Nguồn cội – Dan Brown

Gã đàn ông đội mũ bóng chày đang mỉm cười nhìn xuống ông.

Köves cứng người. Gã chưa hề rời khỏi phòng này.

Gã sát nhân sải hai bước dài tới chỗ vị giáo trưởng, và bằng một cái túm tay như kìm siết, gã tóm lấy cổ vị giáo trưởng và vùi mặt ông xuống nền gạch lần nữa.

“Lão có thể nín thở,” gã sát thủ gầm gừ, “nhưng lão không thể ngừng tim mình được.” Gã cười lớn. “Đừng lo, tôi có thể giúp lão chuyện đó.”

Một khắc sau, một chấm bỏng rát xuyên vào bên cạnh cổ Köves. Một ngọn lửa nóng chảy dường như tràn xuống cổ họng rồi ngược lên hộp sọ ông. Lần này, khi tim ông bị tác động, ông biết đó là thật.

Sau khi đã dành phần lớn cuộc đời mình cho những bí ẩn của Shamayim – nơi cư ngụ của Chúa trời và những người lương thiện đã quá cố – Giáo trưởng Yehuda Köves biết rằng tất cả mọi câu trả lời chỉ còn là một nhịp tim nữa mà thôi.

CHƯƠNG 44

Một mình trong phòng vệ sinh rộng rãi của chiếc phản lực G550, Ambra Vidal đứng bên bồn rửa và để cho làn nước ấm chảy êm ái qua bàn tay mình trong lúc nàng trân trân nhìn vào gương, gần như không nhận ra chính hình phản chiếu của mình.

Mày đã làm gì vậy?

Nàng nhấp một ngụm rượu vang nữa, thèm khát có lại được cuộc sống cũ của mình chỉ vài tháng trước đây – không ai biết đến, một mình, toàn tâm toàn ý với công việc ở bảo tàng của mình – nhưng tất cả giờ đều đã không còn. Nó đã tan biến vào cái lúc Julián cầu hôn.

Không, nàng tự trách mình. Nó đã tan biến vào cái lúc mày nói đồng ý.

Nỗi hãi hùng của vụ ám sát tối nay đã dịu lại trong lòng nàng, và giờ đây tư duy lô-gic của nàng đang kinh hãi cân nhắc mọi chuyện.

Mình đã mời kẻ sát hại Edmond tới bảo tàng.

Mình bị lừa bởi một kẻ nào đó trong cung.

Và giờ mình biết quá nhiều.

Không hề có bằng chứng cho thấy Hoàng tử Julián đứng sau vụ giết người đẫm máu này, cũng như thậm chí là anh ấy biết về kế hoạch ám sát. Cho dù vậy, Ambra đã chứng kiến những hoạt động bên trong của hoàng cung đủ để nghi ngờ rằng toàn bộ chuyện này không thể diễn ra mà Hoàng tử không biết đến, nếu không muốn nói là còn được anh ấy ủng hộ.

Mình đã kể với Julián quá nhiều.

Những tuần gần đây, Ambra cảm thấy càng lúc càng cần phải thanh minh cho mỗi giây phút nàng ở cách xa vị hôn phu cả ghen của mình, và vì thế nàng đã chia sẻ riêng với Julián rất nhiều về những gì nàng biết liên quan đến bài thuyết trình sắp tới của Edmond. Giờ đây, Ambra sợ rằng sự cởi mở của nàng có thể quá khinh suất.

Ambra tắt vòi nước và lau khô tay, với lấy ly rượu vang của mình và uống cạn mấy giọt cuối cùng. Trong tấm gương trước mặt, nàng nhìn thấy một người xa lạ – một chuyên gia từng rất tự tin giờ đây chỉ toàn sự dằn vặt và tủi hổ.

Những sai lầm mình mắc phải chỉ trong vài tháng…

Khi tâm trí nàng quay trở lại thời gian trước, nàng tự hỏi liệu nàng có thể làm được gì khác đi. Bốn tháng trước, vào một đêm mưa ở Madrid, Ambra đang tham dự một chương trình gây quỹ tại Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại Reina Sofia…

Hầu hết khách khứa đã di chuyển tới phòng 206.06 để xem tác phẩm nổi tiếng nhất của bảo tàng – El Guernica – một tác phẩm của Picasso dài chình ình hơn bảy mét gợi lại vụ oanh tạc kinh hoàng nhằm vào một thị trấn Basque nhỏ thời Nội chiến Tây Ban Nha. Tuy nhiên, Ambra lại thấy bức tranh quá đau thương không tài nào thưởng lãm cho nổi – một vật gợi nhớ rất sống động về sự đàn áp tàn bạo dưới thời nhà độc tài phát xít của Tây Ban Nha là Tướng Francisco Franco từ 1939 đến 1975.

