CHƯƠNG 74
“Nhanh lên! Cô Vidal… Giáo sư Langdon… đến đây nhanh lên!”
Langdon và Ambra lao bổ lên cầu thang hầm mộ trong khi những tiếng thét tuyệt vọng của Đức cha Beña vẫn tiếp tục. Khi họ lên đến bậc thang trên cùng, Langdon xộc ra tầng điện thờ nhưng lập tức bị chìm nghỉm trong một màn tối đen.
Mình không nhìn được!
Khi ông nhích dần tới trong bóng tối, mắt ông căng ra để thích nghi với quầng sáng của những ngọn đèn dầu phía trước. Ambra đến bên cạnh ông, cũng nheo nheo mắt.
“Đằng này!” Đức cha Beña hét lên tuyệt vọng.
Họ di chuyển về phía tiếng hét, cuối cùng cũng thấy vị tu sĩ ở chỗ rìa tối om của quầng sáng tràn ra từ buồng cầu thang. Đức cha Beña đang quỳ gối, phủ phục phía trên cái bóng thẫm đen của một thân người.
Chỉ một lát họ đã đến bên Beña, và Langdon giật nảy người khi thấy thân hình Đặc vụ Díaz nằm trên sàn, đầu bị vặn biến dạng. Díaz nằm sấp, nhưng đầu anh bị vặn 180 độ về phía sau, khiến cho đôi mắt vô hồn của anh nhìn thẳng lên trần nhà thờ. Langdon rúm lại hãi hùng, lúc này đã hiểu sự hoảng loạn trong những tiếng thét của Đức cha Beña.
Một cảm giác sợ hãi lạnh buốt chạy khắp người ông, và ông đứng bật lên, đưa mắt khắp khoảng tối tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu chuyển động nào trong nhà thờ rộng như lòng hang này.
“Súng của anh ấy,” Ambra thì thào, chỉ vào bao súng rỗng không của Díaz. “Nó đã biến mất.” Nàng nhìn xoáy vào bóng tối quanh họ và gọi lớn, “Đặc vụ Fonseca?!”
Trong khoảng tối gần đó, đột nhiên có tiếng bước chân ràn rạt trên gạch men và tiếng cơ thể va chạm trong một cuộc vật lộn dữ dội. Sau đó, đột ngột đến giật mình, tiếng súng nổ đinh tai vang lên ở cự ly gần. Langdon, Ambra và Đức cha Beña đều bật ra sau, và khi tiếng súng vọng khắp điện thờ, họ nghe thấy một giọng nói đau đớn hối thúc –“¡Corre!” Chạy đi!
Tiếng súng thứ hai vang lên, kéo theo một tiếng huỵch nặng nề – chính là âm thanh không lẫn đi đâu được của một cơ thể va chạm với sàn nhà.
Langdon đã nắm lấy tay Ambra và kéo nàng về phía những khoảng tối mịt mùng gần bức tường bên của điện thờ. Đức cha Beña sát sau họ chỉ một bước chân và giờ cả ba thu mình dán lấy tường đá lạnh trong im lặng tuyệt đối.
Mắt Langdon quét khắp khoảng tối trong khi cố hiểu những gì đang xảy ra.
Kẻ nào đó vừa hạ sát Díaz và Fonseca! Kẻ nào ở trong này với bọn ta? Và bọn họ muốn gì?
Langdon chỉ có thể hình dung ra một câu trả lời hợp lý duy nhất: tên sát nhân đang ẩn trong bóng tối của Sagrada Família không đến đây để giết hai đặc vụ Cận vệ ngẫu nhiên… hắn đến vì Ambra và Langdon.
Kẻ nào đó vẫn đang tìm cách vô hiệu hóa phát hiện của Edmond.
Đột nhiên, một ngọn đèn pin lóe sáng ở giữa sàn điện thờ, chùm sáng lia tới lui theo một vòng cung rộng, di chuyển về phía họ.
Langdon biết họ chỉ có vài giây trước khi chùm sáng đèn lia tới họ.
Lối nay, Đức cha Beña thì thào, kéo Ambra men dọc theo tường theo hướng ngược lại. Langdon bám theo thì ánh đèn lia tới gần hơn. Đức cha Beña và Ambra đột ngột ngoặt gấp sang phải, biến mất vào một lối mở trong đá, và Langdon vọt vào theo sau họ – lập tức chúi nhủi trên một đợt cầu thang không nhìn thấy. Ambra và Đức cha Beña vẫn leo tới trong khi Langdon lấy lại thăng bằng và tiếp tục bám theo họ, nhìn lại đằng sau thấy chùm sáng đèn xuất hiện ngay bên dưới, soi tỏ mấy bậc thang dưới cùng.
