Sagrada Família, ông ta nghĩ, cảm thấy khó chịu trước cái bóng đen kỳ dị. Một đền thờ mang tất cả những gì không đúng với tín điều của chúng ta.
Ávila tin rằng, tòa nhà thờ trứ danh của Barcelona là một công trình của sự yếu đuối và đứt gãy về đạo đức – một sự đầu hàng trước thứ Công giáo tự do chủ nghĩa, trâng tráo bóp méo và xuyên tạc tín điều đã hàng nghìn năm tuổi thành một thứ lai căng dị dạng giữa tôn thờ thiên nhiên, giả khoa học và dị giáo Ngộ đạo.
Có những con thằn lằn khổng lồ đang bò lên nhà thờ của Đức Chúa!
Sự đứt gãy truyền thống trên thế giới khiến Ávila sợ hãi, nhưng ông ta cảm thấy phấn chấn bởi sự xuất hiện của một nhóm thủ lĩnh thế giới mới rõ ràng cùng chung những lo lắng với ông ta và đang làm mọi cách để phục hồi lại truyền thống. Việc Ávila cống hiến cho Giáo hội Palmaria và đặc biệt cho Giáo hoàng Innocent XIV, đem lại cho ông ta một lý do mới để sống, giúp ông ta thấy được bi kịch của chính mình qua một lăng kính hoàn toàn mới mẻ.
Vợ và con ta là tổn thất của chiến tranh, Ávila nghĩ, một cuộc chiến do những thế lực của quỷ dữ phát động chống Chúa, chống truyền thống. Sự tha thứ không phải là con đường duy nhất dẫn tới cứu rỗi.
Năm đêm trước, Ávila còn ngủ trong căn hộ khiêm nhường của mình thì bị đánh thức bởi tiếng kêu rất lớn báo hiệu có tin nhắn gửi đến điện thoại di động của mình. “Nửa đêm rồi,” ông ta càu nhàu, kèm nhèm nheo mắt nhìn màn hình để xem ai liên hệ với mình giờ này.
Số ẩn.
Ávila giụi mắt và đọc tin nhắn gửi đến.
Compruebe su saldo bancario
Kiểm tra số dư tài khoản của ngài?
Lúc này, Ávila cau mày, cảm thấy nghi ngờ lại là một dạng âm mưu tiếp thị qua điện thoại gì đó. Ông ta bực bội chui ra khỏi giường và đi ra bếp để lấy một cốc nước. Lúc đứng bên bồn nước, ông ta liếc nhìn máy tính của mình, biết rằng rất có thể mình sẽ không thể ngủ trở lại được nữa cho tới khi nào kiểm tra thử.
Ông ta truy cập vào trang web ngân hàng của mình, cứ đinh ninh rằng sẽ thấy số dư ít ỏi như thường lệ – số tiền lương hưu quân đội của ông ta. Thế nhưng, khi thông tin tài khoản của ông ta xuất hiện, ông ta đứng bật dậy đột ngột đến mức làm một chiếc ghế đổ kềnh.
Nhưng không thể như thế!
Ông ta nhắm mắt lại rồi nhìn lần nữa. Sau đó, ông ta khởi động lại màn hình.
Con số vẫn thế.
Ông ta lập bập tìm con chuột, chạy xuống mục hoạt động tài khoản, và sững sờ khi thấy rằng một khoản tiền gửi ẩn danh giá trị 100.000 euro vừa được chuyển vào tài khoản của mình một tiếng trước. Nguồn gửi được đánh số và không truy vết được.
Ai làm việc này chứ?!
Tiếng điện thoại di động rung lên khiến tim Ávila đập nhanh hơn. Ông ta vớ lấy điện thoại và nhìn số người gọi đến.
Số ẩn.
Ávila đăm đăm nhìn chiếc điện thoại và sau đó nhận cuộc gọi. “¿Sí?”
Một giọng nói nhẹ nhàng đáp lại bằng tiếng Tây Ban Nha vùng Castile. “Chúc một buổi tối tốt lành, ngài Đô đốc. Tôi tin ngài vừa thấy món quà chúng tôi gửi ngài?”
“Tôi… vừa,” ông ta lắp bắp. “Ông là ai?”
