“Cảm ơn anh,” Ambra trả lời, “nhưng tôi sợ rằng tôi sẽ bay về Bilbao vào buổi sáng.”
“Vậy thì tôi cũng sẽ bay,” chàng nói. “Cô đã bao giờ tới nhà hàng Etxanobe chưa?”
Ambra bật cười. Etxanobe là một trong những trải nghiệm ăn tối được mong đợi nhất ở Bilbao. Là một địa chỉ ưa thích của những người đam mê nghệ thuật trên khắp thế giới, nhà hàng tự hào với cách bài trí tiên phong và thực đơn đa dạng khiến cho thực khách có cảm giác như thể họ được ngồi trong một khung cảnh do Marc Chagall* vẽ. (Marc Chagall (1887-1985) là nghệ sĩ Nga-Pháp gốc Do Thái, được xem là ‘nghệ sĩ Do Thái tinh túy của thế kỷ XX’, ‘người sống sót cuối cùng của thế hệ hiện đại chủ nghĩa đầu tiên của châu Âu’, ‘nghệ sĩ Do Thái xuất chúng trên thế giới’. Ông tạo ra các tác phẩm hầu như với tất cả vật liệu nghệ thuật, bao gồm các bức tranh minh họa sách, kính màu, sân khấu, gốm sứ, thảm và in mỹ nghệ. Ông là tác giả các ô cửa sổ kính màu của nhà thờ lớn Reims và Metz, ô cửa sổ mang tên Hòa bình tại trụ sở Liên Hợp Quốc, và các ô cửa sổ Trung tâm Y tế Hadassah (cơ sở Ein Karem) ở Jerusalem, Israel, ông cũng vẽ các bức tranh quy mô lớn, bao gồm một phần trần Nhà hát Paris.)
“Thế thì thật tuyệt,” nàng nghe thấy mình nói vậy.
Tại Etxanobe, bên những đĩa cá ngừ nướng và măng tây nấm được trình bày rất kiểu cách, Julián khai màn về những thách thức chính trị mà chàng phải đối diện khi cố gắng thoát lìa khỏi cái bóng người cha đau yếu của mình, và cả về áp lực cá nhân mà chàng cảm nhận được để duy trì huyết thống hoàng gia. Ambra nhận thấy ở chàng sự ngây thơ của một cậu bé sống trong bao bọc nhưng cũng thấy những phẩm chất của một nhà lãnh đạo với nhiệt tình bỏng cháy với đất nước mình. Nàng thấy đó là một sự kết hợp đầy quyến rũ.
Đêm đó, khi cận vệ của Julián hộ tống chàng trở lại máy bay riêng, Ambra biết mình đã si mê.
Mày chỉ mới biết anh ấy, nàng tự nhắc mình. Chậm lại.
Vài tháng tiếp theo dường như trôi qua rất nhanh khi Ambra và Julián gặp nhau liên tục – ăn tối tại cung điện, đi chơi tại khu điền trang của chàng, thậm chí tới cả một buổi trình chiếu phim. Quan hệ của họ rất tự nguyện và Ambra không nhớ đã từng hạnh phúc hơn chưa. Julián lạc hậu một cách đáng yêu, thường nắm tay nàng hoặc hôn trộm một cách lịch thiệp, nhưng không bao giờ vượt quá những ranh giới lệ thường và Ambra đánh giá cao phong thái lịch lãm của chàng.
Một buổi sáng nắng ráo, ba tuần trước, Ambra có mặt ở Madrid, nơi nàng có kế hoạch xuất hiện trong một phần của một chương trình truyền hình buổi sáng nói về các hoạt động trưng bày sắp tới của Guggenheim. Chương trình Telediario của RTVE được hàng triệu người trên cả nước theo dõi trực tiếp và Ambra hơi lo sợ việc làm truyền hình trực tiếp, nhưng nàng biết sự kiện này sẽ giúp bảo tàng được cả nước chú ý.
Buổi tối trước khi diễn ra chương trình, nàng và Julián gặp gỡ ăn tối bình thường tại Trattoria Malatesta và sau đó âm thầm đi qua Công viên Retiro. Nhìn những gia đình ra ngoài đi dạo và từng đám trẻ cười đùa, chạy nhảy xung quanh, Ambra cảm thấy vô cùng bình yên, phiêu lãng trong giây lát.
“Em có thích trẻ con không?” Julián hỏi.
“Em tôn thờ chúng ấy chứ,” nàng trả lời rất thành thực. “Thực tế, nhiều khi em cảm thấy như thể trẻ con là thứ duy nhất còn thiếu trong đời mình.”
Julián mỉm cười tươi rói. “Anh hiểu cảm giác đó.”
Vào thời điểm đó, cái cách chàng nhìn nàng có cảm giác gì đó rất khác và Ambra đột nhiên nhận ra tại sao Julián lại hỏi câu hỏi đó. Một nỗi sợ hãi bóp nghẹt lấy nàng, và một giọng nói trong đầu nàng như thét lên, Nói với anh ấy đi! HÃY NÓI VỚI ANH ẤY NGAY BÂY GIỜ!
Nàng cố gắng nói, nhưng nàng không thể nói lên lời.
“Em ổn chứ?” chàng hỏi, đầy vẻ lo lắng.
Ambra mỉm cười. “Chỉ là chương trình Telediario thôi mà. Em hơi lo lắng.”
“Hít thở đi. Em sẽ thấy rất ổn.”
Julián mỉm cười thật tươi với nàng và sau đó nghiêng tới trước và khẽ đặt một nụ hôn phớt rất nhanh lên môi nàng.
Sáng hôm sau, lúc bảy rưỡi, Ambra thấy mình trong một phòng quay truyền hình, tham gia vào một cuộc trò chuyện trực tiếp thoải mái đến ngạc nhiên cùng với ba người dẫn chương trình rất quyến rũ của Telediario. Nàng thể hiện sự nhiệt thành của mình với Guggenheim đến mức nàng gần như chẳng chú ý đến các máy quay truyền hình và khán giả tại phòng thu trực tiếp, hay nhớ rằng có đến năm triệu người đang theo dõi ở nhà.
“Gracias, Ambra, y muy interesante,” người dẫn chương trình nữ nói khi phân đoạn kết thúc. “Un gran placer conocerte.” (Gracias, Ambra, y muy interesante. Un gran placer conocérte nghĩa là Cảm ơn cô, Ambra, thật thú vị. Rất hân hạnh được gặp cô.)
Ambra gật đầu cảm ơn và đợi buổi phỏng vấn kết thúc.
Rất lạ, người dẫn chương trình nữ mỉm cười duyên dáng với nàng và tiếp tục phân đoạn bằng cách quay sang nói trực tiếp với khán giả theo dõi ở nhà.
“Sáng hôm nay,” cô nói bằng tiếng Tây Ban Nha, “một vị khách vô cùng đặc biệt vừa bất ngờ ghé thăm trường quay Telediario, và chúng tôi xin được mời ông ấy ra đây.”
Cả ba người dẫn chương trình đứng lên, vỗ tay khi một người đàn ông cao ráo, lịch lãm sải bước lên sân khấu. Khi khán giả nhìn thấy anh ta, họ nhảy cẫng lên, reo hò cuồng nhiệt.
Ambra cũng đứng lên, sững sờ nhìn.
Julián?
Hoàng tử Julián vẫy tay với đám đông và nhã nhặn bắt tay cả ba người dẫn chương trình. Sau đó, chàng bước tới và đứng bên cạnh Ambra, choàng một cánh tay quanh nàng.
“Cha tôi luôn là một người lãng mạn,” chàng nói, bằng tiếng Tây Ban Nha và nhìn thẳng vào máy quay để nói với khán giả. “Khi mẹ tôi qua đời, ông chưa bao giờ hết yêu bà. Tôi thừa hưởng chất lãng mạn của ông, và tôi tin khi một người đàn ông tìm thấy tình yêu, anh ta biết điều đó ngay lập tức.” Chàng nhìn Ambra và mỉm cười trìu mến. “Và vì thế…” Julián lùi lại và đối diện với nàng.
Khi Ambra nhận ra những gì sắp diễn ra, nàng cảm thấy tê liệt vì không tin nổi. KHÔNG! Julián! Anh đang làm gì?
Không hề báo trước, Thái tử của Tây Ban Nha đột nhiên quỳ xuống trước mặt nàng. “Ambra Vidal, anh đang ngỏ lời với em không phải với tư cách một Hoàng tử, mà đơn giản là một người đàn ông đang yêu.” Chàng ngước nhìn nàng với đôi mắt mơ màng và các máy quay đều xoay tới để bắt cận cảnh gương mặt chàng. “Anh yêu em. Em sẽ kết hôn với anh chứ?”