Langdon cứng đờ trong bóng tối, chờ đợi.
Ánh đèn vẫn ở nguyên đó một lúc lâu, sau đó bắt đầu sáng dần lên.
Hắn đang tới lối này!
Langdon nghe thấy tiếng Ambra và Đức cha Beña leo lên cầu thang phía trên mình rón rén hết mức. Ông xoay người và vọt lên theo sau họ, nhưng lại chúi nhủi, va ngay phải một bức tường và nhận ra rằng cầu thang này không thẳng, mà uốn cong. Áp một tay vào tường để lần hướng, Langdon bắt đầu đi lượn vòng lên trên theo một đường xoắn ốc, nhanh chóng hiểu ra mình đang ở chỗ nào.
Cầu thang xoắn ốc nguy hiểm khét tiếng của Sagrada Família.
Ông ngước mắt và thấy một quầng sáng rất mờ rọi xuống từ mấy giếng trời phía trên, vừa đủ soi sáng để cho thấy cái đường ống chật hẹp vây quanh mình. Langdon cảm thấy hai chân như bị giữ chặt, và ông chết gí trên cầu thang, chìm trong cảm giác sợ không gian kín mít của một lối thông chật hẹp.
Cứ leo lên! Tư duy lý trí của ông thúc giục ông leo lên nhưng các cơ của ông lại cứng đờ trong sợ hãi.
Đâu đó bên dưới, Langdon nghe rõ tiếng những bước chân nặng nề tiến đến từ phía điện thờ. Ông ép mình tiếp tục di chuyển, theo những bậc thang xoắn ốc đi lên nhanh hết mức có thể. Phía trên, thứ ánh sáng nhờ nhờ rõ dần lên khi Langdon đi qua một lối mở trong tường – một khoảng hở rộng mà qua đó, ông thoáng nhìn thấy những ánh đèn của thành phố. Một luồng không khí mát lạnh ập tới ông khi ông vọt qua giếng trời này và ông lại lao vào bóng tối khi lượn vòng lên cao hơn.
Tiếng bước chân tiến vào buồng cầu thang phía dưới, và ánh đèn pin nhập nhoạng quét ngược lên khoảng trống tạo thành đường ống ở chính giữa. Langdon đi qua một giếng trời nữa thì tiếng bước chân đuổi theo nghe đã to hon hẳn, giờ kẻ tấn công ông đang đuổi tới nhanh hơn trên cầu thang phía sau ông.
Langdon đuổi kịp Ambra và Đức cha Beña, lúc này đang thở hổn hển lấy hơi. Langdon chăm chú nhìn xoáy vào đường ống trung tâm qua mép bên trong của buồng cầu thang. Khoảng trống thật sự chóng mặt – một cái hố rất hẹp hình tròn lao thẳng qua trung tâm của những gì rất giống một con ốc anh vũ khổng lồ. Không hề nhìn thấy vật cản nào, chỉ có một phần gờ mé trong cao đến mắt cá chẳng có tác dụng bảo vệ gì. Langdon phải cố chống lại cảm giác nôn nao.
Ông đưa mắt nhìn lại khoảng tối của đường ống trên đầu. Langdon đã nghe nói rằng có hơn bốn trăm bậc thang trong cấu trúc này; nếu đúng vậy, không còn cách nào để họ lên tới nóc trước khi kẻ có vũ khí bên dưới kia bắt kịp họ.
“Cả hai con… đi đi!” Đức cha Beña hổn hển, bước dịch sang bên và giục Langdon cùng Ambra đi qua mình.
“Không thể như thế; thưa Đức cha,” Ambra nói, chìa tay xuống để giúp vị tu sĩ già.
Langdon thấy ngưỡng mộ bản năng bảo vệ của nàng, nhưng ông cũng biết rằng bỏ chạy ngược lên những bậc thang này là tự sát, chắc chắn chịu kết cục là những viên đạn vào lưng. Trong hai bản năng sinh tồn của động vật – chống trả hay chạy trốn – chạy trốn không còn là lựa chọn nữa.
Chúng ta sẽ không đời nào làm thế.
Để Ambra và Đức cha Beña leo tiếp, Langdon quay người đứng chân cho vững, và hướng xuống cầu thang xoắn ốc. Bên dưới ông, ánh đèn pin bắt đầu tới gần hơn. Ông dựa lưng vào tường và thu mình trong bóng tối, đợi cho tới khi ánh sáng đèn lia tới những bậc thang phía dưới. Tên sát nhân đột ngột vòng qua đoạn cong và hiện ra – một hình thù đen sì đang chạy với cả hai tay duỗi thẳng, một tay nắm chặt chiếc đèn pin còn tay kia là khẩu súng ngắn.
Langdon phản ứng theo bản năng, bung người lên và tung mình vào không trung, hai chân duỗi thẳng về phía trước. Gã đàn ông nhìn thấy ông và bắt đầu giương súng lên, vừa hay gót chân Langdon bay thẳng vào ngực hắn bằng một cú thúc rất mạnh, xô gã đàn ông vào tường buồng cầu thang.
Mấy giây tiếp theo là một sự nhập nhoạng.
Langdon ngã, nện mạnh nghiêng xuống, cảm giác đau đớn lan khắp hông, trong khi kẻ tấn công ông đổ vật ra sau, trượt chúi nhủi xuống vài bậc thang và rớt thành một đống rên rỉ. Chiếc đèn pin nảy xuống các bậc thang và lăn tới một chỗ dừng, rọi một luồng sáng xiên lên bức tường bên và soi tỏ một vật bằng kim loại nằm trên bậc thang ở giữa Langdon và kẻ tấn công.
Khẩu súng.
Cả hai người đàn ông cùng chồm tới một lúc, nhưng Langdon có lợi thế ở cao hơn và tới trước, vớ lấy báng súng và chĩa thẳng món vũ khí vào kẻ tấn công mình, lúc này vừa chết sựng lại phía dưới ông, trân trối nhìn vào nòng súng đầy thách thức.
Trong quầng sáng đèn pin, Langdon nhìn ra bộ râu muối tiêu và chiếc quần trắng hồ cứng của gã đàn ông… và ngay lập tức, ông biết đó là kẻ nào.
Tên sĩ quan hải quân từ Guggenheim…
Langdon đưa súng lên đầu gã, rà ngón trỏ vào cò súng. “Mày đã giết bạn tao là Edmond Kirsch.”
Gã đàn ông thở không ra hơi, nhưng câu trả lời của gã rất nhanh, giọng gã lạnh như băng. “Tao thanh toán nợ nần thôi. Bạn mày, Edmond Kirsch đã giết gia đình tao.”
CHƯƠNG 75
Langdon làm gãy xương sườn ta.
Đô đốc Ávila cảm thấy có những đợt đau nhói mỗi lần ông ta hít vào, nhăn nhó đau đớn trong khi ngực phập phồng dồn dập, cố gắng phục hồi dưỡng khí trong cơ thể. Co ro trên mấy bậc thang phía trên, Robert Langdon trân trân nhìn xuống, lóng ngóng chĩa khẩu súng vào giữa người Ávila.
Kỹ năng nhà binh của Ávila lập tức phát huy, và ông ta bắt đầu đánh giá tình thế của mình. Nhìn ở khía cạnh tiêu cực, kẻ thù của ông ta nắm được cả vũ khí lẫn cao điểm. Ở khía cạnh tích cực, cứ đánh giá cách cầm khẩu súng rất dị thường của tay giáo sư thì gã chẳng có mấy kinh nghiệm với súng ống.
Gã không có ý định bắn ta, Ávila quyết định. Gã sẽ giữ chân ta và đợi nhân viên an ninh. Từ những tiếng la hét bên ngoài, rõ ràng nhân viên an ninh của Sagrada Família đã nghe thấy tiếng súng và giờ đang vội vã chạy vào tòa nhà.
Ta phải hành động nhanh.
Giữ nguyên hai tay giơ cao đầu hàng, Ávila chầm chậm quỳ gối lên, tỏ vẻ khúm núm và khuất phục hoàn toàn.
Cứ để Langdon có cảm giác gã đang kiểm soát hoàn toàn.
Bất chấp cú ngã xuống cầu thang, Ávila vẫn cảm thấy cái vật mình giắt ở thắt lưng phía sau vẫn còn đó – cái khẩu súng gốm mà ông ta đã dùng hạ sát Kirsch ở Guggenheim. Ông ta đã nạp viên đạn còn lại cuối cùng trước khi vào nhà thờ nhưng không cần dùng đến nó, mà ra tay hạ sát một đặc vụ rồi cuỗm lấy khẩu súng hiệu quả hơn hẳn của anh ta, thứ mà rủi thay, lúc này Langdon đang nhắm vào ông ta. Ávila ước rằng mình vẫn khóa chốt an toàn, đoán rằng Langdon có lẽ chẳng biết gì về cách mở chốt.