Cho đến giờ, Langdon chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, nhưng England đúng; ví dụ ở khắp mọi nơi. Langdon nghĩ tới một đám mây giông. Khi đám mây được hình thành nhờ một điện tích tĩnh, vũ trụ liền tạo ra một tia chớp. Nói cách khác, các quy luật vật lý tạo ra những cơ chế để tản năng lượng. Tia chớp tản bớt năng lượng của đám mây xuống Trái Đất, phân tán nó đi, do đó làm tăng entropy tổng thể của hệ thống.
Việc tạo ra hỗn mang một cách hiệu quả, Langdon nhận ra vậy, đòi hỏi một chút trật tự.
Langdon lơ đãng tự hỏi liệu các quả bom nguyên tử có thể được coi là những công cụ entropy không – những khoang nhỏ của thứ vật chất được tổ chức cẩn thận dùng để tạo ra hỗn mang. Ông vụt nhớ đến biểu tượng toán học dành cho entropy và nhận ra nó giống như một vụ nổ hay Big Bang – một quá trình tản năng lượng ra mọi hướng.
“Vậy điều này đưa chúng ta đến đâu?” England nói. “Entropy phải làm gì với nguồn gốc của sự sống?” Anh ta bước tới chiếc bảng viết phấn của mình. “Hóa ra sự sống là một công cụ hiệu quả khác thường để tản bớt năng lượng.”
England vẽ một hình ảnh mặt trời tỏa năng lượng xuống một cái cây.
“Một cái cây, xin lấy ví dụ, hấp thụ năng lượng mạnh của mặt trời, dùng nó để sinh trưởng và sau đó phát ra ánh sáng hồng ngoại – một dạng năng lượng đã bớt tập trung hơn rất nhiều. Quang hợp là một cơ chế entropy rất hiệu quả. Năng lượng tập trung của mặt trời bị cái cây phân tán và làm yếu đi, tạo ra sự gia tăng tổng thể về entropy của vũ trụ. Có thể nói điều tương tự cho mọi cơ thể sống – bao gồm cả con người – những gì tiêu thụ thứ vật chất có tổ chức như thức ăn, chuyển hóa nó thành năng lượng, và sau đó tản năng lượng trở lại vũ trụ dưới dạng nhiệt lượng. Nói chung,” England kết luận, “tôi tin sự sống không chỉ tuân thủ các quy luật vật lý, mà sự sống còn bắt đầu do những quy luật ấy.”
Langdon cảm nhận được một cơn rùng mình khi ông suy ngẫm về cái lô-gic, dường như khá dễ hiểu: Nếu ánh nắng chói chang chạm tới một mảng đất màu mỡ, thì các quy luật vật lý của Trái Đất sẽ tạo ra một cái cây để giúp tản bớt thứ năng lượng đó. Nếu các mạch lưu huỳnh sâu thẳm của đại dương tạo ra những vùng nước sôi, thì sự sống sẽ hiện ra ở những vị trí đó và phân tán năng lượng.
“Hy vọng của tôi,” England nói thêm, “là một ngày nào đó chúng ta sẽ tìm ra cách chứng minh rằng sự sống thực tế tự xuất hiện từ những vật chất vô tri giác… một kết quả của hư không hơn là các quy luật vật lý.”
Tuyệt vời, Langdon ngẫm nghĩ. Một giả thuyết khoa học rõ ràng về cách sự sống tự tạo ra… không cần bàn tay của Chúa.
“Tôi là một người sùng đạo,” England nói, “nhưng tín điều của tôi, giống như khoa học của tôi, luôn là một thứ tiến bộ. Tôi coi giả thuyết này là bất khả tri về các câu hỏi duy linh. Tôi đơn giản là đang cố mô tả cách mọi thứ ‘có mặt’ trong vũ trụ; tôi sẽ dành những hàm ẩn tinh thần cho giới giáo sĩ và các triết gia.”
Một người trẻ tuổi khôn ngoan, Langdon nghĩ thầm. Nếu có lúc nào đó giả thuyết của cậu ấy được chứng minh thì nó sẽ tạo hiệu ứng gây xôn xao cho cả thế giới.
“Tại thời điểm này,” England nói, “mọi người có thể thư giãn. Vì những lý do rõ rệt, đây là một giả thuyết cực kỳ khó chứng minh. Nhóm của tôi và tôi có một số ý tưởng mô phỏng lại các hệ thống do quá trình phân tán năng lượng điều khiển trong tương lai, nhưng lúc này, chúng tôi vẫn còn mất nhiều năm nữa.”
