Việc Đức vua bỏ qua nghi thức dường như khiến Giám mục bối rối. “Cảm ơn… bệ hạ,” ông ta ấp úng. “Bệ hạ khỏe chứ?”
“Rất tuyệt,” nhà vua trả lời, cười rất tươi. “Ta đang ở trước mặt hai con người ta tin tưởng nhất trên đời này.”
Valdespino đưa mắt lo lắng nhìn Julián rồi lại hướng về nhà vua. “Bệ hạ, thần đã đưa con trai Người tới gặp Người như được yêu cầu. Thần để hai người nói chuyện riêng được chứ?”
“Không, Antonio,” nhà vua nói. “Đây sẽ là một buổi xưng tội. Và ta cần tu sĩ của mình ở bên cạnh.”
Valdespino lắc đầu. “Thần không nghĩ con trai Người mong Người giải thích những hành động và ứng xử của Người tối nay đâu. Thần tin chắc Người…”
“Tối nay ư?” Nhà vua cười. “Không, Antonio, ta đang thú thực một bí mật ta đã giữ kín với Julián suốt cả đời nó.”
CHƯƠNG 89
🌐 ConspiracyNet
TIN NÓNG
NHÀ THỜ BỊ TẤN CÔNG!
Không, không phải bởi Edmond Kirsch – mà bởi cảnh sát Tây Ban Nha!
Nhà nguyện Torre Girona ở Barcelona hiện đang bị giới chức địa phương đột kích. Bên trong, Robert Langdon và Ambra Vidal được tin là chịu trách nhiệm về việc khởi động thành công tuyên bố đã được tiên liệu rất nhiều của Edmond Kirsch, đến giờ chỉ còn vài phút nữa.
Quá trình đếm ngược đã bắt đầu!
CHƯƠNG 90
Ambra Vidal cảm thấy hân hoan khi chiếc máy tính cũ kỹ vui vẻ bật lên tiếng ping sau khi Langdon thử nhập dòng thơ lần thứ hai.
MẬT KHẨU ĐÚNG
Ơn Chúa, nàng nghĩ thầm khi Langdon đứng lên khỏi bàn và quay về phía mình. Ambra lập tức choàng hai tay quanh người ông và xiết chặt trong một cái ôm nhiệt thành. Edmond cũng sẽ rất biết ơn.
“Hai phút và ba mươi ba giây,” Winston lên tiếng.
Ambra buông Langdon ra, cả hai cùng quay về phía những màn hình LCD phía trên. Màn hình trung tâm hiển thị một chiếc đồng hồ đếm ngược mà nàng đã từng thấy ở Guggenheim.
Chương trình trực tiếp bắt đầu trong vòng 2 phút và 33 giây
Số người hiện theo dõi từ xa: 227.257.914
Hơn hai trăm triệu người ư? Ambra sững sờ. Rõ ràng trong khi nàng và Langdon bỏ chạy khắp Barcelona, thì cả thế giới đã chú ý. Số cử tọa của Edmond tăng lên khủng khiếp.
Bên cạnh màn hình đếm ngược, dữ liệu an ninh trực tiếp vẫn đang chạy, và Ambra nhận thấy có sự thay đổi đột ngột trong hoạt động của cảnh sát ở bên ngoài. Lần lượt từng viên sĩ quan đang đập cửa hay nói qua bộ đàm đều ngừng những việc họ đang làm, rút điện thoại thông minh của mình ra và dán mắt nhìn vào đó. Khoảng sân bên ngoài nhà thờ dần trở thành một biển toàn những gương mặt háo hức, nhợt nhạt được soi tỏ nhờ quầng sáng từ màn hình thiết bị cầm tay của họ.
Edmond đã khiến cả thế giới dừng tại chỗ, Ambra nghĩ thầm, cảm nhận được một tinh thần trách nhiệm kỳ lạ mà người dân khắp địa cầu đang chuẩn bị để theo dõi một bài thuyết trình sẽ được phát đi từ căn phòng này. Mình tự hỏi không rõ Julián có đang theo dõi không, nàng nghĩ, sau đó nhanh chóng gạt bỏ ông ra khỏi tâm trí mình.
“Giờ chương trình đã được báo hiệu,” Winston nói. “Tôi tin cả hai người sẽ thoải mái hơn khi theo dõi trong khu vục nghỉ ngơi của Edmond ở đầu kia của phòng thí nghiệm này.”