“Ngài có thể gọi ta là Nhiếp chính vương,” giọng nói trả lời. “Ta đại diện cho các đạo hữu của ngài, những thành viên của giáo hội mà ngài đã tham gia hai năm qua. Những kỹ năng và lòng trung thành của ngài không hề không được biết đến, Đô đốc. Giờ chúng ta sẽ cho ngài cơ hội để phục vụ một mục đích cao cả hơn. Đức Giáo hoàng đã nêu một số nhiệm vụ cho ngài… những nhiệm vụ được Chúa gửi tới ngài.”
Giờ Ávila hoàn toàn tỉnh táo, hai bàn tay vã mồ hôi.
“Tiền chúng ta gửi ngài là khoản ứng trước cho nhiệm vụ đầu tiên của ngài,” giọng nói tiếp tục. “Nếu ngài chọn thực hiện nhiệm vụ, hãy coi đó là cơ hội để chứng tỏ ngài xứng đáng có một vị trí trong hàng ngũ cao nhất của chúng ta.” Giọng nói ngừng lại. “Có một hệ thống cấp bậc rất quyền lực trong giáo hội của chúng ta mà thế giới không nhìn thấy. Chúng ta tin ngài sẽ là một nhân vật có giá trị ở nhóm đầu trong tổ chức của chúng ta.”
Mặc dù đầy phấn khích trước viễn cảnh thăng tiến, Ávila vẫn cảm thấy đề phòng. “Nhiệm vụ là gì? Và sẽ sao nếu tôi chọn không thực hiện?”
“Ngài sẽ không bị phán xét gì cả, và ngài có thể giữ số tiền đó để đổi lại việc giữ bí mật. Như vậy nghe ổn chứ?”
“Nghe khá hào phóng.”
“Chúng ta mến ngài. Chúng ta muốn giúp ngài. Và rất thẳng thắn với ngài, ta muốn cảnh báo ngài rằng nhiệm vụ của giáo hoàng là việc khó.” Ông ngừng lại. “Nó có thể gây ra bạo lực.”
Cơ thể Ávila cứng đờ. Bạo lực ư?
“Đô đốc, các thế lực xấu xa đang trỗi dậy mạnh mẽ từng ngày. Chúa đang tham chiến, và cuộc chiến nào cũng có tổn thất.”
Ávila vụt nhớ đến cảnh hãi hùng của vụ đánh bom đã giết chết gia đình mình. Ông ta rùng mình cố xua đi những ký ức tăm tối. “Tôi xin lỗi, tôi không biết liệu tôi có chấp nhận được một nhiệm vụ bạo lực hay không…”
“Giáo hoàng đích thân chọn ngài, Đô đốc,” Nhiếp chính vương thì thầm. “Người ngài sẽ nhắm tới trong nhiệm vụ này… là kẻ đã giết gia đình ngài.”
CHƯƠNG 67
Nằm ở tầng trệt Hoàng cung Madrid, kho vũ khí là một hầm mái vòm rất đẹp với những bức tường màu thẫm cao được trang trí bằng những tấm thảm thêu lộng lẫy mô tả những trận đánh nổi tiếng trong lịch sử Tây Ban Nha. Bao quanh phòng là một bộ sưu tập vô giá hơn một trăm bộ giáp chế tác thủ công, trong đó có cả chiến phục và “dụng cụ” của nhiều vị vua trong quá khứ. Bảy hình nộm ngựa cỡ như thật đứng ở trung tâm căn phòng, tạo dáng với đầy đủ trang bị lâm trận.
Đây là nơi họ quyết định cầm tù mình ư? Garza thắc mắc, nhìn khắp những món đồ chiến tranh bao quanh mình. Phải thừa nhận, kho vũ khí là một trong những phòng an ninh nhất cung điện, nhưng Garza ngờ rằng những người bắt giữ mình đã chọn cái buồng giam lịch sự này với hy vọng hăm dọa được ông. Đây chính là căn phòng mình đã được thuê.
Gần hai thập kỷ trước, Garza được dẫn vào căn phòng đường bệ này, nơi ông được phỏng vấn, kiểm tra và thẩm vấn kỹ trước khi được đề nghị đảm nhận công việc đứng đầu Cận vệ Hoàng gia.
Giờ đây chính những đặc vụ của Garza lại bắt giữ ông. Mình bị cáo buộc chủ mưu một vụ ám sát ư? Và cả mưu hại Giám mục nữa ư? Cái lô-gic đằng sau những luận điệu nhằng nhịt đến mức Garza cũng không tài nào gỡ được.
Khi nói đến Cận vệ Hoàng gia, Garza là quan chức cao nhất trong cung, nghĩa là lệnh bắt giữ ông chỉ có thể đến từ một người… đích thân Hoàng tử Julián.
Valdespino đã đầu độc đầu tâm trí Hoàng tử chống lại mình, Garza nhận ra Giám mục vẫn luôn là nhân vật sống sót chính trị, và tối nay rõ ràng ông ta điên cuồng đến mức dàn dựng nước cờ truyền thông táo bạo và nguy hiểm này – một âm mưu liều lĩnh nhằm rửa sạch thanh danh của bản thân bằng cách bôi nhọ Garza. Và giờ họ nhốt mình trong kho vũ khí để mình không thể biện hộ cho bản thân.
Nếu Julián và Valdespino hợp lực, Garza biết mình sẽ thua, hoàn toàn bị thất thế. Đến thời điểm này, người duy nhất trên đời này có đủ sức mạnh để giúp Garza là một ông già đang sống nốt những ngày cuối cùng trên một giường bệnh trong khu tư gia tại Cung điện Zarzuela.
Đức vua Tây Ban Nha.
Mà trái lại, Garza nhận ra rằng, Hoàng thượng sẽ không bao giờ giúp mình, nếu làm vậy đồng nghĩa với việc làm khó cho Giám mục Valdespino hoặc chính con trai ngài.
Ông nghe rõ đám đông bên ngoài lúc này đang đồng thanh hô vang, nghe như mọi việc có thể sẽ chuyển sang bạo lực. Khi Garza nhận ra những lời họ đang hô, ông không tin vào tai mình.
“Tây Ban Nha từ đâu đến?!” họ hô to. “Tây Ban Nha đang đi về đâu?!”
Có vẻ là những người biểu tình đã vớ lấy hai câu hỏi đầy kích thích của Kirsch như một cơ hội để lên tiếng về tương lai chính trị của vương quyền Tây Ban Nha.
Chúng ta từ đâu đến? Chúng ta đang đi về đâu?
Lên án tình trạng đàn áp của quá khứ, thế hệ trẻ Tây Ban Nha không ngừng kêu gọi thay đổi nhanh hơn nữa – thúc giục đất nước mình “hòa nhập với thế giới văn minh” với tư cách một nền dân chủ trọn vẹn và bãi bỏ chế độ quân chủ. Pháp, Đức, Nga, Áo, Ba Lan và hơn năm mươi quốc gia khác đã từ bỏ vương vị của họ trong thế kỷ qua. Thậm chí ở Anh đã có sự thúc giục tổ chức trưng cầu dân ý về việc chấm dứt chế độ quân chủ sau khi đương kim nữ hoàng tạ thế.
Rất tiếc, tối nay, Hoàng cung Madrid lại ở trong tình trạng hỗn loạn, vì thế không có gì lạ khi nghe thấy tiếng hô lâm trận xưa cũ này lại được xướng lên.
Chỉ là những gì cần cho Hoàng tử Julián, Garza nghĩ thầm, khi ông ấy chuẩn bị bước lên ngai vàng.
Cánh cửa phía cuối kho vũ khí đột nhiên lạch xạch mở và một đặc vụ Cận vệ của Garza ngó vào.
Garza quát anh ta, “Ta cần một luật sư!”
“Còn tôi muốn một tuyên bố với báo chí,” giọng nói quen thuộc của Mónica Martín quát lại khi cô nhân viên điều phối quan hệ công chúng của hoàng cung bước vòng qua người lính và tiến vào phòng. “Tư lệnh Garza, tại sao ông thông đồng với những kẻ sát hại Edmond Kirsch?”
Garza trân trân nhìn cô không tin nổi. Mọi người điên hết cả rồi sao?
“Chúng tôi biết ông mưu hại Giám mục Valdespino!” Martín tuyên bố, sải bước về phía ông. “Và hoàng cung muốn công bố lời thú tội của ông ngay bây giờ!”
Vị tư lệnh không trả lời.
Đi được nửa phòng, Martín đột ngột xoay lại, trừng trừng nhìn anh chàng đặc vụ trẻ tuổi ở ngưỡng cửa. “Tôi nói là một lời thú tội riêng tư!”
Anh chàng đặc vụ tỏ vẻ do dự khi bước lùi lại và đóng cửa.
Martín lại xoay về phía Garza và đi nhanh nốt quãng còn lại. “Tôi muốn một lời thú tội ngay!” cô hét lên, giọng cô dội lại từ vòm trần khi đến thẳng trước mặt ông.