Khán giả và những người dẫn chương trình đều ngây ra vì thích thú, còn Ambra có thể cảm nhận được cả triệu đôi mắt trên khắp cả nước đang chăm chú tập trung vào nàng. Máu dồn lên mặt nàng và những ngọn đèn đột nhiên có cảm giác nóng rãy trên da thịt nàng. Tim nàng bắt đầu đập loạn lên khi nàng trân trối nhìn xuống Julián, cả nghìn ý nghĩ vùn vụt qua đầu nàng.
Sao anh có thể để em vào tình thế này chứ?! Chúng ta chỉ mới gặp nhau gần đây! Có những điều em chưa kịp nói với anh về bản thân mình… những điều có thể thay đổi mọi chuyện!
Ambra không biết nàng đã đứng trong sự hoảng loạn câm lặng bao lâu, nhưng cuối cùng một người dẫn chương trình cười gượng và nói, “Tôi tin cô Vidal đang bất ngờ! Cô Vidal? Một Hoàng tử điển trai đang quỳ trước mặt cô và bày tỏ tình yêu của ngài trước toàn thế giới!”
Ambra cố lục trí nhớ tìm một cách nào đó để thoát ra thật thanh nhã. Tất cả những gì nàng nghe thấy là sự im lặng và nàng biết mình đã bị mắc bẫy. Chỉ có một cách duy nhất để có thể chấm dứt cái khoảnh khắc công khai này. “Tôi ngập ngừng bởi vì tôi không thể tin nổi câu chuyện thần tiên này kết thúc có hậu.” Nàng thả lỏng vai và mỉm cười trìu mến, nhìn xuống Julián. “Dĩ nhiên em sẽ lấy anh, Hoàng tử Julián.”
Cả trường quay vỡ òa trong tiếng hoan hô cuồng nhiệt.
Julián đứng lên và ôm Ambra trong tay mình. Khi họ ôm nhau, nàng nhận ra rằng trước thời khắc này, họ chưa từng ôm nhau lâu.
Mười phút sau, hai người ngồi ở ghế sau chiếc limousine của chàng.
“Anh có thể thấy anh đã làm em hoảng hốt,” Julián nói. “Anh xin lỗi. Anh chỉ cố tỏ ra lãng mạn. Anh có những cảm xúc rất mạnh với em, và…”
“Julián,” Ambra ngắt lời một cách dứt khoát, “em cũng có những cảm xúc mạnh với anh, nhưng anh đặt em vào một tình huống bất khả kháng ở đó! Em chưa bao giờ hình dung anh sẽ ngỏ lời nhanh vậy! Anh và em chỉ mới biết nhau. Có quá nhiều điều em cần nói với anh – những điều quan trọng về quá khứ của em.”
“Chẳng có chuyện gì trong quá khứ của em đáng kể cả.”
“Chuyện này thì rất có thể. Rất nhiều.”
Chàng mỉm cười và lắc đầu. “Anh yêu em. Sẽ chẳng vấn đề gì. Em cứ thử xem.”
Ambra chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt nàng. Được thôi. Đây chắc chắn không phải là cách nàng muốn cuộc trò chuyện này diễn ra, nhưng chàng không cho nàng lựa chọn nào khác. “Chà, thế này đây, Julián. Khi em còn là một cô bé, em bị nhiễm một bệnh nặng khiến em suýt chết.”
“Được rồi.”
Khi Ambra nói, nàng cảm nhận được một sự trống rỗng trào dâng trong mình.
“Và kết quả là ước mơ có con của cuộc đời em… chậc, nó chỉ có thể là một ước mơ.”
“Anh không hiểu.”
“Julián,” nàng nói thẳng thừng. “Em không thể có con. Vấn đề sức khỏe lúc nhỏ của em khiến em thành vô sinh. Em luôn muốn có con, nhưng em không thể có con. Em rất tiếc. Em biết điều đó quan trọng với anh thế nào, nhưng anh vừa ngỏ lời với một người phụ nữ không thể sinh người nối dõi cho anh.”
Julián tái nhợt.
Ambra nhìn thẳng vào mắt chàng, muốn chàng lên tiếng. Julián, đây là lúc anh ôm chặt lấy em và nói với em rằng mọi thứ đều ổn. Đây là lúc anh nói với em rằng chuyện đó không sao, và rằng anh vẫn yêu em.
Và rồi điều đó xảy ra.
Julián quay đi khỏi cô.
Vào cái thời khắc đó, Ambra biết nó đã kết thúc.