“Cảm ơn anh, Winston,” Langdon nói, dẫn Ambra đi chân trần trên nền thủy tinh trơn bóng, đi qua cả khối hộp kim loại màu xám lam và vào khu vực nghỉ ngơi của Edmond.
Tại đây, một tấm thảm phương Đông được trải trên nền kính, cùng với một số đồ đạc rất trang nhã và một chiếc xe đạp tập thể dục.
Khi Ambra rời nền kính bước lên lớp thảm mềm, nàng cảm thấy cơ thể mình bắt đầu thư giãn. Nàng trèo lên ghế dài và co cả hai chân lên, ngó quanh tìm máy thu hình của Edmond. “Chúng ta xem ở đâu đây?”
Langdon rõ ràng không hề nghe, nên đi tới góc phòng để nhìn gì đó, nhưng Ambra có câu trả lời của mình chỉ một khắc sau khi toàn bộ bức tường hậu của gian phòng bắt đầu sáng lên từ bên trong. Một hình ảnh quen thuộc xuất hiện, được chiếu từ bên trong lớp kính.
Chương trình trực tiếp bắt đầu trong vòng 1 phút 39 giây
Số người hiện theo dõi từ xa: 227.501.173
Cả bức tường này là một màn hình ư?
Ambra đăm đăm nhìn vào hình ảnh cao hơn một mét tám khi đèn đóm trong nhà thờ từ từ dịu xuống. Dường như Winston làm cho họ như được ở nhà để xem màn đại trình diễn của Edmond.
Cách đó ba mét, trong góc phòng, Langdon đứng như trời trồng… không phải bên bức tường màn hình cực lớn, mà bên một thứ rất nhỏ ông vừa nhận thấy. Nó được trưng bày trên một cái bệ rất trang nhã như thể đó là một phần của cuộc triển lãm bảo tàng.
Trước mặt ông, một cái ống nghiệm duy nhất được đặt gọn trong một cái hộp trưng bày bằng kim loại có mặt trước bằng kính. Cái ống nghiệm có nút bần, được niêm phong, và bên trong chứa một chất lỏng màu nâu xỉn. Nhất thời, Langdon thắc mắc liệu có phải đó là một loại thuốc mà Edmond vẫn uống không. Sau đó, ông đọc được cái tên trên nhãn.
Không thể được, ông tự nhủ. Tại sao thứ này lại ở đây nhỉ?!
Có rất ít ống nghiệm “nổi tiếng” trên thế giới, nhưng Langdon biết chắc chắn cái ống này là hàng thật. Mình không tin Edmond lại nắm giữ một trong số này! Có lẽ anh đã mua hiện vật khoa học này với một cái giá khổng lồ mà chẳng quan tâm nhiều. Cũng như anh ấy đã làm với bức tranh Gauguin ở Casa Milà.
Langdon khom người và đăm đăm nhìn cái ống thủy tinh bảy mươi tuổi. Cái nhãn bằng băng dính đã mờ và cũ, nhưng hai cái tên trên ống thì vẫn đọc rõ: miller-urey.
Tóc gáy Langdon dựng lên khi ông đọc lại mấy cái tên. MILLER-UREY.
Lạy Chúa tôi… Chúng ta từ đâu đến?
Hai nhà hóa học Stanley Miller và Harold Urey đã tiến hành một thí nghiệm khoa học huyền thoại vào những năm 1950 nhằm cố gắng trả lời câu hỏi đó. Thí nghiệm táo bạo của họ thất bại, nhưng nỗ lực của họ được tôn vinh trên khắp thế giới và kể từ đó được biết đến như là thí nghiệm Miller-Urey.
Langdon nhớ mình đã bị thôi miên trong lớp học sinh vật tại trung học khi học về cách hai nhà khoa học này cố gắng tái tạo lại những điều kiện ở buổi đầu của quá trình tạo ra Trái Đất – một hành tinh nóng bỏng được bao phủ trong một đại dương chết gồm toàn những hóa chất sôi sùng sục.
Nồi súp nguyên thủy.
Sau khi tái tạo nguyên xi những hóa chất tồn tại trong các đại dương và bầu khí quyển sơ khai – nước, methane, ammonia, và hydrogen – Miller và Urey đốt nóng hỗn hợp đó để tái hiện các vùng biển sôi sùng sục. Sau đó họ cho dòng điện chạy qua đó để bắt chước sấm chớp. Và cuối cùng, họ để cho hỗn hợp nguội đi, đúng như các đại dương trên hành tinh này đã nguội đi.
