Cuốn The Blind Watchmaker (Người thợ đồng hồ mù lòa) kinh điển của Dawkins mạnh mẽ thách thức quan niệm mục đích luận cho rằng loài người – giống hệt những chiếc đồng hồ phức tạp – chỉ có thể tồn tại nếu họ có một “người thiết kế”. Tương tự, một cuốn sách của Dennett, Darwin’s Dangerous Idea (Ý tưởng nguy hiểm của Darwin), cho rằng chỉ riêng lựa chọn tự nhiên đã đủ để giải thích sự tiến hóa của cuộc sống, và rằng những thiết kế sinh học phức tạp có thể tồn tại mà không cần sự giúp đỡ từ một nhà thiết kế thần thánh.
Cuộc sống không cần đến Chúa, Langdon ngẫm nghĩ, chợt nhớ đến bài thuyết trình của Edmond. Câu hỏi “Chúng ta từ đâu đến?” chợt bật ra rõ rệt hơn một chút trong tâm trí Langdon. Liệu có phải đó là một phần phát hiện của Edmond? Ông tự hỏi. Ý tưởng cho rằng cuộc sống tự nó tồn tại – không cần đến một Đấng sáng tạo chăng?
Dĩ nhiên, quan niệm này đối lập trực tiếp với mọi câu chuyện Sáng tạo thế giới, khiến cho Langdon ngày càng tò mò muốn biết liệu có phải ông đang đi đúng đường không. Thế rồi, ý niệm ấy dường như hoàn toàn không thể minh chứng được.
“Anh Robert?” Ambra gọi phía sau ông.
Langdon quay lại thấy Ambra đã hoàn tất việc tìm kiếm phía thư viện bên của nàng và đang lắc đầu. “Chẳng có gì ở đây cả,” nàng nói. “Tất cả đều phi hư cấu. Tôi sẽ giúp anh tìm mé bên anh.”
“Đến giờ thì cũng y như vậy,” Langdon nói.
Lúc Ambra đi tới phía thư viện bên Langdon, giọng Winston sột soạt vang lên trong loa điện thoại.
“Cô Vidal?”
Ambra nhấc điện thoại của Edmond lên. “Vâng?”
“Cả cô và Giáo sư Langdon cần xem thứ này ngay,” Winston nói. “Hoàng cung vừa có một tuyên cáo công khai.”
Langdon di chuyển nhanh về phía Ambra, đứng sát bên cạnh nàng, nhìn chiếc màn hình tí xíu trong tay nàng bắt đầu chạy một đoạn video.
Ông nhận ra khu quảng trường trước Hoàng cung Madrid, nơi một người đàn ông mặc quân phục bị còng tay đang được dẫn vào khuôn hình bởi bốn đặc vụ Cận vệ Hoàng gia. Đám đặc vụ xoay tù nhân của họ về phía máy quay, như thể hạ nhục ông ta trước con mắt của cả thế giới.
“Garza sao?!” Ambra sững sờ kêu lên. “Chỉ huy Cận vệ Hoàng gia bị bắt à?!”
Máy quay giờ xoay đi cho thấy một phụ nữ đeo kính dày rút một mảnh giấy ra khỏi túi áo vest và chuẩn bị đọc một tuyên cáo.
“Đó là Mónica Martín,” Ambra nói. “Điều phối viên quan hệ công chúng. Có chuyện gì vậy chứ?”
Người phụ nữ bắt đầu đọc, rõ ràng từng từ. “Hoàng cung sau đây bắt giữ Tư lệnh Diego Garza vì vai trò của ông ta trong vụ sát hại Edmond Kirsch, cũng như những âm mưu lôi kéo Giám mục Valdespino vào tội ác đó.”
Langdon cảm thấy Ambra hơi lảo đảo bên cạnh ông trong khi Mónica Martín tiếp tục đọc.
“Về hoàng hậu tương lai của chúng ta, Ambra Vidal,” cô điều phối viên quan hệ công chúng nói bằng giọng u ám, “và giáo sư người Mỹ Robert Langdon, tôi e rằng tôi có một số tin rất phiền lòng.”
Langdon và Ambra đưa mắt thảng thốt nhìn nhau.
“Hoàng cung vừa nhận được thông tin từ bộ phận an ninh của cô Vidal,” Martín nói tiếp, “rằng cô Vidal bị Robert Langdon lôi đi khỏi Bảo tàng Guggenheim tối nay ngoài ý muốn của cô. Cận vệ Hoàng gia của chúng tôi hiện đang báo động hoàn toàn, phối hợp với giới chức địa phương tại Barcelona, nơi được tin rằng Robert Langdon đang giữ cô Vidal làm con tin.”
Langdon không nói lên lời.
“Và bây giờ việc này được chính thức coi là tình huống con tin, công chúng được yêu cầu hỗ trợ giới chức bằng cách thông báo bất kỳ thông tin nào liên quan đến địa chỉ của cô Vidal hoặc ông Langdon. Lúc này hoàng cung chưa có bình luận gì thêm.”
Các phóng viên bắt đầu hét to các câu hỏi với Martín nhưng cô này đột ngột quay người và bỏ đi về phía cung điện.
“Chuyện này… thật điên khùng,” Ambra lắp bắp. “Các đặc vụ của tôi nhìn thấy tôi tự nguyện rời bảo tàng mà!”
Langdon trân trối nhìn chiếc điện thoại, cố gắng hiểu những gì ông vừa chứng kiến. Bất chấp vô vàn câu hỏi lúc này cuộn xoáy trong tâm trí mình, ông hoàn toàn tỉnh táo để hiểu một việc quan trọng.
Mình đang gặp nguy hiểm ghê gớm.
CHƯƠNG 56
“Anh Robert, tôi xin lỗi.” Đôi mắt đen của Ambra Vidal đờ dại vì sợ hãi và hối lỗi. “Tôi không biết ai đứng đằng sau câu chuyện bịa đặt này, nhưng họ vừa đẩy anh vào thế cực kỳ rủi ro.” Hoàng hậu tương lai của Tây Ban Nha với lấy điện thoại của Edmond. “Tôi sẽ gọi cho Mónica Martín ngay bây giờ.”
“Chớ gọi cho cô Martín,” giọng Winston từ điện thoại vang lên. “Đó chính là điều hoàng cung muốn đấy. Đó là một âm mưu. Họ tìm cách xua các vị ra mặt, lừa cho các vị liên hệ và làm lộ địa điểm của mình. Hãy suy nghĩ lô-gic đi. Hai đặc vụ Cận vệ của cô biết cô không hề bị bắt, nhưng họ đồng ý giúp lan truyền lời dối trá này và bay tới Barcelona để săn lùng cô? Rõ ràng, cả hoàng cung có liên quan đến việc này. Và với việc tư lệnh Cận vệ Hoàng gia bị bắt thì những mệnh lệnh này phải đến từ cấp cao hơn.”
Ambra thở gấp. “Nghĩa là… Julián sao?”
“Một kết luận không tránh được,” Winston nói. “Hoàng tử là người duy nhất trong cung có quyền bắt giữ Tư lệnh Garza.”
Ambra nhắm mắt lại một lúc lâu và Langdon cảm nhận được sự u uất tràn ngập trong cô, như thể cái bằng chứng dường như không thể chối cãi này về sự can dự của Julián vừa xóa nốt hy vọng còn lại cuối cùng của cô rằng có lẽ hôn phu của cô là một người vô tội đứng ngoài toàn bộ vụ việc này.
“Việc này là vì phát hiện của Edmond,” Langdon tuyên bố. “Có người trong cung biết chúng ta đang cố trình chiếu đoạn video với thế giới, và họ đang điên cuồng ngăn chặn chúng ta.”
“Có lẽ họ nghĩ công việc của họ sẽ kết thúc khi họ khiến Edmond im lặng,” Winston nói thêm. “Họ không nhận thấy rằng còn có những việc chưa giải quyết.”
Một sự im lặng khó chịu buông trùm lấy họ.
“Ambra,” Langdon nói khẽ, “rõ ràng tôi không biết hôn phu của cô, nhưng tôi rất nghi ngờ Giám mục Valdespino có tác động đến Julián trong vấn đề này. Hãy nhớ, Edmond và Valdespino đã gặp nhau trước khi sự kiện ở bảo tàng bắt đầu.”
Nàng gật đầu, trông không lấy gì làm chắc chắn. “Dù thế nào thì anh cũng đang gặp nguy hiểm.”
Đột nhiên họ đều nhận ra có tiếng còi văng vẳng vọng lại từ phía xa.
Langdon cảm thấy máu chảy nhanh hơn. “Chúng ta cần tìm bài thơ này ngay bây giờ,” ông tuyên bố, quay trở lại việc tìm kiếm các giá sách. “Thực hiện bài thuyết trình của Edmond là chìa khóa bảo đảm sự an toàn của chúng ta. Nếu chúng ta công khai, khi đó bất kỳ ai đang cố bắt chúng ta im lặng sẽ nhận ra họ đã quá trễ.”
“Đúng,” Winston nói, “nhưng giới chức địa phương vẫn đang săn lùng ngài với tội danh bắt cóc. Ngài sẽ không an toàn trừ phi ngài đánh bại hoàng cung trong cuộc chơi của chính họ.”
