Bọn ta bằng phân về vũ khí, ông ta nghĩ. Nhưng ta có thế.
Ávila đã ước lượng cái đường ống hun hút ở trung tâm buồng cầu thang – một khoảng không chết người gần như không có sự bảo vệ gì. Lúc này, khi đang cố dùng sức đẩy Langdon lùi về phía đường ống, Ávila tì một chân vào bức tường ngoài, giúp cho mình có lực rất lớn. Dồn hết sức mạnh, ông ta đẩy Langdon về phía đường ống.
Langdon chống lại rất kịch liệt, nhưng vị trí của Ávila khiến ông ta có lợi thế hoàn toàn, và vẻ tuyệt vọng trong mắt vị giáo sư cho thấy rõ ràng Langdon biết chuyện gì sắp xảy ra.
Robert Langdon từng nghe nói rằng những lựa chọn quan trọng nhất của cuộc đời – những gì liên quan đến sự sống còn – thường cần đến một quyết định chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Lúc này, bị dồn mạnh về phía gờ tường rất thấp, lưng chênh vênh phía trên một khoảng trống cao mấy chục mét, cơ thể hơn một mét tám và trọng tâm của Langdon là một nguy cơ chết người. Ông biết mình chẳng thể làm gì để chọi lại sức mạnh có được nhờ vị trí của Ávila.
Langdon tuyệt vọng liếc qua vai xuống khoảng trống sau lưng mình. Cái đường ống hình tròn rất hẹp – có lẽ đường kính chỉ ngót hai mét – nhưng chắc chắn nó đủ rộng để nuốt trọn cả cái cơ thể rơi thẳng xuống của ông… lại còn chịu va đập vào phần lan can đá trên cả quãng đường rơi xuống nữa.
Cú rơi này thì sống sao nổi.
Ávila bật lên một tiếng gầm từ yết hầu và chỉnh lại tư thế kẹp Langdon. Trong lúc ấy, Langdon nhận ra chỉ có thể thực hiện một động tác.
Thay vì cố cưỡng lại người này, ông sẽ hỗ trợ hắn.
Khi Ávila nâng ông lên, Langdon hụp xuống, đặt vững hai chân trên cầu thang.
Nhất thời, ông lại là chàng trai hai mươi tuổi ở bể bơi Princeton… trong cuộc thi bơi ngửa… đứng ngấp nghé ở vị trí xuất phát… lưng hướng về mặt nước… hai gối uốn cong… bụng căng lên… chờ đợi tiếng súng xuất phát.
Thời gian là tất cả.
Lần này, Langdon không nghe thấy tiếng súng nào. Ông bật lên từ tư thế lom khom, tung mình vào không khí, lưng uốn một vòng cung trên khoảng trống. Khi ông nhảy hướng ra ngoài, ông cảm thấy Ávila, đang ở tư thế sẵn sàng chống chịu hơn chín mươi cân trọng lực, bị kéo mất thăng bằng hoàn toàn do lực đảo ngược đột ngột.
Ávila buông tay rất nhanh, nhưng Langdon vẫn cảm thấy ông ta cố níu để lấy lại thăng bằng. Khi Langdon uốn người văng ra, ông cầu mong mình có thể bay đủ xa để vượt qua khoảng trống và chạm tới những bậc thang mé đối diện đường ống, ở phía dưới khoảng hai mét… nhưng rõ ràng, không phải vậy. Ở giữa không trung, khi Langdon theo bản năng bắt đầu co mình lại thành một trái bóng tự vệ, ông va mạnh vào một bề mặt đá dựng đứng.
Mình không làm được.
Mình chết rồi.
Chắc chắn ông đã va phải phần gờ bên trong, Langdon gắng hết sức chống lại cú rơi thẳng xuống khoảng trống.
Nhưng cú rơi kết thúc chỉ trong khoảnh khắc.
Gần như ngay lập tức Langdon rơi huỵch xuống một bề mặt gồ ghề cứng ngắc, đầu bị va mạnh. Lực va chạm gần như khiến ông bất tỉnh, nhưng đúng khoảnh khắc đó ông nhận ra mình đã vượt qua hẳn khoảng trống và va trúng bức tường phía xa của buồng cầu thang, rơi xuống phần thấp hơn của cầu thang xoắn ốc.
Tìm khẩu súng, Langdon vừa nghĩ vừa căng lên cố giữ cho mình tỉnh táo và biết rằng Ávila sẽ đè lên mình chỉ trong vài giây.
Nhưng đã quá muộn.
Não ông sụp xuống.
Khi cái màn đen ập tới, thứ cuối cùng Langdon nghe được là một âm thanh kỳ lạ… một chuỗi những tiếng huỳnh huỵch lặp đi lặp lại phía dưới ông, càng lúc càng xa dần.
Thứ âm thanh đó gợi cho ông nhớ đến tiếng một bọc rác quá khổ lăn lông lốc xuống một cầu trượt rác.
CHƯƠNG 76
Khi chiếc xe của Hoàng tử Julián tiến đến cổng chính El Escorial, chàng nhìn thấy một hàng chướng ngại vật quen thuộc là những chiếc xe SUV màu trắng và biết Valdespino đã nói sự thật.
Cha ta đúng là đang có mặt ở đây.
Căn cứ vào hình ảnh của đoàn tùy tùng này thì toàn bộ đội hình Cận vệ Hoàng gia của Đức vua hiện đều bố trí đến khu tư thất hoàng gia lịch sử này.
Khi thầy tu trẻ cho chiếc Opel cũ kỹ dừng lại, một đặc vụ cầm đèn pin sải bước tới bên cửa sổ, rọi đèn vào bên trong, và sững sờ bật ngược trở lại, rõ ràng không ngờ lại thấy Hoàng tử và Giám mục bên trong chiếc xe rách nát này.
“Hoàng tử!” anh ta kêu lên, bật đứng nghiêm. “Đức Cha! Chúng tôi đang đợi ngài.” Anh ta nhìn chiếc xe tả tơi. “Đội Cận vệ của ngài đâu ạ?”
“Họ cần ở hoàng cung,” Hoàng tử trả lời. “Chúng ta đến đây để gặp cha ta.”
“Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên rồi! Nếu ngài và Giám mục vui lòng rời khỏi xe…”
“Cứ mở đường đi,” Valdespino mắng, “rồi chúng ta sẽ chạy vào trong. Ta chắc Đức vua đang ở bệnh viện tu viện chứ?”
“Vâng,” anh chàng cận vệ nói, vẻ ngập ngừng. “Nhưng tôi e giờ ngài đi rồi.”
Valdespino há hốc miệng, vẻ hãi hùng.
Một cảm giác lạnh buốt siết lấy Julián. Cha ta tạ thế rồi ư?
“Không! Tôi, tôi xin lỗi!” anh chàng đặc vụ lắp bắp, thấy hối tiếc vì việc lựa chọn từ ngữ kém cỏi của mình. “Đức vua đã rời đi – ngài rời El Escorial một tiếng trước. Đức vua đem theo đội an ninh chính của mình và họ đã đi rồi.”
Cảm giác thở phào của Julián nhanh chóng chuyển thành bối rối. Rời khỏi bệnh viện ở đây à?
“Thật vô lý,” Valdespino quát. “Đức vua dặn ta đưa Hoàng tử Julián tới đây ngay mà!”
“Vâng, chúng tôi có lệnh đặc biệt, thưa Đức Cha, và nếu các ngài vui lòng, xin hãy rời xe để chúng tôi có thể chuyển cả hai ngài sang một phương tiện của Cận vệ.”
Valdespino và Julián đưa mắt nhìn nhau bối rối và ngoan ngoãn ra khỏi xe. Anh chàng đặc vụ thông báo với thầy tu trẻ rằng không còn cần đến sự phục vụ của anh ta nữa và anh ta nên trở về hoàng cung. Anh chàng trẻ tuổi đầy vẻ sợ hãi phóng vọt vào đêm tối không nói một lời, rõ ràng thở phào được kết thúc vai trò của mình trong những sự kiện kỳ quặc tối nay.
Khi các đặc vụ hướng dẫn Hoàng tử và Valdespino chui vào phía sau một chiếc SUV, Giám mục càng lúc càng thấy bồn chồn.
“Hoàng thượng ở đâu?” ông thắc mắc. “Các anh đưa bọn ta đi đâu?”
“Chúng tôi theo lệnh trực tiếp từ Hoàng thượng,” anh chàng đặc vụ nói. “Ngài yêu cầu chúng tôi bố trí một chiếc xe, một lái xe và đưa bức thư này cho ngài.” Anh chàng đặc vụ đưa ra một phong bì dán kín và trao nó cho Hoàng tử Julián qua cửa sổ.
Một bức thư từ cha ta ư? Hoàng tử thấy bối rối trước sự trịnh trọng này, đặc biệt khi chàng nhận thấy phong bì còn mang cả dấu sáp của hoàng gia. Ông ấy đang làm gì vậy? Chàng cảm thấy càng lúc càng lo lắng rằng mọi năng lực của vua cha có thể đang sa sút.
