Sao cơ? Ambra trân trân nhìn Díaz. “Anh ấy đâu?”
“Hiện giờ ông ấy ở chỗ nào vẫn chưa biết,” Díaz nói, “nhưng lúc ông ấy liên lạc với chúng tôi chập tối này thì rất rõ. Hoàng tử muốn cô an toàn.”
“Nếu đúng như vậy,” Langdon nói, đột ngột thoát khỏi dòng suy tưởng của mình, “thì đưa cô Vidal về hoàng cung là một sai lầm chết người đấy.”
Fonseca xoay phắt lại. “Ông nói gì cơ?!”
“Tôi không biết giờ ai ra mệnh lệnh cho các anh,” Langdon nói, “nhưng nếu Hoàng tử thực sự muốn hôn thê của mình an toàn thì tôi gợi ý với các anh hãy nghe tôi thật cẩn thận.” Ông ngừng lại, giọng mãnh liệt hơn. “Edmond Kirsch bị sát hại để ngăn phát hiện của anh ấy được công bố. Và bất kỳ ai ra tay với anh ấy đều sẽ không dừng trước bất kỳ việc gì để bảo đảm rằng việc này kết thúc.”
“Nó đã kết thúc rồi,” Fonseca chế giễu. “Edmond chết rồi.”
“Nhưng phát hiện của anh ấy thì chưa,” Langdon trả lời. “Bài thuyết trình của Edmond vẫn còn sống và có thể vẫn được công bố với thế giới.”
“Đó là lý do các vị đến căn hộ của anh ta,” Díaz đánh bạo nói. “Vì các vị tin mình có thể công bố nó.”
“Chính xác,” Langdon trả lời. “Và điều đó khiến chúng tôi thành mục tiêu. Tôi không biết ai tạo ra thông báo với truyền thông nói rằng Ambra bị bắt cóc, nhưng rõ ràng đó là kẻ điên cuồng ngăn chặn chúng tôi. Cho nên nếu các anh thuộc về nhóm đó – những kẻ đang tìm cách chôn vùi phát hiện của Edmond mãi mãi – thì các anh chỉ việc ném cô Vidal và tôi ra khỏi chiếc trực thăng này ngay bây giờ khi các anh vẫn còn làm được vậy.”
Ambra trân trối nhìn Langdon, tự hỏi không biết ông có mất trí không.
“Tuy nhiên,” Langdon tiếp tục, “nếu nghĩa vụ đã tuyên thệ của các anh với tư cách đặc vụ Cận vệ Hoàng gia là bảo vệ hoàng gia, bao gồm cả hoàng hậu tương lai của Tây Ban Nha, thì các anh cần nhận ra rằng không có chỗ nào nguy hiểm cho cô Vidal ngay lúc này hơn là một cung điện vừa tung ra một tuyên bố công khai gần như giết chết cô ấy.” Langdon thò tay vào túi và móc ra một tấm thẻ lanh được chạm nổi rất đẹp. “Tôi đề xuất các anh đưa cô ấy tới địa chỉ ở cuối tấm thẻ này.”
Fonseca nhận lấy tấm thẻ và xem xét, lông mày nhíu lại. “Thật kỳ cục.”
“Có một hàng rào an ninh bao quanh toàn bộ quần thể,” Langdon nói. “Phi công của các anh có thể hạ cánh, thả bốn chúng ta xuống, và sau đó bay đi trước khi bất kỳ ai đó nhận ra chúng ta có mặt ở đó. Tôi biết người phụ trách. Chúng ta có thể ẩn ở đó, ngắt mọi kết nối, cho tới khi chúng ta rà soát được toàn bộ việc này. Các anh có thể đi theo chúng tôi.”
“Tôi cảm thấy ở trong một nhà chứa máy bay quân sự tại sân bay an toàn hơn.”
“Anh có thực sự muốn tin một nhóm quân nhân có thể đã nhận lệnh từ chính những người vừa suýt giết cô Vidal không?”
Vẻ mặt lạnh tanh của Fonseca vẫn không chút nao núng.
Những suy nghĩ của Ambra giờ quay cuồng, và nàng thắc mắc trên tấm thẻ viết những gì. Langdon muốn đi đâu? Thái độ quyết liệt đột ngột của ông dường như hàm ý rằng mạo hiểm đánh liều vẫn hơn là chỉ việc giữ cho nàng an toàn. Nàng nghe thấy có sự lạc quan rất mới mẻ trong giọng của ông và cảm thấy ông vẫn chưa hề từ bỏ hy vọng rằng bằng cách nào đó họ vẫn có thể công bố thuyết trình của Edmond.
Langdon lấy lại tấm thẻ lanh từ Fonseca và đưa nó cho Ambra. “Tôi tìm thấy cái này trong thư viện của Edmond.”
Ambra xem xét tấm thẻ, lập tức nhận ra nó là gì.
Được gọi là “nhật ký mượn” hay “thẻ tiêu đề”, những tấm thẻ chạm nổi đẹp mắt này được những người quản lý bảo tàng trao cho các nhà tài trợ đổi lại một tác phẩm nghệ thuật đem cho mượn tạm. Theo truyền thống, cứ hai thẻ giống hệt nhau được in ra – một dùng khi trưng bày tại bảo tàng để cảm ơn nhà tài trợ, và một do nhà tài trợ giữ như là vật thế chấp cho tác phẩm người đó đã cho mượn.
Edmond đã cho mượn tập thơ của Blake mà anh ấy có?
Theo tấm thẻ, cuốn sách của Edmond đã vượt vài cây số tính từ căn hộ ở Barcelona của anh.
WILLIAM BLAKE
TOÀN TẬP
Thuộc sưu tập riêng của
EDMOND KIRSCH
Đem cho mượn
VƯƠNG CUNG THÁNH ĐƯỜNG
SAGRADA FAMÍLIA
Carrer de Mallorca, 401
08013 Barcelona, Tây Ban Nha
“Tôi không hiểu,” Ambra nói. “Tại sao một người vô thần khét tiếng lại cho một nhà thờ mượn sách chứ?”
“Không phải bất kỳ nhà thờ nào,” Langdon đáp. “Kiệt tác kiến trúc bí ẩn nhất của Gaudí…” Ông chỉ ra ngoài cửa sổ về phía xa đằng sau họ. “Và chẳng mấy sẽ là nhà thờ cao nhất châu Âu.”
Ambra quay đầu, chăm chú nhìn ngược lại về phía Bắc, qua cả thành phố. Phía xa – vây kín bởi các cần trục, giàn giáo, và đèn thi công – những tòa tháp còn dang dở của Sagrada Família sáng rực, một nhóm tháp nhọn có nhiều lỗ trông giống những miếng bọt biển khổng lồ vươn lên trên nền đại dương hướng về phía ánh sáng.
Suốt hơn một thế kỷ, Vương cung thánh đường Sagrada Família gây tranh cãi của Gaudí vẫn được xây dựng, chỉ độc dựa vào các khoản tài trợ cá nhân từ những người mộ đạo. Bị phe nệ cổ chỉ trích vì hình dáng sinh thể kỳ quặc và việc sử dụng “thiết kế mô phỏng sinh học” của nó, nhà thờ này lại được phe hiện đại ca tụng vì khả năng linh động về kết cấu và việc sử dụng các hình dạng “song khúc diện*” để phản ánh thế giới tự nhiên. (song khúc diện dịch từ nguyên văn hyperboloid.)
“Tôi thừa nhận nó rất khác thường,” Ambra nói, ngoảnh lại phía Langdon, “nhưng nó vẫn là một nhà thờ Công giáo. Và anh thì biết rõ Edmond rồi.”
Mình thực sự biết Edmond, Langdon nghĩ. Đủ để biết cậu ấy tin Sagrada Família ẩn giấu một mục đích và biểu tượng bí mật vượt ra ngoài khuôn khổ Thiên Chúa giáo.
Kể từ lễ khởi công tòa nhà thờ kỳ lạ vào năm 1882, các thuyết âm mưu vẫn xoay quanh những cánh cửa mã hóa đầy bí ẩn, những cột trụ xoắn ốc lấy cảm hứng từ vũ trụ, các phần mặt tiền đẩy biểu tượng, những phần chạm trổ mang tính chất toán học ma phương, và quá trình xây dựng “khung xương” ma quái rất giống với những khúc xương xoắn lấy nhau và mô kết nối của công trình này.
Đương nhiên, Langdon biết thừa các thuyết này và chưa bao giờ tin tưởng nhiều vào chúng. Tuy nhiên, một vài năm trước, Langdon rất ngạc nhiên khi Edmond tâm sự rằng anh là một trong số lượng người ngày càng đông những người hâm mộ Gaudí vốn âm thầm tin rằng Sagrada Família được sáng tạo một cách bí mật với tư cách một thứ gì đó ngoài là một nhà thờ Thiên Chúa giáo, thậm chí có lẽ còn là một đền thờ bí mật dành cho khoa học và tự nhiên.
