Ambra cảm nhận được sức mạnh trong lời nói của ông. “Tôi ước gì tất cả mọi người đều nghĩ giống như anh,” cuối cùng nàng nói. “Dường như chúng ta làm rất nhiều việc chống lại Chúa. Tất cả mọi người đều có những kiểu chân lý khác nhau.”
“Đúng, đó là lý do Edmond hy vọng khoa học một ngày nào đó có thể đoàn kết chúng ta,” Langdon nói. “Nói theo ngôn ngữ của cậu ấy: ‘Nếu tất cả chúng ta đều thờ phụng trọng lực thì sẽ không hề có sự bất đồng về việc nó hút theo cách nào.’”
Langdon dùng gót chân vạch vài đường lên lối đi rải sỏi giữa họ. “Đúng hay sai?” ông hỏi.
Ngơ ngác, Ambra nhìn những đường vạch của ông – một phương trình số học La Mã đơn giản.
I + XI = X
Một cộng mười một bằng mười? “Sai,” nàng nói ngay.
“Và cô có thấy có cách nào để công thức này đúng được không?”
Ambra lắc đầu. “Không, nhận định của anh hoàn toàn sai.”
Langdon nhẹ nhàng chìa tay và nắm lấy tay nàng, dẫn nàng vòng tới chỗ ông đang đứng. Bây giờ, khi Ambra nhìn xuống, nàng thấy các vết vạch từ góc quan sát của Langdon.
Phương trình đã đảo ngược.
X = IX + I
Nàng giật mình ngước nhìn ông.
“Mười bằng chín cộng một,” Langdon mỉm cười nói. “Nhiều khi, tất cả những gì cô phải làm là thay đổi góc độ của mình khi nhìn chân lý của người khác.”
Ambra gật đầu, nhớ lại việc nàng đã xem bức chân dung tự họa của Winston rất nhiều lần mà không tài nào hiểu được ý nghĩa thật sự của nó.
“Nói về chuyện nắm bắt được một chân lý ẩn giấu,” Langdon nói, trông bỗng hứng thú hẳn. “Cô gặp may đấy. Có một biểu tượng bí mật ẩn giấu ngay đằng kia.” Ông chỉ tay. “Bên hông chiếc xe tải kia.”
Ambra đưa mắt nhìn và thấy một chiếc xe tải hãng FedEx đang tạm dừng đèn đỏ trên Đại lộ Pedralbes.
Biểu tượng bí mật ư? Tất cả những gì Ambra thấy là cái biểu trưng thường thấy của công ty.
“Tên gọi của họ đã được mã hóa,” Langdon nói với nàng. “Nó chứa đựng một tầng ý nghĩa thứ hai – một biểu tượng ẩn kín phản ánh động lực vươn tới của công ty.”
Ambra tròn mắt nhìn. “Nó chỉ là mấy chữ cái mà.”
“Tin tôi đi, có một biểu tượng rất thịnh hành trong biểu trưng FedEx – và nó tình cờ chỉ đường đi tới.”
“Chỉ đường ư? Ý anh là như… một mũi tên?”
“Chính xác.” Langdon cười ngoác. “Cô là một phụ trách bảo tàng – hãy nghĩ đến phần không gian âm.”
Ambra đăm đăm nhìn cái biểu trưng nhưng chẳng thấy gì cả. Khi chiếc xe phóng đi, nàng xoay sang Langdon. “Nói tôi nghe!”
Ông cười. “Không, ngày nào đó cô sẽ nhìn thấy thôi. Và khi đó cô sẽ thấy… may phúc là không nhìn thấy nó.”
Ambra định phản đối nhưng các đặc vụ Cận vệ của nàng tiến đến. “Thưa cô Vidal, máy bay đang đợi.”
Nàng gật đầu và quay lại phía Langdon. “Sao anh không đi cùng nhỉ?” nàng thì thầm. “Tôi chắc Hoàng tử sẽ rất muốn cảm ơn anh đích…”
“Tốt quá,” ông ngắt lời. “Tôi nghĩ cả cô và tôi đều biết tôi là người thừa, và tôi đã đặt phòng cho mình ngay đằng kia rồi.” Langdon chỉ tới tòa tháp gần đó của Khách sạn Princesa Sofía, nơi ông và Edmond từng ăn trưa. “Tôi có thẻ tín dụng của mình, và tôi đã mượn được một chiếc điện thoại từ phòng thí nghiệm của Edmond. Tôi đã thu xếp cả rồi.”
Viễn cảnh đột ngột nói lời tạm biệt khiến lòng Ambra trĩu xuống, và nàng cảm thấy rằng Langdon, mặc dù vẻ mặt chấp nhận nghịch cảnh, cũng ít nhiều cảm thấy tương tự. Chẳng còn bận tâm xem những cận vệ của mình có thể nghĩ gì, nàng bạo dạn bước tới và choàng hai tay quanh người Robert Langdon.
Vị giáo sư nồng nhiệt đón lấy nàng, bàn tay rắn chắc của ông đặt trên lưng nàng kéo nàng thật sát lại. Ông ôm nàng vài giây, không dài hơn so với mức ông có thể, sau đó nhẹ nhàng buông nàng ra.
Thời khắc đó, Ambra Vidal cảm thấy có gì đó bứt rứt trong lòng. Nàng đột nhiên hiểu những gì Edmond nói về nguồn năng lượng của tình yêu và ánh sáng… bung nở ra ngoài để lấp đầy vũ trụ.
Tình yêu không phải là một cảm xúc hạn chế.
Chúng ta không có nhiều để chia sẻ.
Trái tim chúng ta tạo ra tình yêu khi chúng ta cần đến nó.
Giống như bố mẹ có thể yêu thương một đứa con mới ra đời ngay lập tức mà không cần giảm bớt tình yêu dành cho nhau, cho nên giờ Ambra có thể cảm nhận được tình cảm dành cho hai người đàn ông khác nhau.
Tình yêu thực sự không phải là một cảm xúc hạn chế, nàng nhận ra vậy. Nó có thể được tạo ra bột phát chẳng từ gì cả.
Giờ đây, khi chiếc xe đưa nàng quay về với Hoàng tử từ từ lăn bánh rời đi, nàng đăm đăm nhìn Langdon, vẫn đang đứng một mình trong vườn. Ông nhìn theo với ánh mắt kiên định. Ông mỉm cười dịu dàng và vẫy tay rồi đột ngột quay đi… dường như cần một lúc trước khi hất chiếc áo vest lên vai lần nữa và bắt đầu đi bộ một mình tới khách sạn.
CHƯƠNG 103
Khi các đồng hồ tại cung điện điểm giữa trưa, Mónica Martín thu thập những ghi chép của mình và chuẩn bị đi tới Quảng trường Almudena để phát biểu với giới truyền thông tập hợp ở đó.
Sáng sớm hôm đó, từ Bệnh viện El Escorial, Hoàng tử Julián lên truyền hình trực tiếp và thông báo việc cha chàng từ trần. Với tình cảm chân thành và tư thế vương giả, Hoàng tử nói về di sản của Đức vua và những mong muốn của chính mình đối với đất nước. Julián kêu gọi sự khoan dung trong một thế giới bị chia rẽ. Chàng hứa học hỏi từ lịch sử và mở lòng với sự thay đổi. Chàng ca ngợi văn hóa và vẻ đẹp của Tây Ban Nha, và tuyên bố tình yêu sâu sắc, vĩnh cửu của mình dành cho người dân.
Đó là một trong những bài phát biểu hay nhất Martín từng được nghe, và cô không thể nghĩ ra cách nào mạnh mẽ hơn cho Đức vua tương lai để bắt đầu sự trị vì của mình.
Ở cuối bài phát biểu xúc động của chàng, Julián dành một lúc để vinh danh hai đặc vụ Cận vệ đã hy sinh tính mạng khi làm nhiệm vụ vào đêm hôm trước trong lúc bảo vệ hoàng hậu tương lai của Tây Ban Nha.
Sau đó, sau một quãng im lặng ngắn, chàng cho biết tin về một diễn biến không vui khác. Người bạn tận tụy của Đức vua, Giám mục Antonio Valdespino, cũng vừa qua đời vào sáng hôm nay, chỉ vài giờ sau nhà vua. Vị Giám mục có tuổi mất vì trụy tim, hẳn nhiên vì quá yếu không trụ nổi trước nỗi đau đớn cùng cực mà ông cảm thấy do mất nhà vua cũng như hàng loạt cáo buộc độc địa nhằm vào ông đêm qua.
Dĩ nhiên, tin về cái chết của Valdespino lập tức dập tắt việc công chúng kêu gọi một cuộc điều tra, và một số người thậm chí còn đi xa đến mức đề nghị những kẻ đã buộc tội ông phải xin lỗi; nói cho cùng, bằng chứng chống lại Giám mục đều mang tính suy diễn và có thể thêu dệt dễ dàng bởi kẻ thù của ông.
Khi Martín đến gần cửa quảng trường, Suresh Bhalla xuất hiện bên cạnh cô. “Người ta đang gọi cô là một người hùng đấy,” anh nói, đầy nhiệt thành. “Tất cả đều tung hô, [email protected] – người cung cấp sự thật và đệ tử của Edmond Kirsch!”
“Suresh, tôi không phải Monte,” cô trợn mắt phản đối. “Tôi thề với anh.”
“Ồ, tôi biết cô không phải Monte,” Suresh trấn an cô. “Dù đó là ai thì anh ta cũng khôn khéo hơn cô. Tôi đang cố gắng lần theo những liên lạc của anh ta – không có cách nào cả. Cứ như anh ta thậm chí không tồn tại vậy.”
“Chà, cứ tiếp tục đi,” cô nói. “Tôi muốn chắc chắn rằng không có rò rỉ từ hoàng cung. Và làm ơn cho tôi biết mấy chiếc điện thoại anh đánh cắp tối qua…”
“Đã trả lại két của Hoàng tử rồi,” anh quả quyết với cô. “Như đã hứa.”
Martín thở phào, biết rằng Hoàng tử chỉ mới vừa về tới hoàng cung.
“Thêm một chi tiết cập nhật nữa,” Suresh nói tiếp. “Chúng tôi vừa trích nhật ký điện thoại hoàng cung từ nhà cung cấp dịch vụ. Đêm qua không hề có bất kỳ cuộc gọi nào từ hoàng cung tới Guggenheim. Kẻ nào đó đã chơi khăm số của chúng ta để thực hiện cuộc gọi đó và đưa Ávila vào danh sách khách mời. Chúng tôi đang theo dõi tiếp.”
Mónica thở phào khi nghe báo rằng cuộc gọi có tính buộc tội ấy không bắt nguồn từ hoàng cung. “Làm ơn thông báo cho tôi khi có tin tức,” cô nói, đi gần ra cửa.
Bên ngoài, tiếng của giới truyền thông tập hợp lại nghe to dần.
“Cả một đám đông rất lớn ngoài đó,” Suresh nhận xét. “Có chuyện gì phấn khởi xảy ra đêm qua à?”
“Ồ, chỉ là một vài tin rất đáng giá.”
“Đừng nói với tôi,” Suresh xen vào. “Cô Ambra Vidal mặc một chiếc váy thiết kế mới à?”
“Suresh!” cô cười nói. “Anh thật vớ vẩn. Giờ tôi phải ra đó đã.”
“Giấy tờ ghi gì thế?” anh hỏi, làm hiệu về tập ghi chép trên tay cô.
“Rất nhiều tình tiết. Trước tiên, chúng ta có những nghi thức truyền thống cần thiết lập cho lễ đăng quang, sau đó tôi phải rà lại…”
“Chúa ơi, cô thật chán phèo,” anh buột miệng và rẽ vào một hành lang khác.
Martín cười. Cảm ơn nhiều, Suresh. Tôi cũng mến anh.
Khi cô tới cửa, cô nhìn qua quảng trường nắng chói chang tới chỗ đám đông phóng viên và quay phim đông đảo nhất cô từng thấy tập trung tại Hoàng cung. Thở hắt ra, Mónica Martín chỉnh lại cặp kính của mình và tập trung tinh thần. Sau đó cô bước ra dưới ánh mặt trời Tây Ban Nha.
Trên gác trong căn hộ hoàng cung, Hoàng tử Julián xem buổi họp báo được truyền hình của Mónica Martín khi chàng cởi bỏ đồ. Chàng đã kiệt sức, nhưng chàng cũng cảm thấy rất nhẹ lòng khi biết rằng giờ Ambra đã an toàn trở về và đang ngủ ngon. Những lời cuối cùng của nàng trong cuộc trò chuyện trên điện thoại của họ khiến chàng ngập tràn hạnh phúc.
Anh Julián, với em thật vô cùng có ý nghĩa khi anh tính đến việc cùng nhau bắt đầu lại – chỉ anh và em – tránh khỏi ánh mắt của công chúng. Tình yêu là thứ riêng tư; thế giới không cần thiết biết mọi chi tiết.
Ambra đã giúp chàng đầy lạc quan trong một ngày nặng nề vì mất đi vua cha.
Khi chàng bước tới để treo chiếc áo vest của mình, chàng cảm thấy túi mình có gì đó – là cái chai dung dịch morphine uống từ phòng bệnh của cha chàng. Julián đã giật mình khi thấy cái chai trên bàn bên cạnh Giám mục Valdespino. Rỗng không.