Ávila tính toán việc thực hiện động tác với lấy khẩu súng gốm ở thắt lưng mình và bắn Langdon trước, nhưng cho dù ông ta có thành công thì Ávila đoán rằng cơ hội sống sót của mình chỉ là 50:50. Một trong những mối nguy hiểm của người dùng súng không có kinh nghiệm chính là xu hướng bắn nhầm của họ.
Nếu ta di chuyển quá nhanh…
Tiếng của đám bảo vệ đang la hét càng lúc càng gần, và Ávila biết rằng nếu mình bị bắt giữ, cái hình xăm “chiến thắng” trên bàn tay ông ta sẽ bảo đảm ông ta được thả ra – hoặc ít nhất đó là những gì Nhiếp chính vương đã quả quyết với ông ta.
Tuy nhiên, đến lúc này, với việc giết hai đặc vụ Cận vệ Hoàng gia của đức vua, Ávila không dám chắc rằng ảnh hưởng của Nhiếp chính vương có thể cứu được mình.
Ta đến đây để thực thi một nhiệm vụ, Ávila nhắc mình. Và ta cần hoàn thành. Loại bỏ Robert Langdon và Ambra Vidal.
Nhiếp chính vương đã dặn Ávila vào nhà thờ qua cổng phục vụ phía đông, nhưng Ávila lại quyết định nhảy qua hàng rào an ninh. Ta thấy cảnh sát lảng vảng gần cổng đông… và vì thế ta phải thay đổi.
Langdon đanh giọng lên tiếng, trừng mắt qua khẩu súng nhìn vào Ávila. “Mày nói Edmond Kirsch giết gia đình mày. Dối trá. Edmond không phải kẻ giết người.”
Mày nói đúng, Ávila nghĩ. Hắn còn tởm lợm hơn.
Sự thật đen tối về Kirsch là một bí mật Ávila biết được chỉ một tuần trước trong một cuộc điện thoại từ Nhiếp chính vương. Giáo hoàng của chúng ta đề nghị ngài nhắm tới nhân vật vị lai chủ nghĩa nổi tiếng Edmond Kirsch, Nhiếp chính vương nói. Những động lực của Đức Thánh cha rất nhiều, nhưng Đức cha muốn đích thân ngài thực hiện nhiệm vụ này.
Tại sao lại là tôi? Ávila hỏi.
Đô đốc, Nhiếp chính vương thì thào. Ta rất tiếc phải nói với ngài điều này, nhưng Edmond Kirsch chịu trách nhiệm về vụ đánh bom nhà thờ giết chết gia đình ngài.
Phản ứng đầu tiên của Ávila là hoàn toàn không tin. Ông ta không thấy có lý do gì để một nhà khoa học máy tính nổi tiếng đánh bom một nhà thờ cả.
Ngài là một quân nhân, Đô đốc, Nhiếp chính vương giải thích với ông ta, và vì thế ngài hiểu hơn ai hết: người lính trẻ kéo cò súng lúc lâm trận không phải là kẻ sát nhân. Anh ta chỉ là con tốt, làm công việc của những kẻ quyền lực hơn – chính phủ, các tướng lĩnh, các thủ lĩnh tôn giáo – những kẻ đã trả tiền cho anh ta hoặc thuyết phục anh ta rằng có một sự nghiệp đáng để làm bằng mọi giá.
Thực tế Ávila đã chứng kiến tình huống này.
Những nguyên tắc tương tự áp dụng với chủ nghĩa khủng bố, Nhiếp chính vương tiếp tục. Những kẻ khủng bố xấu xa nhất không phải là những kẻ tạo bom, mà là những thủ lĩnh đầy ảnh hưởng reo rắc hận thù trong đám quần chúng tuyệt vọng, truyền cảm hứng cho đám lính chân đất có những hành động bạo lực. Chỉ cần một linh hồn đen tối quyền uy cũng đủ để tàn phá thế giới bằng việc tạo ra sự bất bao dung tôn giáo, chủ nghĩa dân tộc, hoặc sự khinh ghét trong đầu óc của những kẻ dễ bị tổn thương.
Ávila phải thừa nhận vậy.
Những vụ tấn công khủng bố nhằm vào người Thiên Chúa giáo, Nhiếp chính vương nói, đang gia tăng trên khắp thế giới. Những vụ tấn công mới này không còn là những sự kiện được vạch ra một cách chiến lược nữa; đó là những vụ tấn công bộc phát được tiến hành bởi những con sói đơn lẻ đang đáp lại tiếng gọi chiến tranh phát đi bởi những kẻ thù có sức thuyết phục của Đức Chúa. Nhiếp chính vương ngừng lại. Và trong số những kẻ thù có sức thuyết phục này, ta thấy cả gã vô thần Edmond Kirsch.
Giờ Ávila cảm thấy Nhiếp chính vương bắt đầu thổi phồng sự thật. Cho dù Kirsch có cả chiến dịch hèn hạ chống lại Thiên Chúa giáo ở Tây Ban Nha, nhưng nhà khoa học này chưa bao giờ đưa ra tuyên bố gì kêu gọi tàn sát tín đồ Thiên Chúa cả.
Trước khi ngài phản đối, giọng nói trên điện thoại bảo ông ta, hãy để ta cung cấp cho ngài mẩu thông tin cuối cùng. Nhiếp chính vương thở dài nặng nề. Không ai biết chuyện này, ngài Đô đốc, nhưng vụ tấn công giết gia đình ngài… nó được dự tính như một hành động chiến tranh chống lại Giáo hội Palmaria.
Lời tuyên bố ấy khiến Ávila sững lại, nhưng nó cũng chẳng có ý nghĩa gì; Nhà thờ lớn Seville không phải là một công trình Palmaria.
Buổi sáng vụ đánh bom, giọng nói bảo với ông ta, bốn thành viên chủ chốt của Giáo hội Palmaria có mặt trong giáo đoàn Seville với mục đích tuyển người. Họ đã bị chọn làm mục tiêu. Ngài biết một người trong số họ đấy – Marco. Ba người kia đã chết trong vụ tấn công.
Những ý nghĩ của Ávila quay cuồng khi ông ta hình dung ra chuyên gia trị liệu thể chất của mình, Marco, người đã mất một chân trong vụ tấn công.
Kẻ thù của chúng ta rất mạnh và có động cơ, giọng nói tiếp tục. Và khi kẻ đánh bom không thể tiếp cận được cơ ngơi của chúng ta ở El Palmar de Troya, hắn đã bám theo bốn nhà truyền giáo tới Seville và ra tay hành động ở đó. Ta rất lấy làm tiếc, Đô đốc. Bi kịch này là một trong những lý do những người Palmaria tìm tới ngài – chúng ta cảm thấy có trách nhiệm về việc gia đình ngài bị liên đới thiệt hại trong một cuộc chiến tranh nhằm vào chúng ta.
Một cuộc chiến tranh do kẻ nào đạo diễn? Ávila thắc mắc, cố gắng lĩnh hội những tuyên bố chấn động kia.
Hãy kiểm tra e-mail của ngài, Nhiếp chính vương đáp.
Mở hộp thư của mình, Ávila phát hiện một loạt tài liệu riêng gây chấn động vạch ra một cuộc chiến tàn bạo được phát động nhằm vào Giáo hội Palmaria đến giờ đã hơn một thập kỷ… một cuộc chiến rành rành gồm cả các vụ kiện cáo, hăm dọa tống tiền và những khoản quyên góp rất lớn cho các nhóm “giám sát” bài Palmaria như Palmar de Troya Support và Dialogue Ireland.
Ngạc nhiên hơn nữa, cuộc chiến khốc liệt nhằm vào Giáo hội Palmaria này, có vẻ vậy, lại do một cá nhân duy nhất phát động – và người đó là nhân vật vị lai chủ nghĩa Edmond Kirsch.
Ávila thấy hoang mang trước thông tin ấy. Tại sao Edmond Kirsch lại muốn phá hoại đích danh những người Palmaria?
Nhiếp chính vương bảo ông ta rằng không ai trong Giáo hội – ngay cả chính giáo hoàng – có bất kỳ ý kiến gì về lý do Kirsch lại có thái độ căm ghét riêng với người Palmaria. Tất cả những gì họ biết là một trong những người có ảnh hưởng và giàu có nhất hành tinh sẽ không ngừng nghỉ cho tới khi những người Palmaria bị tiêu diệt.
Nhiếp chính vương thu hút sự chú ý của Ávila đến một tài liệu cuối cùng – bản sao một lá thư đánh máy gửi những người Palmaria của một đối tượng tuyên bố là kẻ đánh bom Seville. Ngay dòng đầu tiên, kẻ đánh bom tự xưng là một “học trò của Edmond Kirsch”. Đây là tất cả những gì Ávila phải xem, hai nắm tay ông ta xiết chặt đầy giận dữ.
Nhiếp chính vương giải thích lý do những người Palmaria chưa bao giờ công khai bức thư này; với tất cả những tiếng xấu trên báo chí mà Giáo hội Palmaria hứng chịu gần đây – rất nhiều trong số đó do Kirsch dàn dựng hoặc tài trợ – chẳng đời nào Giáo hội mong bị gắn với một vụ đánh bom cả.
Gia đình ta chết vì chính Edmond Kirsch.
Lúc này, trong buồng cầu thang tối om, Ávila đăm đăm nhìn Robert Langdon, cảm thấy gã này có lẽ chẳng biết gì về cuộc thập tự chinh bí mật của Kirsch chống lại Giáo hội Palmaria, hay việc Kirsch đã truyền cảm hứng như thế nào cho vụ tấn công giết chết gia đình Ávila.
Langdon biết gì không thành vấn đề, Ávila nghĩ. Gã cũng chỉ là một chiến binh như ta thôi, cả hai đều rơi vào cái hố cá nhân này, và chỉ một trong hai leo ra được. Ta có mệnh lệnh của mình.
Langdon có vị trí cao hơn ông ta vài bậc, lại đang nhắm khẩu súng một cách rất nghiệp dư – bằng cả hai tay. Dở lắm, Ávila nghĩ thầm, khẽ khàng hạ mấy ngón chân xuống một bậc thang phía dưới, đặt vững bàn chân và chăm chăm nhìn thẳng vào mắt Langdon.
“Tôi biết anh thấy khó tin được,” Ávila lên tiếng, “nhưng Edmond Kirsch đã sát hại gia đình tôi. Và đây là bằng chứng cho anh.”
Ávila xòa bàn tay để cho Langdon thấy hình xăm của mình, thứ mà dĩ nhiên chẳng phải bằng chứng tí nào, nhưng nó lại đạt hiệu quả mong muốn – Langdon nhìn xuống.
Khi sự chú ý của vị giáo sư chỉ hơi thay đổi, Ávila tung mình lên cao và lệch sang trái, theo bức tường cong mé ngoài, chuyển thân mình ra khỏi đường đạn bắn. Đúng như dự liệu, Langdon hấp tấp nổ súng – nhấn cò trước khi chỉnh lại súng theo mục tiêu đang di chuyển. Như tiếng sấm rền, phát súng vang ầm trong không gian chật chội, và Ávila cảm thấy một viên đạn sượt qua vai mình trước khi nẩy bật xuống cầu thang đá một cách vô hại.
Langdon còn đang chỉnh lại đường ngắm khẩu súng thì Ávila đã vọt ra giữa không trung, và khi bắt đầu rơi xuống, ông ta vung nắm tay đánh mạnh xuống cổ tay Langdon, khiến khẩu súng văng khỏi tay đối phương và rơi côm cốp xuống cầu thang.
Cảm giác đau buốt xé qua ngực và vai Ávila khi ông ta đáp xuống những bậc thang cạnh Langdon, nhưng lượng adrenaline trào dâng chỉ tiếp thêm sức mạnh cho ông ta. Thò tay ra phía sau, ông ta giật khẩu súng gốm ra khỏi thắt lưng. Món vũ khí này cảm giác gần như không trọng lực sau khi đã cầm khẩu súng của anh chàng đặc vụ.
Ávila chĩa khẩu súng vào ngực Langdon và kéo cò không chút do dự.
Khẩu súng rền lên, nhưng chỉ tạo ra một thứ âm thanh vỡ vụn khác lạ, và Ávila cảm thấy sức nóng bỏng rát trên tay mình, lập tức nhận ra rằng nòng súng đã vỡ toang. Được thiết kế nhằm mục đích ngụy trang, thứ vũ khí “không thể phát giác” rất mới hoàn toàn không có kim loại này chỉ dùng được cho một hoặc hai phát đạn. Ávila không rõ viên đạn của mình đã bắn đi đâu, nhưng khi nhìn thấy Langdon còn đang loạng choạng, Ávila buông súng và lao vào vị giáo sư, hai người đàn ông quần nhau dữ dội ngay gần mép cầu thang trông rất nguy hiểm.
Khoảnh khắc đó, Ávila biết mình đã thắng.