“Ta là Đức vua tương lai của Tây Ban Nha,” Julián nói. “Tối nay, ông đã loại đội an ninh của ta, không để ta truy cập vào điện thoại và tiếp xúc với nhân viên của mình, cấm ta nghe tin tức và không để ta liên lạc với hôn thê của mình nữa.”
“Thần thật sự xin lỗi…” Valdespino lên tiếng.
“Ông sẽ phải làm hơn thế đấy,” Julián ngắt lời, trừng trừng nhìn Giám mục, lúc này trông nhỏ bé một cách kỳ lạ trước chàng.
Valdespino hít một hơi chầm chậm và quay nhìn thẳng vào Julián trong bóng tối. “Đầu giờ tối nay, thần đã được liên lạc, thưa Hoàng tử, và được nói hãy…”
“Ai liên lạc?”
Giám mục ngập ngừng. “Phụ hoàng của ngài. Ông ấy vô cùng khổ sở.”
Ông ấy ư? Julián tới thăm cha mình chỉ mới hai ngày trước tại Cung điện Zarzuela và thấy tinh thần ông rất tốt, mặc dù sức khỏe ngày càng xuống. “Tại sao cha ta lại khổ sở chứ?”
“Rất không may, đức kim thượng đã xem chương trình về Edmond Kirsch.”
Julián cảm thấy hàm mình cứng lại. Người cha ốm yếu của chàng gần như ngủ hai mươi tư tiếng mỗi ngày và lẽ ra không bao giờ tỉnh giấc vào giờ đó. Hơn nữa, Đức vua luôn cấm để tivi và máy tính trong các phòng ngủ hoàng cung, vì ông dứt khoát coi đó là những nơi dành riêng cho việc ngủ và đọc sách – và các y tá của Đức vua thừa biết phải ngăn ông tìm cách ra khỏi giường để xem màn công diễn của một nhân vật vô thần.
“Đó là lỗi của thần,” Valdespino nói. “Thần đã đưa cho Hoàng thượng một chiếc máy tính bảng vài tuần trước để Người không cảm thấy bị cô lập với thế giới. Hoàng thượng học cách gửi tin nhắn và e-mail. Rốt cuộc ngài lại nhìn thấy sự kiện của Kirsch trên chiếc máy tính bảng.”
Julián cảm thấy choáng váng khi nghĩ đến cảnh cha mình, có lẽ đang ở những tuần cuối cùng của đời người, lại phải xem một chương trình phát sóng bài Công giáo gây chia rẽ và làm bùng lên bạo lực đẫm máu. Đức vua lẽ ra nên ngẫm nghĩ về rất nhiều việc phi thường mà ông đã hoàn thành cho đất nước của mình.
“Như điện hạ có thể hình dung được,” Valdespino tiếp tục, đã lấy lại được sự bình tĩnh, “Hoàng thượng có rất nhiều mối lo, nhưng ngài đặc biệt lo lắng trước tinh thần cùng những lời lẽ của Kirsch và việc hôn thê của điện hạ sẵn sàng chủ trì sự kiện. Hoàng thượng cảm thấy sự dính líu của hoàng hậu tương lai sẽ ảnh hưởng rất xấu đến điện hạ… và hoàng cung.”
“Ambra là người phụ nữ cá tính. Phụ hoàng biết điều đó mà.”
“Có thể là vậy, nhưng khi Hoàng thượng gọi, ngài minh mẫn và giận dữ hệt như thần đã từng nghe thấy suốt nhiều năm. Hoàng thượng ra lệnh cho thần đưa điện hạ tới gặp ngay lập tức.”
“Vậy tại sao chúng ta lại ở đây?” Julián vặn hỏi, ra hiệu về phía lối dành cho xe chạy của điền trang. “Phụ hoàng ở Zarzuela cơ mà.”
“Không còn ở đó nữa,” Valdespino nói khẽ. “Hoàng thượng đã lệnh cho các y tá và cần vụ của ngài mặc đồ cho ngài, đặt ngài lên xe lăn và đưa ngài tới một địa điểm khác để có thể dành những ngày cuối đời của mình trong sự bao bọc của lịch sử đất nước mình.”
Khi Giám mục nói những lời này, Julián nhận ra sự thật.
Điền trang không hề là đích đến của chúng ta.
Julián ngập ngừng quay đi khỏi Giám mục, đăm đăm nhìn qua lối xe chạy của khu điền trang, tới con đường thôn quê trải dài trước mặt họ. Phía xa, qua những hàng cây, chàng vẫn có thể nhận ra những ngọn tháp được chiếu sáng của một công trình đồ sộ.
El Escorial.
Cách đó chưa đầy một kilomet, sừng sững như một pháo đài dưới chân Núi Abantos, là một trong những kiến trúc tôn giáo lớn nhất trên thế giới – El Escorial của Tây Ban Nha. Với hơn tám mẫu mặt sàn, quần thể này gồm một tu viện, một vương cung thánh đường, một cung điện, một bảo tàng, một thư viện và một loạt mộ phần đáng sợ nhất mà Julián từng thấy.
Hầm mộ Hoàng gia.
Cha Julián đã đưa chàng tới hầm mộ khi Julián chỉ mới lên tám, hướng dẫn cậu bé đi qua Đền thờ Trẻ sơ sinh, một dãy những phòng mai táng đầy mộ phần của những đứa trẻ dòng dõi hoàng gia.
Julián sẽ không bao giờ quên ngôi mộ “bánh sinh nhật” hãi hùng của hầm mộ – một ngôi mộ đá hình tròn rất lớn trông giống một chiếc bánh tầng màu trắng và chứa hài cốt của sáu mươi đứa trẻ thuộc hoàng tộc, tất cả đều được đặt trong các “ngăn kéo” và đặt vào hông “chiếc bánh” mãi mãi.
Nỗi hãi hùng của Julián khi nhìn thấy ngôi mộ rùng rợn này bị lu mờ chỉ vài phút sau đó khi cha chàng dẫn chàng tới thăm nơi yên nghỉ cuối cùng của mẹ mình. Julián cứ ngỡ thấy một ngôi mộ cẩm thạch phù hợp với một hoàng hậu, nhưng thay vào đó, xác mẹ chàng nằm trong một chiếc hòm nặng nề đơn giản đến giật mình trong một căn phòng đá ở cuối một hành lang dài. Vua cha giải thích với Julián rằng mẫu thân của chàng hiện được an táng trong một pudridero – một “gian phòng thối rữa” – nơi xác các thành viên hoàng gia được chôn cất trong ba mươi năm cho tới khi chẳng còn gì ngoài chút xương tàn, đến thời điểm đó họ mới được cải táng với mộ phần vĩnh cửu bằng đá của mình. Julián nhớ mình đã phải thu hết can đảm để ngăn nước mắt trào ra và không đổ bệnh.
Tiếp đến, cha đưa chàng tới đỉnh một cầu thang dốc dường như chạy hun hút mãi mãi vào khoảng tối ngầm trong lòng đất. Ở đây, những bức tường và cầu thang không còn làm bằng cẩm thạch trắng nữa, mà là một màu hổ phách trang nghiêm. Cứ trên mỗi ba bậc, lại có những ngọn nến thờ hắt thứ ánh sáng chập chờn lên lớp đá vàng nâu.
Cậu bé Julián đưa tay và nắm chặt lấy rào chắn bằng dây chão cũ kỹ, cùng cha mình đi xuống dưới, mỗi lần chỉ một bậc thang… tiến sâu vào bóng tối. Dưới đáy đợt cầu thang, Đức vua mở một cánh cửa trang trí lộng lẫy và bước sang bên, ra hiệu cho cậu bé Julián đi vào.
Đền thờ của các vị vua, cha của chàng bảo vậy.
Thậm chí ở tuổi lên tám, Julián đã nghe nói về căn phòng này – một nơi của những truyền thuyết.
Cậu bé run rẩy bước qua ngưỡng cửa và thấy mình trong một gian phòng màu hoàng thổ lộng lẫy. Có hình dạng như một hình bát giác, gian phòng này tỏa ra mùi hương và dường như liên tục thay đổi trọng tâm do thứ ánh sáng chập chờn của những ngọn nến cháy sáng trên ngọn chúc đài trên đầu. Julián tiến vào trung tâm gian phòng, chầm chậm xoay người tại chỗ, cảm thấy lạnh lẽo và nhỏ bé trong một không gian trang nghiêm.
Cả tám bức tường đều có chín hốc tường sâu, nơi những chiếc quan tài đen giống hệt nhau được sắp xếp từ dưới sàn lên đến tận trần, mỗi chiếc đều gắn một biển tên bằng vàng. Những cái tên trên quan tài đều có trong các trang sách lịch sử của Julián – Vua Ferdinand… Nữ hoàng Isabella… Vua Charles V, hoàng đế La Mã thần thánh.
Trong không khí im lặng, Julián cảm nhận được sức nặng từ bàn tay yêu thương của cha đặt lên vai mình, và vẻ nghiêm trang của cái khoảnh khắc ấy tác động mạnh tới chàng. Sẽ có ngày cha ta được chôn cất trong căn phòng này.
Không nói một lời, hai cha con lên khỏi lòng đất, rời xa cái chết và trở về với ánh sáng. Khi họ đã ra ngoài tận hưởng ánh mặt trời chói chang Tây Ban Nha, nhà vua mới cúi xuống và nhìn vào mắt cậu bé Julián tám tuổi.
“Memento mori,” Đức vua thì thầm. “Hãy ghi nhớ cái chết. Ngay cả với những người nắm giữ quyền lực ghê gớm thì cuộc sống cũng rất ngắn ngủi. Chỉ có một cách để chiến thắng cái chết, và đó cách làm cho cuộc đời của chúng ta thành những kiệt tác. Chúng ta phải nắm giữ mọi cơ hội để thể hiện lòng nhân hậu và yêu thương trọn vẹn. Cha nhìn thấy trong mắt con rằng con có tâm hồn phóng khoáng của mẹ con. Lương tâm của con sẽ là người dẫn dắt con. Khi cuộc sống u tối, hãy để trái tim con chỉ đường cho con.”
Nhiều thập kỷ về sau, Julián không cần gì để nhắc mình nhớ rằng chàng đã chẳng làm gì nhiều để biến cuộc sống của mình thành một kiệt tác. Thực tế chàng đã suýt xoay xở thoát ra khỏi cái bóng của cha mình và xác lập bản thân là con người như chính ông mong muốn.
Ta đã làm cha ta thất vọng nhiều.
Suốt nhiều năm, Julián nghe theo lời khuyên của vua cha và để cho trái tim chỉ lối đưa đường nhưng đó là một con đường quanh co khi trái tim chàng cứ khao khát về một Tây Ban Nha hoàn toàn trái ngược với của cha mình. Những giấc mơ của Julián cho đất nước yêu dấu của chàng táo bạo đến mức chẳng bao giờ có thể nêu ra cho tới khi vua cha tạ thế, và thậm chí khi đó, Julián cũng không biết những hành động của chàng sẽ được đón nhận như thế nào, không chỉ bởi hoàng cung mà còn bởi cả dân tộc. Tất cả những gì Julián có thể làm là đợi, luôn mở lòng và tôn trọng truyền thống.
Và rồi, chỉ ba tháng trước, mọi thứ thay đổi.
Mình gặp Ambra Vidal.
Mỹ nhân vừa cứng cỏi vừa sôi nổi đã khiến thế giới của Julián đảo lộn. Chỉ trong mấy ngày kể từ cuộc gặp đầu tiên của họ, cuối cùng thì Julián cũng hiểu những lời của cha mình. Hãy để cho trái tim con chỉ lối đưa đường… và nắm lấy mọi cơ hội để yêu thương trọn vẹn! Tâm trạng phấn chấn khi yêu không hề giống bất kỳ điều gì Julián từng trải qua và chàng cảm thấy cuối cùng mình đã có thể thực hiện những bước đầu tiên tiến tới việc biến cuộc đời mình thành một kiệt tác.
Tuy nhiên, giờ đây, khi Hoàng tử trân trân nhìn xuống con đường phía trước, chàng ngập trong sự cô đơn và tách biệt đầy linh tính. Cha chàng đang hấp hối, người phụ nữ chàng yêu không nói chuyện với chàng; và chàng vừa trách móc người thầy tin cẩn của mình, Giám mục Valdespino.
“Hoàng tử Julián,” Giám mục khẽ giục. “Chúng ta phải đi thôi. Phụ vương rất yếu và ngài rất mong nói chuyện với hoàng tử.”
Julián chầm chậm quay sang người bạn trọn đời của cha mình. “Ông nghĩ phụ hoàng còn bao nhiêu thời gian?” Chàng thì thầm.
Giọng Valdespino run run như thể ông đang sắp khóc. “Hoàng thượng đề nghị thần không được làm hoàng tử lo lắng, nhưng thần cảm thấy hồi kết đang đến nhanh hơn bất kỳ ai có thể dự đoán. Hoàng thượng muốn nói lời từ biệt.”