Đầy sốt ruột, Julián bẻ dấu niêm phong, mở phong bì và moi một mảnh giấy thông báo viết tay ra. Nét bút của cha chàng không như thường lệ nhưng vẫn nhìn được. Khi Julián bắt đầu đọc lá thư, chàng cảm thấy sự hoang mang của mình cứ tăng lên qua mỗi từ ngữ.
Lúc đọc xong, chàng nhét mảnh giấy vào phong bì và nhắm mắt lại, cân nhắc những lựa chọn của mình. Chỉ còn một lựa chọn mà thôi, dĩ nhiên là vậy.
“Cho xe lên phía Bắc nào,” Julián bảo lái xe.
Khi chiếc xe lăn bánh rời khỏi El Escorial, Hoàng tử cảm nhận được Valdespino đang đăm đăm nhìn mình. “Cha điện hạ nói gì?” Giám mục gặng hỏi. “Điện hạ đưa tôi đi đâu?!”
Julian thở hắt ra và quay sang người bạn tin cẩn của cha mình. “Chính cha nói lúc trước rồi đấy.” Chàng mỉm cười buồn bã với vị Giám mục già cả. “Cha ta vẫn là vua. Chúng ta yêu kính ông ấy và chúng ta làm như ông ấy ra lệnh.”
CHƯƠNG 77
“Robert…?” một giọng nói thì thào.
Langdon cố gắng đáp lại, nhưng đầu ông nện thình thịch.
“Anh Robert…?”
Một bàn tay mềm mại chạm vào mặt ông, và Langdon chầm chậm mở mắt ra. Nhất thời mất phương hướng, ông nghĩ mình đang mơ. Một thiên thần mặc đồ trắng đang bay lượn phía trên mình.
Khi Langdon nhận ra gương mặt nàng, ông cố nở một nụ cười yếu ớt.
“Ơn Chúa,” Ambra nói, thở phào. “Bọn tôi nghe thấy tiếng súng.” Nàng phục bên cạnh ông. “Cứ nằm yên đi.”
Khi nhận thức của Langdon phục hồi, ông cảm thấy một nỗi sợ hãi đột ngột trào lên. “Cái gã tấn công…”
“Gã xong rồi,” Ambra thì thào, giọng nàng rất bình thản. “Anh an toàn rồi.” Nàng ra hiệu về phía mép đường ống. “Gã bị ngã. Tít xuống bên dưới.”
Langdon căng người lĩnh hội cái tin này. Tất cả từ từ trở lại. Ông cố xua tan cái màn sương trong đầu óc mình và kiểm tra các vết thương, sự chú ý của ông chuyển tới cảm giác giật nhom nhóp bên hông trái và đau buốt trong đầu. May thay, chẳng có gì bị gãy cả. Tiếng bộ đàm cảnh sát vọng lên từ dưới cầu thang.
“Tôi vừa… bao lâu…”
“Vài phút,” Ambra nói. “Anh tỉnh tỉnh mê mê. Chúng ta cần đưa anh đi kiểm tra.”
Rất cẩn thận, Langdon nhấc người ngồi dậy, dựa vào tường cầu thang. “Chính là gã sĩ quan… hải quân,” ông nói. “Là cái gã…”
“Tôi biết,” Ambra gật đầu nói. “Kẻ đã sát hại Edmond. Cảnh sát vừa xác minh danh tính gã. Họ đang ở dưới chân cầu thang cùng với cái xác, và họ muốn lời khai từ anh, nhưng Đức cha Beña bảo họ không ai được lên đây trước khi đội y tế tới, giờ họ sẽ tới đây bất kỳ lúc nào.”
Langdon gật gật, đầu vẫn nện thình thịch.
“Có lẽ họ sẽ đưa anh tới bệnh viện,” Ambra bảo ông, “nghĩa là anh và tôi cần nói chuyện ngay bây giờ… trước khi họ đến.”
“Nói… về việc gì?”
Ambra nhìn Langdon, vẻ lo lắng. Nàng ghé xuống sát tai ông và thì thào, “Robert, anh không nhớ à? Chúng ta đã tìm được rồi… cái mật khẩu của Edmond: ‘Mọi tôn giáo u tối tiêu vong và khoa học lành mạnh thống trị’.”
Mấy lời của nàng xuyên qua màn sương như một mũi tên, và Langdon bật thẳng dậy, tâm trí u tối của ông vụt sáng láng.
“Anh đã đưa chúng ta đến đích này rồi,” Ambra nói. “Tôi có thể làm nốt phần còn lại. Anh nói anh biết cách tìm ra Winston. Địa điểm phòng máy tính của Edmond? Cứ cho tôi biết nơi cần đến, và tôi sẽ làm phần còn lại.”