Hình ảnh của England nhòa dần, và Edmond xuất hiện trở lại trên màn hình, đứng bên cạnh chiếc máy tính lượng tử của mình. “Tuy nhiên, tôi thì không mất nhiều năm nữa. Loại mô phỏng này chính xác là những gì tôi đang nghiền ngẫm.”
Anh đi về phía khu vực làm việc của mình. “Nếu giả thuyết của Giáo sư England đúng thì toàn bộ hệ thống điều hành của vũ trụ có thể tóm tắt bởi một mệnh lệnh quan trọng duy nhất: phân tán năng lượng!”
Edmond ngồi xuống bên bàn làm việc và bắt đầu gõ rất nhanh trên bàn phím quá khổ của mình. Những màn hình trước mặt anh tràn ngập những mã máy tính trông rất lạ lùng. “Tôi mất vài tuần và đã lập trình lại toàn bộ thí nghiệm trước đây bị thất bại. Tôi gắn chặt cho hệ thống một mục tiêu cơ bản – một lý do tồn tại. Tôi nói với hệ thống rằng hãy phân tán năng lượng bằng mọi giá. Tôi thúc ép máy tính phải sáng tạo hết mức có thể trong mục tiêu tăng entropy trong nồi súp nguyên thủy. Và tôi cho phép nó tạo dựng bất kỳ công cụ gì nó nghĩ là có thể cần để hoàn thành việc đó.”
Edmond ngừng gõ và xoay tròn trên ghế, hướng về cử tọa của mình. “Sau đó, tôi chạy mô hình và một điều phi thường đã xảy ra. Hóa ra tôi đã thành công trong việc xác định ‘nguyên liệu còn thiếu’ trong nồi súp nguyên thủy ảo của mình.”
Langdon và Ambra cùng chăm chú nhìn bức tường màn hình khi hình ảnh đồ họa mô hình máy tính của Edmond bắt đầu chạy. Một lần nữa, hình ảnh chìm sâu vào nồi súp nguyên thủy đang khuấy động, phóng đại vào lãnh địa hạ nguyên tử, người xem có thể nhìn thấy các hóa chất chuyển động vòng quanh, kết hợp và tái kết hợp với nhau.
“Khi tôi tua nhanh quá trình và tái tạo việc trải qua hàng trăm năm,” Edmond nói, “tôi thấy các axit amin của Miller-Urey định hình.”
Langdon không có nhiều kiến thức về hóa học, nhưng chắc chắn ông nhận ra hình ảnh trên màn hình giống như một chuỗi protein cơ bản. Khi quá trình tiếp tục, ông nhìn các phân tử ngày càng phức tạp định hình, gắn kết thành một dạng chuỗi sáp ong sáu cạnh.
“Các nucleotide!” Edmond reo lên khi các hình sáu cạnh tiếp tục tan chảy. “Chúng ta đang chứng kiến việc trải qua hàng nghìn năm! Và tiến nhanh lên, chúng ta thấy được những dấu hiệu lờ mờ đầu tiên của cấu trúc!”
Khi anh nói, một trong các chuỗi nucleotide bắt đầu tự quấn quanh nó và cuộn thành hình xoắn ốc. “Thấy thứ đó chứ?!” Edmond reo lên. “Hàng triệu năm đã trôi qua và hệ thống đang cố gắng kiến tạo một cấu trúc! Hệ thống đang cố kiến tạo một cấu trúc để tản bớt năng lượng, giống như England dự đoán!”
Khi mô hình tiếp tục, Langdon sững sờ thấy chuỗi xoắn ốc nhỏ xíu trở thành một chuỗi xoắn ốc đôi, mở rộng cấu trúc của nó thành cái hình xoắn ốc kép nổi tiếng của hợp chất hóa học nổi tiếng nhất trên thế giới.
“Chúa ơi, anh Robert…” Ambra thì thào, mắt mở to. “Đó là…”
“DNA,” Edmond tuyên bố, cho mô hình dừng lại nửa chừng. “Chính là nó. DNA – cơ sở của toàn bộ sự sống. Bộ luật sinh học sống. Và tại sao, quý vị đặt câu hỏi, một hệ thống lại tạo ra DNA nhằm phân tán năng lượng? Chà, bởi vì trăm tay vỗ lên tiếng kêu lớn hơn! Một rừng cây khuếch tán nhiều ánh nắng hơn là một cái cây duy nhất. Nếu quý vị là một công cụ entropy, thì cách dễ nhất để hoạt động hiệu quả hơn là tạo ra những bản sao của quý vị.”
Giờ gương mặt Edmond xuất hiện trên màn hình. “Khi tôi tua nhanh mô hình này, từ thời điểm này trở đi, tôi chứng kiến điều hoàn toàn kỳ diệu… Quá trình tiến hóa của Darwin diễn ra!”
Anh ngừng lại vài giây. “Và tại sao lại không chứ?” anh tiếp tục. “Tiến hóa là cách vũ trụ liên tục kiểm nghiệm và cải thiện các công cụ của nó. Những công cụ hiệu quả nhất tồn tại và tự tái tạo chính chúng, không ngừng cải tiến, trở nên ngày càng phức tạp và hiệu quả. Cuối cùng, một số công cụ trông như cây cối, và một số như, chà… chúng ta.”
Giờ Edmond xuất hiện lững lờ trong không gian tối tăm với quả cầu Trái Đất màu xanh lam lơ lửng sau lưng anh. “Chúng ta từ đâu đến?” anh hỏi. “Sự thật là… chúng ta chẳng từ đâu đến cả… và từ tất cả mọi nơi. Chúng ta đến từ chính những quy luật vật lý đã tạo ra sự sống trong khắp vũ trụ. Chúng ta không hề đặc biệt. Chúng ta tồn tại có hoặc không có Chúa. Chúng ta là kết quả tất yếu của entropy. Sự sống không phải là điểm đặc biệt của vũ trụ. Sự sống đơn giản là những gì vũ trụ tạo ra và tái tạo để phân tán năng lượng.”
Langdon cảm thấy ngờ vực một cách kỳ lạ, băn khoăn liệu ông có xử lý được trọn vẹn ý nghĩa hàm ẩn của những gì Edmond đang nói không. Phải thừa nhận, mô phỏng này sẽ đem lại sự thay đổi điển hình rất lớn lao và chắc chắn sẽ gây ra những biến động trong nhiều ngành học thuật. Nhưng khi nhắc đến tôn giáo, ông tự hỏi liệu Edmond có thay đổi được quan điểm của mọi người không. Suốt nhiều thế kỷ hầu hết những người sùng đạo đều bỏ qua số lượng lớn dữ liệu khoa học và tính lô-gic duy lý để bảo vệ tín điều của họ.
Ambra dường như cũng đang vật vã với những phản ứng của chính nàng, vẻ mặt nàng đâu đó giữa sự ngạc nhiên ghê gớm và sự do dự thận trọng.
“Các bạn,” Edmond nói, “nếu các bạn theo kịp những gì tôi vừa cho các bạn thấy, thì các bạn đã hiểu được tầm quan trọng sâu xa của nó. Và nếu các bạn vẫn do dự, hãy ở lại với tôi, bởi vì hóa ra phát hiện này dẫn tới một sự khai sáng khác, thậm chí còn quan trọng hơn.”
Anh ngừng lại.
“Chúng ta từ đâu đến… gần như không sốc bằng chúng ta sẽ đi về đâu.”
CHƯƠNG 94
Tiếng những bước chân chạy vang khắp nhà thờ ngầm dưới lòng đất khi một đặc vụ Cận vệ chạy hộc tốc về phía ba người đang túm tụm ở nơi sâu nhất của nhà thờ.
“Hoàng thượng,” anh ta gọi to, thở không ra hơi. “Edmond Kirsch… đoạn video… đang được phát sóng.”
Nhà vua xoay chiếc xe lăn và Hoàng tử Julián cũng quay phắt lại.
Valdespino thở dài chán nản. Chỉ là vấn đề thời gian thôi mà, ông tự nhủ. Nhưng lòng ông vẫn cảm thấy nặng trĩu khi biết rằng thế giới giờ đang xem chính đoạn video mà ông đã xem trong thư viện Montserrat cùng với al-Fadl và Köves.
“Chúng ta từ đâu đến? Tuyên bố của Kirsch về “nguồn gốc không có Chúa” vừa ngạo mạn vừa báng bổ; nó sẽ ảnh hưởng tai hại đến cái ước vọng rất nhân bản hướng về một lý tưởng cao hơn và còn ganh đua cả với vị Chúa đã tạo ra chúng ta trong hình tượng của Ngài.