CHƯƠNG 47
Khi chiếc Gulfstream G550 của Kirsch bắt đầu hạ xuống Barcelona, Robert Langdon uống cạn cốc cà phê thứ hai của mình và đăm đăm nhìn xuống những gì còn lại của bữa ăn nhẹ tối khuya ngẫu hứng mà ông và Ambra vừa chia nhau trên máy bay của Edmond – mấy thứ ngũ cốc, bánh gạo và “quầy rượu chay” đủ loại mà với ông đều có hương vị như nhau cả.
Bên kia bàn, Ambra vừa uống xong ly vang đỏ thứ hai của nàng và trông thư giãn hơn nhiều.
“Cảm ơn đã lắng nghe,” nàng nói, nghe thật bẽn lẽn. “Rõ ràng, tôi không thể nói về Julián với bất kỳ ai cả.”
Langdon gật đầu hiểu ý với nàng, sau khi nghe xong câu chuyện lời cầu hôn vụng về của Julián với nàng trên truyền hình. Cô ấy không có lựa chọn, Langdon tán thành, biết quá rõ rằng Ambra không thể mạo hiểm làm bẽ mặt đức vua tương lai của Tây Ban Nha trên truyền hình quốc gia.
“Rõ ràng, nếu tôi biết anh ấy sẽ cầu hôn chóng vánh như vậy,” Ambra nói. “Lẽ ra, tôi nên nói với anh ấy tôi không thể sinh con. Nhưng tất cả mọi việc diễn ra mà không hề báo trước.” Nàng lắc đầu và buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ. “Tôi nghĩ tôi thích anh ấy. Tôi không biết nữa, có lẽ chỉ là sự rung động của…”
“Một Hoàng tử điển trai, cao ráo?” Langdon mạo muội xen vào kèm nụ cười méo xẹo.
Ambra cười khẽ và quay lại phía ông. “Đúng là vậy, điều đó có lợi cho anh ấy. Tôi không biết, anh ấy có vẻ là một người tốt. Có thể được bảo bọc, nhưng là người lãng mạn – không phải là hạng người sẽ dính dáng đến việc giết Edmond.”
Langdon ngờ rằng nàng nói đúng. Hoàng tử đâu có được gì nhiều từ cái chết của Edmond, và không hề có bằng chứng vững chắc cho thấy Hoàng tử liên can theo cách nào đó – chỉ một cuộc điện thoại từ ai đó trong cung đề nghị thêm Đô đốc Ávila vào danh sách khách mời. Đến thời điểm này, có vẻ Giám mục Valdespino là đối tượng tình nghi rõ nhất, đã biết riêng tuyên bố của Edmond từ sớm đủ để vạch ra một kế hoạch nhằm ngăn chặn và cũng biết rõ hơn bất kỳ ai rằng tuyên bố ấy có thể tai hại như thế nào cho quyền lực của các tôn giáo trên thế giới.
“Rõ ràng, tôi không thể lấy Julián,” Ambra nói khẽ. “Tôi cứ nghĩ giờ anh ấy sẽ hủy bỏ lời hứa hôn vì anh biết rằng tôi không thể sinh con. Dòng tộc của anh ấy đã nắm giữ vương vị trong gần trọn bốn thế kỷ qua. Có gì đó nói với tôi rằng một người quản lý bảo tàng từ Bilbao sẽ không thể là lý do khiến dòng dõi ấy chấm dứt.”
Loa phía trên đầu sột soạt và các phi công thông báo đã đến lúc chuẩn bị hạ cánh ở Barcelona.
Cảm thấy khó chịu với những suy tưởng của mình về Hoàng tử Ambra đứng lên và bắt đầu thu dọn khoang máy bay – rửa sạch ly chén của họ và vứt bỏ thức ăn còn thừa.
“Giáo sư,” Winston lên tiếng qua điện thoại của Edmond đặt trên bàn, “tôi nghĩ các vị cần biết rằng giờ thông tin mới đang lan truyền rất nhanh trên mạng – bằng chứng rất rõ cho thấy có mắt xích bí mật giữa Giám mục Valdespino và sát thủ Đô đốc Ávila.”
Langdon thảng thốt trước tin tức này.
“Rất tiếc, còn nữa,” Winston nói thêm. “Như các vị biết, cuộc gặp bí mật của Kirsch với Giám mục Valdespino còn có hai lãnh đạo tôn giáo nữa – một giáo trưởng có tiếng và một thầy tế rất được yêu kính. Đêm qua, thầy tế được tìm thấy đã chết trong sa mạc gần Dubai. Và, trong vài phút qua, có tin rất không hay gửi đi từ Budapest: hình như người ta tìm thấy ngài giáo trưởng chết vì trụy tim.”
Langdon sững sờ.
“Các blogger,” Winston nói, “đang đặt câu hỏi về thời gian trùng hợp với cái chết của họ.”