Langdon thấy quan điểm này rất không chắc chắn, và ông nhắc cho Edmond rằng Gaudí là một tín đồ Công giáo kiên định mà Vatican rất kính nể đến mức còn ban tên thánh cho ông là “kiến trúc sư của Chúa”, và thậm chí còn tính đến việc phong á thánh cho ông. Thiết kế khác thường của Sagrada Família, Langdon quả quyết với Kirsch, không có gì hơn một ví dụ về cách tiếp cận hiện đại độc đáo của Gaudí đối với chủ nghĩa tượng trưng Thiên Chúa giáo.
Câu trả lời của Edmond là một nụ cười bẽn lẽn, như thể anh đang bí mật nắm giữ một câu đố bí ẩn nào đó mà anh chưa sẵn sàng chia sẻ.
Một bí mật nữa của Kirsch, giờ Langdon nghĩ. Giống như cuộc chiến kín đáo của cậu ấy với căn bệnh ung thư.
“Thậm chí nếu đúng là Edmond cho Sagrada Família mượn cuốn sách của anh ấy,” Ambra nói tiếp, “và thậm chí nếu chúng ta tìm được nó, chúng ta vẫn chẳng thể xác định đúng dòng thơ đúng bằng cách đọc từng trang một. Và tôi thật sự nghi ngờ việc Edmond dùng bút đánh dấu với một bản thảo vô giá.”
“Ambra?” Langdon trả lời cùng một nụ cười bình thản. “Nhìn lại mặt sau tấm thẻ xem.”
Nàng liếc nhìn xuống tấm thẻ, lật nó lại và đọc phần chữ phía sau.
Sau đó, với vẻ không tin nổi, Ambra đọc lại.
Khi mắt nàng nhìn trở lại Langdon, đôi mắt ấy tràn đầy hy vọng.
“Như tôi nói,” Langdon mỉm cười nói, “tôi nghĩ chúng ta nên tới đó.”
Vẻ phấn khích của Ambra tan biến nhanh như lúc mới xuất hiện. “Vẫn còn một vấn đề. Thậm chí nếu chúng ta tìm được mật khẩu của anh ấy…”
“Tôi biết – chúng ta đã mất cái điện thoại của Edmond, nghĩa là chúng ta không có cách nào tiếp cận Winston và liên lạc với cậu ấy.”
“Chính xác.”
“Tôi tin tôi có thể giải quyết vấn đề đó.”
Ambra nhìn ông vẻ hoài nghi. “Sao cơ?”
“Tất cả những gì chúng ta cần là định vị chính Winston – cái máy tính thực mà Edmond kiến tạo. Nếu chúng ta không còn tiếp cận được Winston từ xa, chúng ta sẽ phải mang mật khẩu tới cho đích danh Winston.”
Ambra trân trân nhìn ông như thể ông hóa dại.
Langdon nói tiếp. “Cô kể với tôi Edmond kiến tạo Winston tại một cơ sở bí mật.”
“Vâng, nhưng cơ sở đó có thể là bất kỳ đâu trên thế giới này!”
“Không hề. Nó ở ngay Barcelona đây thôi. Phải là vậy. Barcelona là thành phố nơi Edmond sống và làm việc. Và kiến tạo cỗ máy thông minh nhân tạo này là một trong những dự án gần đây nhất của cậu ấy, cho nên Edmond sẽ kiến tạo Winston tại đây mới là hợp lẽ.”
“Anh Robert, cho dù anh có đúng đi nữa thì anh cũng đang mò kim đáy bể đấy. Barcelona là một thành phố rộng lớn. Sẽ không thể nào…”
“Tôi có thể tìm ra Winston,” Langdon nói. “Tôi tin chắc vậy.” Ông mỉm cười và ra hiệu về phía những ánh đèn thành phố bên dưới họ. “Việc này nghe điên khùng nhưng nhìn khung cảnh Barcelona từ trên không lúc này giúp tôi nhận ra một điều…”
Giọng ông nhỏ lại khi ông nhìn ra cửa sổ.
“Anh nói rõ thêm được không?” Ambra hỏi đầy vẻ mong đợi.
“Lẽ ra tôi nên nhìn ra sớm hơn,” ông nói. “Có gì đó liên quan đến Winston – một câu đố hấp dẫn – khiến tôi băn khoăn suốt buổi tối. Tôi nghĩ cuối cùng tôi đã tìm ra rồi.”
Langdon đưa ánh mắt cảnh giác về phía các đặc vụ Cận vệ và sau đó hạ giọng, nhổm về phía Ambra. “Cô tin tôi việc này chứ?” ông hỏi khẽ. “Tôi tin tôi có thể tìm thấy. Vấn đề là tìm ra Winston sẽ không ích gì cho ta nếu không có mật khẩu của Edmond. Ngay lúc này, cô và tôi cần tập trung tìm ra dòng thơ đó. Sagrada Família là cơ hội tốt nhất của chúng ta để làm việc đó.”