Mục tiêu của họ rất đơn giản và táo bạo – kích hoạt sự sống từ một vùng biển nguyên thủy không hề có sự sống. Bắt chước “Quá trình sáng tạo”, Langdon thầm nghĩ, chỉ sử dụng khoa học.
Miller và Urey nghiên cứu hỗn hợp ấy với hy vọng rằng những vi sinh vật nguyên thủy có thể hình thành trong cái hợp chất giàu hóa chất ấy – một quá trình chưa có tiền lệ được biết đến là khởi nguồn sự sống. Buồn thay, nỗ lực của họ nhằm tạo ra “sự sống” từ vật chất không có sự sống đã không thành công. Thay vì sự sống, họ chẳng thu được gì ngoài một đống các ống thủy tinh trơ lỳ hiện ‘héo mòn’ trong một ngăn tủ tối tăm tại Đại học California ở San Diego.
Cho đến hôm nay, những người theo Sáng tạo luận vẫn lấy thất bại của Thí nghiệm Miller-Urey làm bằng chứng khoa học cho thấy rằng sự sống không thể xuất hiện trên Trái Đất nếu không có sự hỗ trợ từ bàn tay của Chúa.
“Ba mươi giây,” giọng Winston vang rền trên đầu.
Suy nghĩ của Langdon quay cuồng khi ông đứng lên và nhìn xoáy vào không gian nhà thờ tối tăm xung quanh họ. Chỉ vài phút trước, Winston đã tuyên bố rằng những đột phá vĩ đại nhất của khoa học là những gì tạo ra các “mô hình” mới của vũ trụ. Cậu ta cũng nói rằng MareNostrum chuyên về mô phỏng máy tính – tái tạo các hệ thống phức tạp và quan sát chúng vận hành.
Thí nghiệm Miller-Urey, Langdon nghĩ, là một ví dụ về mô phỏng sơ khai… tái tạo các tương tác hóa học phức tạp xảy ra trên Trái Đất nguyên thủy.
“Anh Robert!” Ambra gọi vọng qua phòng. “Đang bắt đầu rồi.”
“Tôi tới đây,” ông đáp, di chuyển về phía ghế dài, đột nhiên chìm trong mối ngờ vực rằng mình có thể vừa nắm bắt được một phần của những gì Edmond đã nghiền ngẫm.
Khi băng qua sàn, Langdon nhớ lại phần mở lời đầy kịch tính của Edmond trên đồng cỏ ở Guggenheim. Tối nay, chúng ta hãy như những nhà thám hiểm thời xưa, anh nói vậy, những người bỏ lại mọi thứ phía sau và vượt đại dương bao la. Kỷ nguyên của tôn giáo đang dần chấm hết, và kỷ nguyên của khoa học đang tới. Hãy hình dung điều gì sẽ xảy ra nếu kỳ diệu thay chúng ta biết được câu trả lời cho những câu hỏi lớn của cuộc sống.
Khi Langdon ngồi xuống bên cạnh Ambra, cái màn hình đồ sộ là cả bức tường bắt đầu phát đi dữ liệu đếm ngược cuối cùng.
Ambra nhìn ông dò xét. “Anh ổn chứ, Robert?”
Langdon gật đầu khi một đoạn âm thanh đầy kịch tính vang khắp phòng và gương mặt Edmond hiện trên bức tường trước mặt họ, cao đến một mét rưỡi. Nhà vị lai chủ nghĩa lừng danh trông gầy và mệt mỏi, nhưng anh nhìn máy quay và mỉm cười rạng rỡ.
“Chúng ta từ đâu đến nhỉ?” anh hỏi, sự phấn khích trong giọng nói cất lên khi tiếng nhạc dịu xuống. “Và chúng ta đang đi về đâu?”
Ambra cầm lấy tay Langdon và nắm chặt vẻ lo lắng.
“Hai câu hỏi này thuộc về cùng một câu chuyện,” Edmond tuyên bố. “Vì thế chúng ta hãy bắt đầu từ đầu… từ chỗ khởi đầu.”
Với một cái gật đầu tinh nghịch, Edmond thò tay vào túi và móc ra một vật nhỏ bằng thủy tinh – một ống nghiệm chứa thứ chất lỏng xỉn màu có ghi hai cái tên đã mờ Miller và Urey.
Langdon cảm thấy tim mình đập rộn.
“Hành trình của chúng ta bắt đầu từ rất lâu rồi… bốn tỷ năm trước Công nguyên… trôi nổi trong nồi súp nguyên thủy.”