Langdon gật đầu không tin nổi. Dù thế nào, giờ Giám mục Antonio Valdespino là người còn sống duy nhất trên Trái Đất này biết những gì Kirsch đã phát hiện ra.
Khi chiếc Gulfstream G550 chạm xuống đường băng vắng vẻ tại Sân bay Sabadell ở vùng đồi thấp của Barcelona, Ambra thở phào khi không thấy dấu hiệu gì của cánh paparazzi hay báo chí chờ sẵn.
Theo Edmond, để tránh gặp phải những người hâm mộ háo danh ở Sân bay El-Prat của Barcelona, anh chọn để máy bay của mình tại sân bay phản lực nhỏ này.
Đó không phải là lý do thật sự, Ambra biết vậy.
Thực tế, Edmond rất thích sự chú ý và thừa nhận để máy bay của mình tại Sabadell chỉ vì có lý do để lái chiếc xe thể thao yêu thích của mình – một chiếc Tesla Model X P90D mà người ta cho rằng Elon Musk đích thân trao cho anh làm quà – về nhà trên những con đường ngoằn ngoèo. Người ta cho rằng Edmond có lần đã thách phi công lái máy bay của anh đua một dặm trên đường băng – chiếc Gulfstream đọ với Tesla – nhưng các phi công đã tính toán và từ chối.
Mình sẽ nhớ Edmond, Ambra buồn rầu nghĩ. Phải, anh ấy là sự đam mê lạc thú và xấc xược, nhưng trí tưởng tượng tuyệt vời của anh ấy xứng đáng được hưởng nhiều từ cuộc đời hơn là những gì đã xảy ra với anh ấy tối nay. Mình chỉ hy vọng bọn mình có thể tôn vinh anh ấy bằng việc công bố phát hiện của anh.
Khi chiếc phi cơ đã vào nhà chứa máy bay của Edmond và giảm động cơ, Ambra nhận thấy mọi thứ ở đây thật yên tĩnh. Rõ ràng, nàng và Giáo sư Langdon vẫn bay dưới sự theo dõi của ra-đa.
Khi nàng lần bước xuống cầu thang máy bay, Ambra hít thở thật sâu, cố gắng cho đầu óc minh mẫn. Ly rượu vang thứ hai đã ngấm và nàng lấy làm tiếc vì đã uống nó. Bước xuống nền xi măng của nhà chứa máy bay, nàng hơi lảo đảo và cảm thấy bàn tay rắn chắc của Langdon đặt lên vai mình, giúp nàng đứng vững.
“Cảm ơn anh,” nàng thì thầm, mỉm cười đáp lại vị giáo sư, người đã được hai cốc cà phê giúp cho tỉnh như sáo.
“Chúng ta cần tránh khỏi bị nhìn thấy càng nhanh càng tốt,” Langdon nói, mắt nhìn chiếc SUV đen bóng đỗ ở góc nhà chứa. “Tôi cho rằng đó là phương tiện cô đã nói với tôi thì phải?”
Nàng gật đầu. “Mối tình bí mật của Edmond.”
“Biển kiểm soát kỳ cục quá.”
Ambra nhìn tấm biển đầy tự phụ của chiếc xe và cười khúc khích.
E – W A V E
“Chà,” nàng giải thích, “Edmond nói với tôi rằng Google và NASA mới đây tạo được một siêu máy tính mang tính chất đột phá gọi là D-Wave – một trong những máy tính ‘lượng tử’ đầu tiên của thế giới. Anh ấy đã cố giải thích cho tôi, nhưng phức tạp lắm – gì gì đó về các bước chồng lên nhau và các cơ chế lượng tử rồi tạo ra một chủng loại máy tính hoàn toàn mới. Dẫu sao thì Edmond nói rằng anh ấy muốn tạo ra thứ gì đó đánh bại hoàn toàn D-Wave. Anh ấy dự tính gọi chiếc máy tính mới của mình là E-Wave.”
“E là Edmond,” Langdon suy tưởng.
Và E là một bước vượt hơn D, Ambra nghĩ, nhớ lại câu chuyện của Edmond về chiếc máy tính nổi tiếng trong bộ phim 2001: A Space Odyssey, mà theo câu chuyện viễn tưởng, được đặt tên là HAL vì mỗi chữ cái theo bảng thứ tự đều xuất hiện liền trước các chữ IBM.
“Thế còn chìa khóa xe?” Langdon hỏi. “Cô nói cô biết chỗ cậu ấy giấu nó.”
“Anh ấy không dùng chìa.” Ambra giơ điện thoại của Edmond lên. “Anh ấy cho tôi xem thứ này khi bọn tôi đến đây tháng trước.” Nàng chạm vào màn hình điện thoại, khởi động ứng dụng Tesla và chọn lệnh triệu tập.
Lập tức, trong góc nhà chứa, đèn pha chiếc SUV bật sáng và chiếc Tesla – không hề phát ra âm thanh dù nhỏ nhất – êm ái lướt tới cạnh họ và dừng lại.
Langdon nghiêng đầu, xem ra khá băn khoăn trước viễn cảnh về một chiếc xe hơi tự lái.
“Đừng lo,” Ambra trấn an ông. “Tôi sẽ để anh lái tới căn hộ của Edmond.”
Langdon gật đầu tán thành và bắt đầu đi vòng sang phía người lái. Khi đi qua phía trước chiếc xe, ông dừng lại, đăm đăm nhìn xuống biển kiểm soát và bật cười to.
Ambra biết đích xác thứ khiến ông thấy thú vị – tấm biển đăng ký của Edmond: VÀ CHUYÊN GIA MÁY TÍNH SẼ THỪA HƯỞNG TRÁI ĐẤT.
“Đúng là chỉ có Edmond,” Langdon nói khi ông trèo lên ngồi sau vô lăng. “Tinh tế chưa bao giờ là sở trường của cậu ấy.”
“Anh ấy mê chiếc xe này,” Ambra nói, leo lên xe ngồi cạnh Langdon. “Chạy điện hoàn toàn và nhanh hơn xe Ferrari.”
Langdon nhún vai, mắt nhìn bảng đồng hồ đầy chất công nghệ cao. “Tôi thật sự không phải là dân xe cộ.”
Ambra mỉm cười. “Anh sẽ quen thôi.”
CHƯƠNG 48
Khi chiếc Uber của Ávila phóng về phía Đông xuyên qua màn đêm đen đặc, vị đô đốc tự hỏi trong những năm tháng là một sĩ quan hải quân, ông ta đã bao nhiêu lần cập cảng Barcelona.
Cuộc sống trước kia của ông ta dường như giờ là một thế giới xa vời, đã chấm dứt trong một thoáng chốc dữ dội ở Seville. Số phận là một cô ả tàn nhẫn và khó lường, nhưng giờ đây dường như lại có một sự cân bằng kỳ lạ. Cũng chính cái số phận đã xé nát cõi lòng ông ta ở Nhà thờ lớn Seville giờ đây lại ban cho ông ta cuộc sống thứ hai – một sự khởi đầu mới sinh ra ngay trong những bức tường điện thờ của một nhà thờ lớn hoàn toàn khác.
Thật mỉa mai, người đưa ông ta tới đó lại là một chuyên gia trị liệu thể chất giản dị có tên Marco.
“Một cuộc hội kiến giáo hoàng ư?” Ávila đã hỏi huấn luyện viên của mình mấy tháng trước, khi lần đầu tiên Marco nêu ra ý tưởng. “Ngày mai ư? ở Rome?”
“Tây Ban Nha,” Marco trả lời. “Giáo hoàng ở đây.”
Ávila nhìn anh ta như thể anh ta bị khùng. “Truyền thông đâu có nói gì chuyện Đức Thánh cha ở Tây Ban Nha.”
“Có niềm tin một chút nào, ngài Đô đốc,” Marco bật cười đáp. “Trừ phi ông phải đi đâu đó ngày mai chăng?”
Ávila nhìn xuống cái chân bị thương của mình.
“Chúng ta sẽ đi lúc chín giờ,” Marco gợi ý. “Tôi hứa chuyến đi nho nhỏ của chúng ta sẽ bớt đau đớn hơn hẳn ở trung tâm phục hồi.”
Sáng hôm sau, Ávila mặc bộ đồng phục hải quân mà Marco đã lấy về từ nhà Ávila, ôm một đôi nạng, và đi cà nhắc tới xe của Marco – một chiếc Fiat cũ. Marco lái ra khỏi bệnh viện và chạy thẳng về phía Nam trên Đại lộ Raza, cuối cùng thì rời khỏi thành phố và nhập vào Cao tốc N-IV xuôi xuống phía Nam.
“Chúng ta đi đâu đây?” Ávila hỏi, đột nhiên cảm thấy bồn chồn.
“Thoải mái đi,” Marco mỉm cười nói. “Xin cứ tin tôi. Chỉ mất nửa tiếng thôi.”
Ávila biết chẳng hề có gì ngoài đồng cỏ khô cháy trên tuyến N-IV trong vòng ít nhất một trăm năm mươi kilomet nữa. Ông ta bắt đầu nghĩ mình đã phạm một sai lầm khủng khiếp. Chuyến đi được nửa tiếng, họ tiến vào thị trấn ma kỳ quái El Torbiscal – một làng quê từng rất trù phú nhưng dân số gần đây sụt giảm xuống con số không. Anh ta đưa mình đến chỗ quái nào thế này?! Marco lái xe tiếp thêm vài phút nữa, sau đó rời khỏi cao tốc và rẽ lên phía Bắc.