Thay vào đó, nàng chọn một mình lẻn vào phòng trưng bày yên tĩnh để thưởng thức tác phẩm của một trong những nghệ sĩ Tây Ban Nha nàng yêu thích, Maruja Mallo, một nữ nghệ sĩ theo trường phái Siêu thực đến từ Galicia với thành công vào thập niên 1930 giúp phá vỡ cái lồng thủy tinh giam hãm những nữ nghệ sĩ Tây Ban Nha.

Ambra đang đứng một mình chiêm ngưỡng La Verbena – một tác phẩm châm biếm chính trị có rất nhiều biểu tượng phức tạp – thì một giọng nói trầm trầm vang lên sau lưng nàng.

Es casi tan guapa como tú,” người đàn ông lên tiếng. Đẹp chẳng kém gì quý cô nhỉ.

Nghiêm túc đấy chứ? Ambra trân trân nhìn thẳng về phía trước và cố không đảo mắt. Ở những sự kiện như thế này, bảo tàng nhiều lúc có cảm giác giống một quầy bar đột xuất đầy rắc rối hơn là một trung tâm văn hóa.

¿Qué crees que significa?” giọng nói sau lưng nàng như thúc giục. Cô nghĩ nó nghĩa là sao?

“Tôi không có ý kiến gì,” nàng nói dối, hy vọng rằng việc nói tiếng Anh có thể làm cho người đàn ông bỏ đi tiếp. “Tôi chỉ thấy thích nó thôi.”

“Tôi cũng vậy,” người đàn ông trả lời bằng thứ tiếng Anh gần như không rõ trọng âm. “Mallo đi trước thời đại của bà. Buồn thay, với con mắt không được đào tạo thì vẻ đẹp bề ngoài của bức tranh này có thể ngụy trang cho cái cốt lõi sâu xa hơn bên trong.” Anh ta ngừng lại. “Tôi hình dung một phụ nữ như cô chắc chắn lúc nào cũng gặp phải vấn đề như thế.”

Ambra lầm bầm. Mấy lời như thế này mà thật sự có tác dụng với phụ nữ sao? Nặn ra một nụ cười lịch sự trên mặt, nàng xoay lại để ‘kết liễu’ người đàn ông. “Thưa ông, ông thật tốt bụng khi nói vậy, nhưng…”

Ambra Vidal sững lại nửa chừng câu nói.

Người đàn ông đang đối diện nàng là người nàng đã từng thấy trên truyền hình và trên các tạp chí trong suốt cuộc đời mình.

“Ôi,” Ambra lắp bắp. “Ông là…”

“Táo bạo thái quá chăng?” người đàn ông điển trai đánh liều. “Hay táo bạo một cách vụng về? Tôi xin lỗi, tôi sống một cuộc sống được bao bọc, và tôi không giỏi những việc kiểu thế này.” Anh ta mỉm cười và lịch sự chìa tay ra. “Tên tôi là Julián.”

“Tôi nghĩ tôi biết tên ngài,” Ambra nói với anh ta, mặt đỏ ửng khi nàng bắt tay Hoàng tử Julián, đức vua tương lai của Tây Ban Nha. Anh ta cao hơn nàng hình dung với đôi mắt dịu dàng và nụ cười đầy tự tin. “Tôi không biết ngài sẽ đến đây tối nay,” nàng nói tiếp, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Tôi hình dung ngài là một người thuộc tuýp Prado* nhiều hơn – ngài biết đấy, Goya, Velázquez… phái cổ điển.” (Prado ở đây là trỏ Bảo tàng nghệ thuật Prado ở Madrid, Tây Ban Nha, trưng bày các tác phẩm nghệ thuật châu Âu từ thế kỷ XII đến thế kỷ XIX, với hơn 5.000 bức vẽ, 2.000 bản in, 1.000 đồng xu và huy chương, 700 tác phẩm điêu khắc và gần 2.000 tác phẩm nghệ thuật khác, trong đó có hơn 1.300 bức tranh của Diego Velázquez, Francisco Goya và các họa sĩ nổi tiếng người Tây Ban Nha khác.)

“Ý cô là bảo thủ và lỗi thời chứ gì?” Anh ta cười vui vẻ. “Tôi nghĩ cô nhầm tôi với cha tôi rồi. Mallo và Miró luôn là những nghệ sĩ tôi yêu thích.”

Ambra và Hoàng tử trò chuyện vài phút và nàng thấy ấn tượng với kiến thức nghệ thuật của anh ta. Cũng phải, anh chàng này lớn lên trong Hoàng cung Madrid, nơi sở hữu một trong những bộ sưu tập đẹp nhất Tây Ban Nha. Có thể anh ta có hẳn một tác phẩm El Greco bản gốc treo trong phòng trẻ của mình ấy chứ.

“Tôi nhận ra việc này có vẻ trơ tráo,” Hoàng tử nói, chìa cho nàng một tấm danh thiếp dập nổi màu vàng, “nhưng tôi sẽ rất thích cô cùng tôi dự một bữa dạ tiệc vào tối mai. Số trực tiếp của tôi trên thiếp. Chỉ cần cho tôi biết là được.”

“Ăn tối ư?” Ambra đùa. “Ngài thậm chí còn không biết tên tôi mà.”

“Ambra Vidal,” anh ta trả lời không chút do dự. “Cô ba mươi chín tuổi. Cô có bằng về lịch sử nghệ thuật của Đại học Salamanca. Cô là giám đốc Bảo tàng Guggenheim ở Bilbao của chúng ta. Gần đây, cô trình bày về vấn đề gây tranh cãi xung quanh Luis Quiles, người có tác phẩm nghệ thuật mà tôi phải thừa nhận rằng phản ánh rất sinh động những sự đáng sợ của cuộc sống hiện đại và có thể không thích hợp cho trẻ em, nhưng tôi không dám chắc mình có đồng ý với cô rằng tác phẩm của ông ấy giống với của Banksy hay không. Cô chưa từng kết hôn. Cô không có con. Và trông cô rất tuyệt vời khi mặc đồ đen.”

Quai hàm Ambra như rớt xuống. “Chúa ơi. Cách thức này có thật sự hiệu quả không nhỉ?”

“Tôi không dám có ý kiến,” anh ta mỉm cười nói. “Tôi đoán chúng ta sẽ tìm ra thôi.”

Như được ra hiệu, hai đặc vụ Cận vệ Hoàng gia xuất hiện và hộ tống Hoàng tử rời đi, tới nhập với một số khách VIP.

Ambra cầm chặt tấm danh thiếp trên tay và cảm thấy có gì đó mà nàng không hề cảm thấy trong nhiều năm. Bồn chồn. Một vị Hoàng tử vừa đề nghị mình hẹn hò sao?

Ambra từng là một thiếu nữ vụng về và những cậu trai từng mời cô hẹn hò luôn cảm thấy bọn họ có quan hệ bình đẳng với nàng. Nhưng sau này, khi sắc đẹp của nàng bừng nở, Ambra đột nhiên thấy đàn ông như bị lép vế trước sự hiện diện của nàng, lóng ngóng, ngượng nghịu và hoàn toàn cung kính một cách thái quá. Tuy nhiên, tối nay, một người đàn ông quyền thế đã mạnh bạo thẳng tiến tới chỗ nàng và nắm thế kiểm soát hoàn toàn. Điều đó khiến nàng cảm thấy mình thật nữ tính. Và trẻ trung.

Ngay tối hôm sau, một tài xế đón Ambra tại khách sạn của nàng và đưa nàng tới Hoàng cung, nơi nàng thấy mình ngồi cạnh Hoàng tử cùng với hai tá khách khứa nữa, nhiều người trong số đó nàng nhận ra qua các trang xã hội hoặc chính trị. Hoàng tử giới thiệu nàng là “người bạn mới đáng yêu” của chàng và khéo léo gợi ra một cuộc trò chuyện về nghệ thuật để Ambra có thể tham gia trọn vẹn. Nàng có cảm giác rằng mình đang được thử vai thế nào đó, nhưng kỳ lạ thay, nàng thật sự chẳng hề bận tâm. Nàng cảm thấy tự mãn.

Kết thúc buổi tối, Julián kéo nàng ra bên và thì thào. “Tôi hy vọng cô thấy vui. Tôi rất mong được gặp lại cô.” Chàng mỉm cười. “Tối thứ Năm thì sao nhỉ?”

Tác giả: