói đoạn, nó rót rượu vào cái bát sắt Trung Quốc, ngày ấy mọi người đều gọi là bát B52, vì so với bát ăn cơm thông thường, loại bát này to hơn hẳn. Khanh ngửa cổ uống một hơi, xong rồi “khà” một cái, mắt lim dim, vẻ rất thú vị. Nó hỏi Hoàng: “Mày đã bao giờ uống cái này chưa?”. Hoàng lắc đầu. Khanh tỏ ra đầy kinh nghiệm, nó rót tiếp rượu ra bát: “Để tao dạy. Mày đừng ngửi. Cứ nín thở, uống ào một hơi, xong rồi khà một cái. Đã lắm!”. Hoàng làm theo. Sau khi “khà” hẳn năm cái, nó gật gù: “Hay thật đấy, đầu tao quay quay như đi tầu vũ trụ”. Một lúc sau, nó loạng choạng, đập đầu vào tường, ngã lăn ra sàn nhà và nôn. Hoàng không ăn sáng nên chủ yếu là nôn ra nước. Khanh dọn dẹp và đỡ Hoàng lên giường. Hoàng nằm và ngủ thiếp đi.

Khi Hoàng tỉnh, định về thì Khanh lôi ra một khẩu súng lục K59. Nó tỏ vẻ khoái chí: “Bố tao mới được phát, thay loại K54. Ông ấy giấu tận đáy hòm, nhưng tao vẫn phát hiện ra”. Hai thằng cẩn thận đóng tất cả các loại cửa cho khỏi ồn. Khanh lấy bút chì vạch xung quanh cái khung “Huân chương kháng chiến” rồi tháo khung xuống, chỉ tay vào tường, bảo Hoàng: “Tao với mày thi bắn vào trong cái hình chữ nhật tao vừa vạch nhé. Tao vẽ một vòng tròn làm tâm, xem thằng nào bắn trúng. Bắn xong mình treo cái khung này lên như cũ, thế là không ai phát hiện được”. Nói xong nó nheo mắt, giương súng rất điệu nghệ, bắn gần trúng tâm vòng tròn. Hoàng khoái chí, giằng lấy súng, làm giống như Khanh, bắn đòm một phát. Bắn xong nó đến xem, thấy có ba lỗ trên tường, chứng tỏ trước đây Khanh đã bắn rồi. Hoàng đòi bắn thêm phát nữa rồi trả súng. Khanh rất thành thạo, tháo băng đạn cái “rộp”, vứt ra giường, chĩa súng vào Hoàng, hét: “Giơ tay lên”, động tác hệt như trong phim, và siết cò. Khanh không biết, ngay sau khi bắn một viên đạn đã tự động lẩy lên buồng đạn, nên dù đã tháo băng đạn ra, súng vẫn có đạn.

Hoàng cũng nghĩ Khanh tháo hết đạn ra rồi, nhưng theo phản xạ, nó lấy tay gạt mũi súng đi. Một tiếng nổ khô khốc. Bàn tay Hoàng nảy tung lên. Ban đầu không có cảm giác gì, nhưng chỉ một lát sau cả lòng bàn tay nó nóng rực, bỏng rát và buốt nhói. Máu văng tứ tung. Hoàng khóc tu tu. Khanh cuống lên. Nó lấy một cuộn băng to ra quấn hết vòng nọ vòng kia vào bàn tay Hoàng. Máu vẫn nhỏ tong tỏng. Khanh lấy luôn cái vỏ gối quấn ra ngoài và chở Hoàng đến Trạm y tế khu tập thể. Nó thì thào: “Không được khai là do súng bắn nhé. Nếu chuyện bị phát hiện, nhẹ thì bố tao bị kỷ luật, không được lên quân hàm đợt này, nặng thì phải ra tòa án binh vì tội thiếu trách nhiệm trong bảo quản vũ khí”. Tới Trạm y tế, cô y tá hỏi Hoàng bị làm sao, nó nói do nghịch pháo. Cô y tá tháo băng ra. Trong lòng bàn tay Hoàng đọng một vũng máu. Đáng lẽ khi băng, Khanh phải lấy bông nhét vào lỗ thủng trước. Đằng này nó chỉ quấn tròn các ngón tay và lòng bàn tay nên máu tiếp tục ứa ra. Sau khi lau chùi, sát trùng bàn tay nát toe toét của Hoàng, cô y tá băng lại và làm giấy chuyển lên Quân y viện 354 để khâu. Bác sỹ băng bó xong, hỏi Hoàng: “Đây là vết thương do đạn bắn xuyên, sao Trạm Y tế khu Nam Đồng lại bảo do nghịch pháo?”. Hoàng làm bộ đau đớn quá, không trả lời được. Nó nhắm tịt mắt, rên hừ hừ, giả bộ như thằng sắp chết. Khanh bảo: “Xin bác sỹ cho bạn ấy nghỉ một lát, bạn ấy đang đau. Bạn ấy sẽ trả lời bác sỹ sau”. Bác sỹ vừa quay đi, hai thằng nhanh chóng lủi mất.

Khi Minh gặp Khanh và Hoàng, chúng nó vẫn nói nghịch pháo, bị nổ rách tay. Chuyện tày trời như vậy nhưng chúng nó giấu biệt cả bọn. Phải mấy tháng sau Hoàng mới khai ra. Khi đó bố Khanh vừa được phong quân hàm thượng tá.

4

Một trong những nỗi khổ của mùa hè là thiếu nước. Nhiều khi xếp hàng cả tiếng đồng hồ cũng chỉ hứng được một xô. Vì vậy, nhiều đứa chọn cách tắm hồ. Lý tưởng nhất là lên hồ bơi Quảng Bá. Nhưng vì đường xa, lại phải mua vé, nên cũng có một số chọn tắm ở hồ Nam Đồng. Hồ này cực sâu, đa phần chúng chỉ dám lội ở ven bờ. Chẳng hiểu sao ai tắm ở đây cũng bị hắc lào. Chúng mách nhau mua cồn i-ốt bôi. Bẹn đứa nào đứa nấy thâm xì thâm xịt. Mỗi Việt không sao. Việt vẫn ra hồ chơi với đám bạn nhưng không bao giờ xuống tắm. Tính nó vốn kỵ nước. Bơi cũng là môn được Việt xếp trong danh mục “chổng mông vào”.

Tác giả: