Nguồn cội – Dan Brown

Một tiếng trước, Siegel và cơ phó của anh còn ngồi trong sảnh chờ sân bay xem truyền hình trực tiếp từ Bảo tàng Guggenheim.

“Kịch bản đặc trưng của Edmond,” Siegel nói vui, thấy rất ấn tượng trước khả năng lôi kéo một đám đông lớn của ông chủ mình. Khi anh xem chương trình của Kirsch, anh thấy mình, cùng với những khán giả khác trong sảnh chờ, nhổm về phía trước, càng lúc càng tò mò, cho tới khi, thoắt cái, buổi tối trở nên hãi hùng.

Sau đó, Siegel và cơ phó của mình ngồi chết trân, theo dõi truyền hình đưa tin và băn khoăn không biết họ nên làm gì tiếp theo.

Điện thoại Siegel đổ chuông mười phút sau đó, người gọi là trợ lý riêng của Edmond, Winston. Siegel chưa bao giờ gặp anh chàng này, và mặc dù cái tay người Anh ấy có vẻ hơi giống một con vịt bầu kỳ cục nhưng Siegel đã quen với việc điều phối các chuyến bay cùng anh ta.

“Nếu anh không xem truyền hình,” Winston nói, “anh nên bật lên đi.”

“Chúng tôi xem rồi,” Siegel nói. “Cả hai chúng tôi đều bàng hoàng.”

“Chúng tôi cần các anh đưa máy bay trở về Barcelona,” Winston nói, giọng nhanh nhẹn một cách kỳ lạ nếu xét đến những gì vừa diễn ra. “Các anh hãy chuẩn bị cất cánh, và tôi sẽ liên lạc lại ngay. Làm ơn không cất cánh cho tới khi chúng ta nói chuyện.”

Siegel không rõ những chỉ dẫn của Winston có đúng với mong muốn của Edmond không, nhưng lúc này, anh rất biết ơn nếu có bất kỳ chỉ dẫn nào.

Theo mệnh lệnh từ Winston, Siegel và cơ phó làm thủ tục kê khai chuyến bay của họ về Barcelona với số lượng hành khách bằng không – một chuyến bay “rỗng”, như cách vẫn được biết đến đầy nuối tiếc trong ngành – và sau đó đẩy máy bay ra khỏi hầm chứa và bắt đầu kiểm tra các hạng mục phải thực hiện trước chuyến bay.

Ba mươi phút trôi qua thì Winston gọi lại. “Các anh sẵn sàng cất cánh chưa?”

“Chúng tôi sẵn sàng.”

“Tốt lắm. Tôi cho rằng các anh sẽ sử dụng đường băng hướng đông như thường lệ chứ?”

“Đúng vậy.” Có lúc Siegel thấy Winston chu đáo một cách thái quá và nắm thông tin tường tận một cách đáng ngại.

“Xin hãy liên lạc với đài kiểm soát và yêu cầu thông đường để cất cánh. Lăn bánh ra đầu kia của sân bay, nhưng không vào đường băng.”

“Tôi cần dừng lại trên đường lăn à?”

“Đúng vậy, chỉ một phút thôi. Hãy báo cho tôi khi các anh tới đó.”

Siegel và cơ phó nhìn nhau ngạc nhiên. Yêu cầu của Winston chẳng có lý tí nào.

Có thể đài kiểm soát sẽ có ý kiến gì đó về chuyện này.

Tuy nhiên, Siegel lái máy bay đi theo rất nhiều đoạn dốc và đường dẫn về phía đầu đường băng ở rìa phía tây sân bay. Giờ anh đang lăn bánh mấy trăm mét cuối cùng của đoạn đường lăn, nơi mặt đường ngoặt chín mươi độ sang phải và nhập vào đầu đường băng phía đông.

“Winston?” Siegel nói, mắt nhìn hàng rào an ninh mắt cáo rất cao bao quanh đường chu vi địa giới sân bay. “Chúng tôi đã đến cuối đường lăn rồi.”

“Xin hãy ngừng ở đó,” Winston nói. “Tôi sẽ liên lạc lại.”

Tôi không thể ngừng ở đây! Siegel nghĩ, tự hỏi không biết Winston đang làm chuyện quái quỷ gì. Rất may, máy quay hậu cảnh chiếc Gulfstream không hiển thị máy bay nào phía sau anh, cho nên ít nhất Siegel không cản trở giao thông. Những ngọn đèn duy nhất đều là đèn trên đài kiểm soát – một quầng sáng nhờ nhờ ở đầu kia đường băng, cách xa hơn ba kilomet.

Sáu mươi giây trôi qua.

“Đây là kiểm soát không lưu,” một giọng nói léo nhéo vang lên trong tai nghe của anh. “EC346, các anh đã được dọn đường để cất cánh trên đường băng số một. Tôi nhắc lại, các anh đã được dọn đường.”

Siegel không muốn điều gì hơn là cất cánh, nhưng anh vẫn đợi lệnh từ trợ lý của Edmond.

“Cảm ơn đài kiểm soát,” anh nói. “Chúng tôi cần ngừng ở đây một phút nữa. Chúng tôi vừa có một đèn cảnh báo mà chúng tôi đang kiểm tra.”

“Rõ rồi. Xin cứ gọi khi sẵn sàng.”

CHƯƠNG 39

“Ở đây ư?” Người chủ chiếc taxi nước tỏ vẻ ngơ ngác. “Các vị muốn dừng ở đây à? Sân bay còn xa nữa. Tôi đưa các vị tới đó.”

“Cảm ơn, chúng tôi sẽ lên bờ ở đây,” Langdon nói, theo đúng lời dặn của Winston.

Chủ xuồng nhún vai và cho xuồng dừng bên cạnh một cây cầu nhỏ có biển đề Puerto Bidea. Bờ sông ở đây phủ kín lớp cỏ cao và trông ít nhiều cũng dễ leo lên. Ambra đang leo ra khỏi xuồng và lần mò đi lên bờ dốc.

“Chúng tôi nợ anh bao nhiêu nhỉ?” Langdon hỏi chủ xuồng.

“Không cần thanh toán,” người đàn ông nói. “Quý ông người Anh của các vị, ông ấy đã thanh toán trước rồi. Thẻ tín dụng. Gấp ba số tiền.”

Winston đã thanh toán. Langdon vẫn chưa quen hẳn khi làm việc với trợ lý máy tính của Kirsch. Cứ như có tính năng Siri sẵn vậy.

Langdon nhận thấy những khả năng của Winston cũng không có gì là lạ nếu xét đến những câu chuyện hằng ngày về trí thông minh nhân tạo thực hiện được tất cả các loại nhiệm vụ phức tạp, bao gồm cả viết tiểu thuyết – một cuốn sách như vậy đã suýt giành được giải thưởng văn học ở Nhật Bản.

Langdon cảm ơn chủ xuồng và nhảy lên bờ sông. Trước khi leo lên trên, ông quay lại phía người lái xuồng vẫn còn đang ngơ ngác, giơ ngón tay trỏ lên miệng và nói, “Discreción, por favor.” (Discreción, por favor nghĩa là Làm ơn giữ kín nhé!)

Sí, sí,” người chủ xuồng quả quyết với ông, bưng mắt mình lại. “¡No he visto nada!” (¡No he visto nada! nghĩa là Tôi chẳng thấy gì cả!)

Nói xong, Langdon hối hả leo lên dốc, băng qua một đường tàu hỏa, và nhập với Ambra ở rìa một con đường làng im vắng hai bên là những cửa hàng trông rất lạ.

“Theo bản đồ,” giọng Winston vang lên trong loa điện thoại của Edmond, “các vị đang ở giao lộ Puerto Bidea và tuyến đường thủy Río Asua. Các vị sẽ thấy một bùng binh nhỏ ở trung tâm thị trấn chứ?”

“Tôi thấy rồi,” Ambra đáp.

“Tốt lắm. Chỉ cần qua khỏi bùng binh, các vị sẽ thấy một con đường nhỏ có tên Beike Bidea. Cứ theo đó mà đi tính từ trung tâm làng.”

Hai phút sau, Langdon và Ambra đã rời khỏi khu làng và rảo bước theo một đường quê vắng vẻ có những điền trang bằng đá nằm trên hàng mẫu đồng cỏ um tùm. Khi họ tiến sâu hơn vào vùng quê này, Langdon cảm thấy có gì đó không ổn. Mé phải họ, phía xa, bên trên một đỉnh đồi nhỏ, bầu trời rực sáng trong vòm sương ô nhiễm ánh sáng.

“Nếu đó là đèn sân bay,” Langdon nói, “thì chúng ta đang cách rất xa đấy.”

“Sân bay cách vị trí các vị hơn ba kilomet nữa.” Winston nói.

Ambra và Langdon giật mình nhìn nhau. Winston đã bảo họ chỉ mất tám phút đi bộ thôi mà.

“Theo hình ảnh vệ tinh Google,” Winston tiếp tục, “sẽ có một cánh đồng rộng bên phải các vị. Trông có khả năng băng qua không?”

Langdon lướt nhìn đồng cỏ bên phải họ, hơi chạy dốc lên về phía có ánh đèn sân bay.

“Chúng tôi chắc chắn là có thể leo lên được,” Langdon nói, “nhưng hơn ba kilomet sẽ mất…”

“Chỉ cần leo lên đồi thôi, thưa Giáo sư, và cứ làm đúng theo chỉ dẫn của tôi.”

Ngữ điệu của Winston rất nhã nhặn và vẫn rất vô cảm, nhưng Langdon nhận thấy mình vừa bị khiển trách.

“Làm tốt lắm,” Ambra thì thào, trông đầy vẻ ngạc nhiên lúc nàng bắt đầu leo lên đồi. “Đó là câu gần với cáu kỉnh nhất mà tôi từng nghe được từ Winston đấy.”

“EC346, đây là kiểm soát không lưu,” giọng nói vang lên rõ lớn trong tai nghe của Siegel. “Các anh hoặc phải rời đường lăn và cất cánh, hoặc trở lại hầm chứa để sửa chữa. Tình trạng của các anh thế nào?”

“Vẫn đang xử lý,” Siegel nói dối, liếc mắt nhìn máy quay chiếu hậu. Không có làn bay nào – chỉ có ánh đèn lờ mờ của đài kiểm soát phía xa. “Tôi chỉ cần một phút nữa thôi.”

“Rõ. Báo tin cho chúng tôi nhé.”

Cơ phó vỗ lên vai Siegel và chỉ ra ngoài qua kính chắn gió.

Siegel nhìn theo ánh mắt của cộng sự nhưng chỉ thấy hàng rào cao phía trước máy bay. Đột nhiên, phía bên kia dãy rào chắn, anh nhìn thấy một cảnh tượng rất ma quái. Cái quái gì thế nhỉ?

Trên cánh đồng tối đen phía ngoài hàng rào, hai cái bóng như ma trơi hiện dần ra từ trong bóng tối, trèo lên đỉnh một quả đồi và tiến thẳng về phía máy bay. Khi những bóng người lại gần hơn, Siegel nhìn thấy vệt đen kẻ chéo rất dễ phân biệt trên chiếc váy trắng mà anh đã nhìn thấy lúc trước trên truyền hình.

Có phải chính là Ambra Vidal không nhỉ?

Ambra từng có dịp bay cùng Kirsch và Siegel luôn cảm thấy tim mình hơi run rẩy khi mỹ nhân quyến rũ của Tây Ban Nha ở trên khoang. Anh không tài nào hiểu được nàng đang làm việc quái gì trên một đồng cỏ bên ngoài Sân bay Bilbao.

Người đàn ông cao ráo đi cùng Ambra cũng đang mặc đồ đen trắng rất trịnh trọng và Siegel nhớ rằng ông cũng là một phần trong chương trình tối nay.

Giáo sư người Mỹ Robert Langdon.

Giọng Winston đột ngột trở lại. “Anh Siegel, giờ các anh sẽ thấy hai người ở bên kia hàng rào và hẳn nhiên các anh sẽ nhận ra cả hai người.”

Siegel nhận thấy phong thái của anh chàng người Anh điềm tĩnh đến phát sợ.

“Xin hãy biết cho rằng tối nay có những tình huống mà tôi không thể giải thích hết được, nhưng tôi sẽ đề nghị các anh làm theo những lời khuyên của tôi nhân danh ngài Kirsch. Tất cả những gì các anh cần biết ngay lúc này là làm theo.” Winston ngừng lại chỉ một lát rất mau. “Chính những kẻ đã sát hại Edmond Kirsch lúc này đang tìm cách giết Ambra Vidal và Robert Langdon. Để bảo vệ họ an toàn, chúng tôi cần sự hỗ trợ của các anh.”

“Nhưng… dĩ nhiên rồi,” Siegel lắp bắp, cố gắng xử lý thông tin vừa rồi.

“Cô Vidal và Giáo sư Langdon cần lên máy bay của các anh ngay bây giờ.”

“Ở ngoài này ư?!” Siegel hỏi lại.

“Tôi biết rõ vấn đề kỹ thuật đặt ra do một bản lược khai hành khách có sửa đổi, nhưng…”

“Anh có biết vấn đề kỹ thuật đặt ra do một hàng rào an ninh cao hơn ba mét vây quanh sân bay không?!”

“Tôi biết,” Winston nói rất bình thản. “Và, anh Siegel, tôi nhận thấy anh và tôi đã cùng làm việc với nhau chỉ mới vài tháng, nên tôi cần anh tin tưởng tôi. Những gì tôi sắp gợi ý với anh chính là những gì Edmond muốn các anh làm trong tình huống này.”

Tác giả: