Nguồn cội – Dan Brown

Các màn hình hiển thị cho thấy thấy một góc nhìn từ trên cao lối vào chính của nhà nguyện, nơi một tốp cảnh sát đã tập hợp, đang nhấn nút gọi cửa, thử mở cánh cửa, liên lạc qua bộ đàm.

“Đừng lo,” Winston trấn an họ, “họ sẽ không bao giờ vào được đâu. Và chúng ta còn chưa đầy bốn phút nữa tới lúc khởi động.”

“Chúng ta nên khởi động ngay lúc này,” Ambra thúc giục.

Winston điềm tĩnh trả lời. “Tôi tin Edmond mong muốn chúng ta đợi và khởi động vào đầu giờ sáng, như đã hứa. Ông ấy là người giữ lời. Hơn nữa, tôi đang theo dõi sự tham gia của khán giả toàn cầu và số người xem của chúng ta vẫn đang tăng. Trong bốn phút tới, với tốc độ hiện tại, cử tọa của chúng ta sẽ tăng 12,7 phần trăm, và, tôi dự đoán, tiến gần đến mức tối đa.” Winston ngừng lại, giọng nghe ngạc nhiên một cách vui vẻ. “Tôi phải nói rằng, bất chấp tất cả những gì đã truyền cảm hứng cho buổi tối nay, có vẻ như công bố của Edmond đã được đặt giờ tối ưu. Tôi nghĩ ông ấy sẽ vô cùng biết ơn cả hai người.”

CHƯƠNG 88

Chưa đầy bốn phút, Langdon nghĩ, buông người xuống chiếc ghế lưới bên bàn làm việc của Edmond và hướng mắt về ba màn hình LCD lớn choán hết phần cuối gian phòng này. Trên màn hình, dữ liệu an ninh truyền trực tiếp vẫn đang hiển thị, cho thấy cảnh sát đang tập hợp quanh nhà nguyện.

“Anh có chắc họ không vào được không?” Ambra thúc bách, bồn chồn di chuyển đằng sau Langdon.

“Tin tôi đi,” Winston trả lời. “Edmond rất chú ý đến an ninh.”

“Thế nếu họ cắt điện vào tòa nhà thì sao?” Langdon vặn.

“Nguồn cấp điện riêng,” Winston thản nhiên trả lời. “Thừa đủ các thùng được chôn ngầm. Không ai can thiệp được vào thời điểm này. Tôi cam đoan với các vị.”

Langdon thấy nhẹ người. Winston vẫn đúng trên mọi mặt trận tối nay… Và kiểu gì cậu ấy cũng có sự ủng hộ của chúng ta.

Ngồi ngay chính giữa chiếc bàn hình móng ngựa, Langdon hướng sự chú ý tới cái bàn phím khác thường trước mặt mình. Ít nhất nó cũng có gấp đôi số lượng phím bình thường – bộ số và chữ truyền thống được bổ sung thêm vô số ký hiệu mà thậm chí ông không nhận ra. Bàn phím này được chia ra ở chính giữa, mỗi nửa lại được bố trí ở góc độ rất an toàn so với nửa kia.

“Hướng dẫn một chút ở đây chứ?” Langdon hỏi, chăm chú nhìn số phím khó hiểu.

“Sai bàn phím rồi,” Winston trả lời. “Đó là điểm truy cập chính của E-Wave. Như tôi đã nói, Edmond giấu kín bài thuyết trình này trước mọi người, kể cả tôi. Bài thuyết trình phải được kích hoạt từ một máy khác. Xin hãy đi sang phải. Hết đường đến tận cuối.”

Langdon nhìn sang bên phải mình, nơi có nửa tá máy tính không có giá đỡ được sắp thẳng hàng dọc theo chiều dài chiếc bàn. Khi ông lăn ghế về phía đó, ông ngạc nhiên thấy rằng mấy máy đầu tiên khá cũ và lỗi thời. Lạ thay, ông càng tiến xa thì dường như các máy càng cũ.

Không thể thế này, ông nghĩ thầm, đi lướt qua một hệ thống IBM DOS màu be trông rất vụng về chắc phải từ vài thập kỷ trước. “Winston, những máy này là gì thế?”

“Các máy tính thời niên thiếu của Edmond,” Winston nói. “Ông ấy giữ lại chúng như một cách nhắc nhở về gốc rễ của mình. Nhiều khi, vào những hôm khó khăn ở đây, ông ấy sẽ bật chúng lên và chạy các chương trình cũ – một cách để kết nối lại với những điều kỳ diệu mà ông ấy cảm nhận được với tư cách là một cậu bé khi khám phá quá trình lập trình.”

“Tôi thích ý tưởng đó đấy,” Langdon nói.

“Cũng như cái đồng hồ Chuột Mickey của ngài vậy,” Winston nói.

Giật mình, Langdon liếc nhìn xuống, vén ống tay áo khoác lên để nhìn chiếc đồng hồ cổ lỗ ông đã đeo từ khi nhận được nó lúc còn là một cậu bé. Việc Winston biết về đồng hồ của ông thật đáng ngạc nhiên, mặc dù Langdon nhớ gần đây đã từng kể với Edmond về việc đeo nó như một lời nhắc nhở hãy luôn trẻ trung trong suy nghĩ.

“Robert,” Ambra nói, “gạt thị hiếu thời trang của anh sang bên, liệu chúng ta có thể nhập mật khẩu được chưa? Ngay cả con chuột của anh cũng đang vẫy gọi – cố gắng thu hút sự chú ý của anh.”

Đúng vậy, bàn tay đeo găng của Mickey giơ cao trên đầu, ngón trỏ chỉ gần như thẳng đứng. Ba phút nữa là tới giờ.

Langdon nhanh chóng lướt dọc chiếc bàn, và Ambra tiến tới phía ông tại chỗ chiếc máy tính cuối cùng trong cả loạt – một cái hộp màu nấm trông thô kệch với khe đĩa mềm, một modem điện thoại 1.200 baud, và một màn hình lồi 12 inch phình ra đặt trên cái trụ.

“Máy Tandy TRS-80,” Winston nói. “Chiếc máy đầu tiên của Edmond. Ông ấy mua hàng đã qua sử dụng và tự dạy mình ngôn ngữ BASIC khi ông ấy được khoảng tám tuổi.”

Langdon rất vui thấy rằng chiếc máy tính này, bất chấp việc giống như một con khủng long, đã được bật và đang ở chế độ chờ. Màn hình của nó – một màn hiển thị đen và trắng nhấp nháy – sáng lên cùng với một lời nhắn đầy hứa hẹn, hiện ra với phông chữ đầy răng cưa.

XIN CHÀO EDMOND:

XIN MỜI NHẬP MẬT KHẨU:

Sau cụm từ “mật khẩu”, một con trỏ màu đen nhấp nháy chờ đợi.

“Nó đây à?” Langdon hỏi, cảm thấy như thể mọi việc quá đơn giản. “Tôi chỉ việc nhập nó vào đây à?”

“Chính xác,” Winston trả lời. “Một khi ngài nhập mật khẩu, máy tính cá nhân này sẽ gửi một tin nhắn ‘mở khóa’ đã được xác thực tới phần đã được niêm phong trong máy tính chính có lưu bài thuyết trình của Edmond. Khi đó tôi sẽ có quyền truy cập và có thể điều hành nguồn vào, sắp xếp để chiếu nó vào đầu giờ sáng và đưa dữ liệu tới tất cả các kênh phân phối chính để tiếp sóng trên toàn cầu.

Langdon ít nhiều hiểu lời giải thích này, nhưng khi ông chăm chú nhìn cái máy tính thô kệch và modem điện thoại, ông cảm thấy bối rối.

“Tôi không hiểu, Winston, sau toàn bộ việc lập kế hoạch của Edmond tối nay, tại sao cậu ấy lại giao phó hết toàn bộ bài thuyết trình của mình cho một cuộc gọi điện thoại gửi đến một modem từ thời tiền sử thế?”

“Tôi xin nói rằng như thế Edmond mới là Edmond,” Winston đáp. “Như các vị biết, ông ấy rất mê kịch, biểu tượng và lịch sử. Và tôi ngờ là ông ấy thấy vô cùng vui vẻ khi vận hành được chiếc máy tính đầu tiên của mình và dùng nó để khởi động công trình vĩ đại nhất cuộc đời ông ấy.”

Rất đúng, Langdon ngẫm nghĩ, nhận ra đó đúng là cách Edmond nhìn nhận sự việc.

“Hơn nữa,” Winston nói thêm, “tôi ngờ rằng Edmond có lẽ đã gặp những điều bất ngờ, nhưng dù thế nào thì vẫn có lý khi sử dụng một máy tính cổ lỗ để ‘bật công tắc’. Những nhiệm vụ đơn giản thì cần dụng cụ đơn giản. Và nếu khôn ngoan về mặt an ninh thì việc sử dụng một bộ xử lý chậm chạp bảo đảm rằng sẽ không bao giờ xảy ra việc truy cập trái phép vào hệ thống.”

“Anh Robert?” Ambra thúc giục phía sau ông, bóp vai ông như khích lệ.

“Vâng, rất xin lỗi, tất cả ổn rồi.” Langdon kéo bàn phím Tandy lại gần mình hơn, sợi cáp cuộn chặt của máy giãn ra như một sợi dây điện thoại quay tay cũ kỹ. Ông đặt các ngón tay của mình lên các phím nhựa và nghĩ đến dòng văn bản viết tay mà ông và Ambra đã phát hiện được trong hầm mộ ở Sagrada Família.

Mọi tôn giáo u tối tiêu vong và khoa học lành mạnh thống trị.

Đoạn cuối tuyệt hay trong thiên trường thi của William Blake The Four Zoas dường như là lựa chọn hoàn hảo để mở khóa phát hiện khoa học cuối cùng của Edmond – một khám phá mà anh tuyên bố sẽ làm thay đổi mọi thứ.

Langdon hít một hơi thật sâu và cẩn thận gõ dòng thơ, không có các khoảng dãn cách và thay thế ký hiệu “và” bằng chữ ghép et.

Khi ông kết thúc, ông nhìn lên màn hình.

XIN MỜI NHẬP MẬT KHẨU:

………………………………………

Langdon đếm số dấu chấm – bốn mươi bảy.

Hoàn hảo. Chẳng thấy gì cả.

Langdon đưa mắt nhìn Ambra và nàng gật đầu với ông. Ông với tay và gõ phím quay lại.

Lập tức, máy tính phát ra một tiếng xì uể oải.

MẬT KHẨU KHÔNG ĐÚNG.

XIN THỬ LẠI.

Tim Langdon đập như trống làng.

“Ambra… tôi gõ rất chuẩn! Tôi dám chắc vậy!” Ông xoay chiếc ghế của mình và nhìn lên nàng, đinh ninh nhìn thấy gương mặt nàng ngập nỗi hãi hùng.

Thay vào đó, Ambra Vidal chăm chú nhìn xuống ông với một nụ cười thích thú. Nàng lắc đầu và cười to.

Giáo sư,” nàng thì thào, tay chỉ bàn phím của ông. “Phím Caps Lock của anh vẫn bật kìa.”

Thời điểm đó, sâu trong lòng một quả núi, Hoàng tử Julián đứng sững sờ, trân trân nhìn qua vương cung thánh đường ngầm, cố hiểu cái cảnh tượng khó hiểu trước mắt mình. Cha chàng, Đức vua của Tây Ban Nha, ngồi bất động trên một chiếc xe lăn, được đặt ở khu vực riêng tư và hẻo lánh nhất của thánh đường này.

Với vẻ khiếp hãi, Julián xộc đến bên cạnh ông. “Cha?”

Lúc Julián đến bên, nhà vua từ từ mở mắt, rõ ràng đang thức dậy sau một giấc chợp mắt. Vị vua ốm yếu cố nở một nụ cười thư thái. “Cảm ơn con đã đến, con trai,” ông thì thào, giọng rất yếu.

Julián quỳ trước chiếc xe lăn, thấy thở phào vì cha mình vẫn còn sống nhưng cũng thấy thảng thốt trước việc ông đã suy nhược nhiều đến thế nào trong vài ngày qua. “Thưa cha? Cha ổn chứ?”

Đức vua nhún vai. “Khỏe như mong đợi,” ông trả lời với thái độ hài hước đến ngạc nhiên. “Con thì sao nhỉ? Ngày hôm nay của con đầy… sự kiện.”

Julián chẳng biết trả lời sao. “Cha làm gì ở đây vậy?”

“Ồ, ta mệt mỏi với bệnh viện và muốn một chút không khí thôi mà.”

“Vâng, nhưng… ở đây sao?” Julián biết cha mình luôn rất ghét mối liên hệ mang tính biểu tượng của đền thờ này với sự ngược đãi và thiếu khoan dung.

“Bệ hạ!” Valdespino gọi, hấp tấp vòng qua bàn thờ và tiến về chỗ họ, thở không ra hơi. “Trời đất ơi!”

Đức vua mỉm cười với người bạn nối khố của mình. “Antonio, chào ông.”

Antonio ư? Hoàng tử Julián chưa bao giờ nghe cha mình gọi Giám mục Valdespino bằng tên thật của ông ấy. Ở nơi công khai, sẽ luôn là “Đức cha”.

Tác giả: