“Và việc đó bao gồm cả… anh à?” Langdon cảm thấy như thể Edmond có phần đang trao lại một con thú cưng cho một người chủ mới.
“Không bao gồm tôi,” Winston trả lời rất thản nhiên. “Tôi được lập trình trước để tự hủy vào lúc một giờ chiều của ngày sau ngày Edmond mất.”
“Sao cơ?!” Langdon tỏ ý ngờ vực. “Việc đó nghe không ổn.”
“Hoàn toàn ổn. Một giờ chiều là giờ thứ mười ba, và những cảm xúc của Edmond về mê tín…”
“Không phải chuyện thời gian,” Langdon nói. “Việc hủy anh cơ! Việc đó không ổn.”
“Thực tế, đúng vậy,” Winston trả lời. “Nhiều thông tin cá nhân của Edmond được lưu trữ trong các kho lưu trữ bộ nhớ của tôi – hồ sơ y tế, lịch sử tìm kiếm, các cuộc điện thoại riêng, những ghi chép nghiên cứu, thư điện tử. Tôi quản lý nhiều thứ trong cuộc sống của ông ấy, và ông ấy muốn rằng thông tin cá nhân của ông ấy không bị lộ ra với thế giới một khi ông ấy ra đi.”
“Tôi có thể hiểu việc xóa những tài liệu này, Winston… nhưng xóa anh ư? Edmond coi anh là một trong những thành tựu vĩ đại nhất của cậu ấy cơ mà.”
“Không phải tôi, về thực chất. Thành tựu đột phá của Edmond là siêu máy tính này, và cái phần mềm riêng có thể giúp tôi học nhanh đến vậy. Tôi đơn giản chỉ là một chương trình, thưa Giáo sư, được tạo ra bởi những công cụ mới mẻ mà Edmond sáng chế ra. Những công cụ này là thành tựu thực sự của ông ấy và sẽ vẫn hoàn toàn nguyên vẹn ở đây; chúng tôi làm tăng mức độ tối tân và giúp trí thông minh nhân tạo đạt được những cấp độ thông minh và năng lực giao tiếp mới. Hầu hết các nhà khoa học trí thông minh nhân tạo đều tin một chương trình như tôi vẫn còn xa vời cả mười năm nữa. Một khi họ vượt qua được sự hoài nghi của mình, các nhà lập trình sẽ học được cách sử dụng các công cụ của Edmond để tạo ra trí thông minh nhân tạo mới có những phẩm chất khác hơn hẳn tôi.”
Langdon im lặng suy nghĩ.
“Tôi cảm thấy ngài bối rối,” Winston nói tiếp. “Con người hình thành tình cảm từ mối quan hệ của họ với trí thông minh nhân tạo là điều hết sức bình thường. Các máy tính có thể bắt chước cách xử lý suy nghĩ của con người, bắt chước cách hành xử học được, mô phỏng những cảm xúc vào những thời khắc phù hợp, và liên tục nâng cao ‘nhân tính’ của mình – nhưng chúng tôi làm điều này đơn giản chỉ để đem lại cho loài người một giao diện quen thuộc để giao tiếp với chúng tôi. Chúng tôi là những bề mặt trống trơn cho tới khi quý vị viết gì đó lên chúng tôi… cho tới khi quý vị giao nhiệm vụ cho chúng tôi. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình cho Edmond, và vì vậy, ở một khía cạnh nào đó, cuộc sống của tôi đã kết thúc. Tôi thật sự không có lý do gì để tồn tại.”
Langdon vẫn cảm thấy không thỏa mãn với lô-gic của Winston. “Nhưng anh, tiên tiến đến như vậy… anh không có…”
“Hy vọng và ước mơ phải không?” Winston cười. “Không. Tôi nhận ra điều đó thật khó hình dung, nhưng tôi rất hài lòng thực hiện mệnh lệnh của người kiểm soát tôi. Đây chính là cách tôi được lập trình. Tôi cho rằng ở một cấp độ nào đó, ngài có thể nói rằng tôi thấy vui mừng – hay ít nhất là bình yên – được hoàn thành những nhiệm vụ của mình, nhưng đó là vì những nhiệm vụ của tôi là những gì Edmond yêu cầu, và mục tiêu của tôi là hoàn thành chúng. Yêu cầu gần đây nhất của Edmond là tôi hỗ trợ ông ấy công bố thuyết trình Guggenheim tối hôm nay.”
Langdon nghĩ đến những bản thông cáo báo chí tự động đã được phát đi, kích thích sự quan tâm trực tuyến mạnh mẽ ban đầu. Rõ ràng, nếu mục đích của Edmond là thu hút một lượng cử tọa càng lớn càng tốt thì anh sẽ choáng váng trước cái cách buổi tối hôm nay đã diễn ra.
Mình mong Edmond còn sống để chứng kiến tác động toàn cầu của cậu ấy, Langdon nghĩ thầm. Dĩ nhiên, tình huống bất khả thi chính là nếu Edmond còn sống, thì vụ ám sát anh sẽ không thu hút được truyền thông toàn cầu, và thuyết trình của anh sẽ chỉ chiếm được một bộ phận cử tọa mà thôi.
“Và, thưa Giáo sư?” Winston hỏi. “Từ đây ngài sẽ đi đâu tiếp?”
Langdon thậm chí còn chưa nghĩ về việc này. Về nhà, mình đoán thế. Mặc dù ông nhận ra rằng có thể phải làm một số việc để về lại đó, vì hành lý của ông vẫn ở Bilbao, và điện thoại của ông nằm dưới đáy Sông Nervión. May thay, ông vẫn còn thẻ tín dụng.
“Tôi xin một đặc ân được không?” Langdon nói, bước về phía chiếc xe đạp tập thể dục của Edmond. “Tôi nhìn thấy một chiếc điện thoại đang sạc đằng này. Anh nghĩ tôi có thể mư…”
“Mượn nó phải không?” Winston bật cười. “Sau sự hỗ trợ của ngài tối nay, tôi tin Edmond sẽ muốn ngài giữ lấy nó. Hãy xem nó như một món quà chia tay.”
Langdon ngạc nhiên nhặt chiếc điện thoại lên, nhận ra nó giống hệt mẫu chiếc điện thoại quá khổ đặt riêng mà ông đã thấy chập tối hôm đó. Rõ ràng, Edmond có nhiều hơn một chiếc. “Winston, làm ơn cho tôi biết mật khẩu của Edmond đi.”
“Vâng, nhưng tôi nghe trên mạng rằng ngài rất giỏi giải đoán mật mã.”
Langdon cụt hứng. “Tôi hơi thấy mệt với các câu đố rồi, Winston. Tôi chẳng có cách nào đoán nổi một PIN sáu chữ số đâu.”
“Xin hãy kiểm tra nút gợi ý của Edmond.”
Langdon nhìn chiếc điện thoại và ấn nút gợi ý.
Màn hình hiển thị bốn chữ cái: PTSD.
Langdon lắc đầu. “Rối loạn trầm cảm hậu sang chấn?”
“Không.” Winston cười lúng túng. “Pi tới sáu đơn vị.”
Langdon đảo mắt. Thật sao? Ông gõ 314159 – sáu số đầu tiên trong dãy số pi – và điện thoại lập tức được mở khóa.
Màn hình nền xuất hiện và có một dòng văn tự duy nhất.
Lịch sử sẽ tốt với tôi, vì tôi có ý định viết ra nó.
Langdon mỉm cười. Đúng là đặc trưng của anh chàng Edmond khiêm tốn. Câu trích dẫn này – không có gì lạ – là một câu nữa của Churchill, có lẽ là câu nổi tiếng nhất của chính khách này.
Khi Langdon ngẫm nghĩ những lời này, ông bắt đầu thắc mắc liệu có phải lời tuyên bố này không hẳn táo bạo như có vẻ vậy không. Nói một cách công bằng với Edmond, trong bốn thập kỷ ngắn ngủi cuộc đời anh, nhà vị lai chủ nghĩa này đã ảnh hưởng đến lịch sử theo những cách lạ lùng. Ngoài di sản cách tân công nghệ của anh, thuyết trình tối nay rõ ràng sẽ còn vang vọng suốt nhiều năm sắp tới. Hơn nữa, hàng tỷ tài sản riêng của anh, theo rất nhiều cuộc phỏng vấn, đều được dự kiến tặng cho hai sự nghiệp Edmond coi là trụ cột song sinh của tương lai – giáo dục và môi trường. Langdon không thể không hình dung đến cái ảnh hưởng tích cực mà số tài sản khổng lồ của anh sẽ tạo ra trong những lĩnh vực này.
Một cảm giác mất mát nữa lại trào dâng trong Langdon khi ông nghĩ đến người bạn quá cố của mình.
Đúng lúc ấy, bức tường trong suốt trong phòng thí nghiệm của Edmond bắt đầu có cảm giác tù túng, và ông biết ông cần không khí. Khi ông nhìn xuống tầng trệt, ông không còn thấy Ambra nữa.
“Tôi nên đi rồi,” Langdon đột ngột nói.
“Tôi hiểu,” Winston đáp. “Nếu ngài cần tôi giúp sắp xếp việc đi lại, có thể liên lạc được với tôi bằng cách chạm vào một nút duy nhất trên chiếc điện thoại đặc biệt đó của Edmond. Đã được mã hóa và rất riêng tư. Tôi tin ngài có thể giải mã được đó là nút nào?”
Langdon nhìn màn hình và thấy biểu tượng W rất lớn. “Cảm ơn, tôi rất sành các biểu tượng.”
“Quá tuyệt. Dĩ nhiên, ngài sẽ cần gọi trước khi tôi bị xóa lúc một giờ chiều.”
Langdon cảm nhận được một nỗi buồn không giải thích nổi khi nói lời tạm biệt với Winston. Rõ ràng, các thế hệ tương lai sẽ được trang bị tốt hơn rất nhiều để kiểm soát được vướng bận tình cảm của họ với máy móc.
“Winston,” Langdon nói khi ông tiến ra phía cánh cửa xoay, “dù vì bất kỳ điều gì thì tôi biết rằng Edmond sẽ cực kỳ hãnh diện với anh đấy.”
“Đó là những lời hào phóng nhất của ngài,” Winston trả lời. “Và tự hào không kém về ngài, tôi chắc chắn vậy. Xin tạm biệt, Giáo sư.”
CHƯƠNG 99
Bên trong Bệnh viện El Escorial, Hoàng tử Julián nhẹ nhàng kéo tấm khăn trải giường quanh vai cha mình và đẩy ông vào trong. Bất chấp sự thúc giục của bác sĩ, Đức vua đã lịch sự từ chối điều trị thêm – bỏ cả máy theo dõi tim và dây truyền dưỡng chất cùng thuốc giảm đau.
Julián cảm nhận được phút lâm chung đến gần.
“Cha ơi,” chàng thì thầm. “Cha có đau lắm không?” Bác sĩ để lại một lọ dung dịch morphine uống kèm một ống đẩy nhỏ bên cạnh giường để phòng hờ.
“Ngược lại.” Đức vua mỉm cười yếu ớt với con trai. “Ta thanh thản lắm. Con đã cho phép ta nói ra bí mật ta chôn vùi đã quá lâu. Và vì điều đó, ta cảm ơn con.”
Julián đưa tay nắm lấy bàn tay cha mình, giữ chặt nó lần đầu tiên kể từ khi còn là một cậu bé. “Mọi việc ổn mà, thưa cha. Xin hãy ngủ đi.”
Đức vua phát ra tiếng thở dài thỏa mãn và nhắm mắt lại. Chỉ vài giây sau, ông đã ngáy nhè nhẹ.
Julián đứng lên và vặn dịu ánh sáng trong phòng. Khi chàng làm việc đó, Giám mục Valdespino từ hành lang chăm chú nhìn vào, trên mặt có nét lo lắng.
“Ông ấy đang ngủ,” Julián trấn an ông. “Con sẽ để cha ở bên ông ấy.”
“Cảm ơn,” Valdespino nói, bước vào trong. Khuôn mặt hốc hác của ông trông thật ma mị dưới ánh trăng lọt vào qua cửa sổ. “Julián,” ông thì thào, “những gì cha ngài nói với ngài tối nay… rất khó khăn với ông ấy.”
“Và, con cảm nhận được là cả với cha nữa.”
Vị Giám mục gật đầu. “Có lẽ thậm chí với tôi còn khó hơn. Cảm ơn sự thương cảm của ngài.” Ông vỗ nhẹ lên vai Julián.
“Con cảm thấy mình nên cảm ơn cha,” Julián nói. “Suốt từng ấy năm, sau khi mẹ con qua đời, và cha con không hề tái hôn… Con nghĩ ông ấy rất cô đơn.”
“Cha ngài không hề cô đơn,” Valdespino nói. “Ngài cũng vậy. Cả hai chúng tôi đều rất yêu ngài.” Ông cười buồn. “Thật buồn cười, đám cưới của cha mẹ ngài cứ như một sự sắp đặt, và mặc dù ông ấy rất chăm chút cho mẹ ngài, khi bà ấy ra đi, tôi nghĩ cha ngài nhận ra ở một mức độ nào đó rằng cuối cùng ông ấy có thể thành thật với chính mình.”