“Bằng cách nào chứ?” Ambra gặng hỏi.
Winston nói tiếp không chút do dự. “Hoàng cung dùng truyền thông chống lại các vị, nhưng đó là con dao hai lưỡi.”
Langdon và Ambra lắng nghe trong khi Winston phác thảo nhanh một kế hoạch rất đơn giản, mà Langdon phải thừa nhận sẽ lập tức tạo ra sự bối rối và hỗn loạn cho những kẻ tấn công họ.
“Tôi sẽ làm theo,” Ambra đồng ý.
“Cô chắc chứ?” Langdon thận trọng hỏi nàng. “Sẽ không có đường về cho cô đâu.”
“Anh Robert,” nàng nói, “tôi là người kéo anh vào vụ này, và giờ anh đang gặp nguy hiểm. Hoàng cung có gan dùng truyền thông làm vũ khí chống lại anh và giờ tôi sẽ dùng gậy ông đập lưng ông thôi.”
“Rất thích đáng,” Winston nói thêm. “Kẻ nào sống nhờ lưỡi gươm sẽ chết vì lưỡi gươm.”
Langdon như không tin nổi. Phải chăng máy tính của Edmond thật sự vừa diễn giải lại Aeschylus*? Ông băn khoăn liệu trích dẫn Nietzsche có thích hợp hơn không: “Bất kỳ kẻ nào chống lại quái vật cần hiểu rằng trong quá trình ấy mình không hề biến thành quái vật.” (Aeschylus (525/524 TCN – 456/455 TCN) là nhà soạn kịch Hy Lạp cổ đại. Ông được công nhận là cha đẻ của bi kịch hiện đại và là một trong ba nhà biên soạn bi kịch cổ Hy Lạp (cùng với Sophocles và Euripides) có các vở kịch còn tồn tại cho đến ngày nay.)
Langdon chưa kịp phản ứng gì thêm thì Ambra đã di chuyển qua sảnh, vẫn cầm điện thoại của Edmond trên tay.
“Tìm mật khẩu đó thôi, anh Robert!” nàng nói vọng lại qua vai. “Tôi sẽ quay lại ngay.”
Langdon nhìn nàng biến mất trong một ngọn tháp nhỏ có cầu thang xoắn ốc dẫn lên sân thượng nổi tiếng là nguy hiểm của Casa Milà.
“Cẩn thận đấy!” ông gọi với theo nàng.
Lúc này còn một mình trong căn hộ của Edmond, Langdon nhìn xuôi theo phần hành lang xương rắn uốn éo và cố gắng hiểu những gì ông nhìn thấy ở đây – những hộp đựng hiện vật khác thường, một câu trích đóng khung nói rằng Chúa đã chết, và một bức tranh vô giá của Gauguin đặt ra những câu hỏi tương tự như Edmond đã hỏi cả thế giới chập tối nay. Chúng ta từ đâu đến? Chúng ta đang đi về đâu?
Ông chẳng thấy gì gợi ý ra câu trả lời khả dĩ của Edmond cho những câu hỏi này. Cho đến giờ, việc tìm kiếm của Langdon tại thư viện chỉ cho kết quả là một tập sách có vẻ phù hợp – Nghệ thuật không thể giải thích – một cuốn sách ảnh về các cấu trúc nhân tạo bí ẩn, bao gồm Stonehenge, những đầu người trên Đảo Phục sinh và “các hình vẽ hoang mạc” ở Nazca – những đồ hình địa lý vẽ với quy mô rất lớn chỉ có thể nhìn rõ từ trên không.
Chẳng ích gì nhiều, ông quyết định vậy và tiếp tục tìm kiếm các giá sách.
Bên ngoài, tiếng còi hụ càng to hơn.
CHƯƠNG 57
“Ta không phải là quái vật,” Ávila tuyên bố, thở phào lúc đi tiểu trong một nhà vệ sinh nhếch nhác tại một trạm dừng chân bỏ hoang trên Cao tốc N-240.
Bên cạnh ông ta, người lái xe Uber đang run bần bật, rõ ràng lo sợ đến mức không đi tiểu nổi. “Ông đã đe dọa… gia đình tôi.”
“Nhưng nếu anh cư xử đàng hoàng,” Ávila trả lời, “ta cam đoan với anh sẽ không có chuyện gì với họ. Chỉ cần đưa ta tới Barcelona, thả ta xuống và chúng ta sẽ chia tay như những người bạn. Ta sẽ trả lại anh ví, quên địa chỉ nhà anh, và việc anh cần làm là đừng bao giờ nghĩ về ta nữa.”