Chỉ vài giây, mọi người đã đứng lên, cuồng nhiệt hoan hô vị chủ nhà của mình. Langdon cũng làm theo họ, không thể kìm được nụ cười.
Quả nhiên Edmond xuất hiện trong màn khói mà.
Cho đến giờ, bài thuyết trình tối nay, dù đối nghịch với đức tin tôn giáo, vẫn là một thành công – táo bạo và không nao núng – như chính con người anh. Giờ Langdon hiểu tại sao số người có tư duy phóng khoáng ngày càng đông của thế giới lại thần tượng Edmond như vậy.
Nếu không có gì thay đổi, cậu ta sẽ trình bày tư duy của mình theo một cách ít người dám như vậy.
Khi gương mặt Edmond xuất hiện trên màn hình phía trên đầu, Langdon nhận thấy anh trông bớt xanh xao hơn trước rất nhiều, rõ ràng là đã được trang điểm rất chuyên nghiệp. Dù vậy, Langdon vẫn có thể nói rằng người bạn của mình đã kiệt sức.
Tiếng hoan hô tiếp tục to đến mức Langdon gần như không cảm nhận được tiếng rung trong túi áo ngực mình. Theo bản năng, ông thò tay cầm lấy điện thoại của mình nhưng đột nhiên nhận ra nó đã tắt. Thật lạ lùng, tiếng rung phát ra từ một thiết bị khác trong túi ông – cái tai nghe truyền dẫn xương – thứ dường như lúc này Winston đang nói rất to qua đó.
Thật chẳng đúng lúc tí nào.
Langdon kéo thiết bị ra khỏi túi áo mình và đeo nó lên đầu. Ngay khi thiết bị chạm vào xương hàm ông, giọng nói của Winston vang lên trong đầu Langdon.
“… sư Langdon? Ngài có đó không? Điện thoại bị tắt. Ngài là kênh liên hệ duy nhất của tôi. Giáo sư Langdon?!”
“Có… Winston à? Tôi đây,” Langdon trả lời át tiếng hoan hô quanh mình.
“Ơn chúa…” Winston nói. “Xin nghe kỹ đây. Chúng ta có thể gặp chuyện rất nghiêm trọng.”
CHƯƠNG 21
Là một người đã trải qua vô vàn khoảnh khắc chiến thắng trên đấu trường thế giới, Edmond Kirsch thường xuyên được khích lệ bởi thành tích, nhưng anh hiếm khi cảm thấy hoàn toàn hài lòng. Tuy nhiên, trong thời khắc này, đứng bên cái bục nhận lấy sự tung hô cuồng nhiệt, Edmond cho phép mình tận hưởng cảm giác sung sướng mê ly vì biết mình sắp thay đổi cả thế giới.
Xin mời ngồi xuống, các bạn của tôi, anh định bảo họ. Điều tuyệt vời nhất vẫn chưa xuất hiện đâu.
Khi màn sương tan đi, Edmond cố kìm không nhìn lên trời, nơi anh biết có hình cận cảnh khuôn mặt của chính mình đang được chiếu lên trần nhà và cũng là cho hàng triệu người trên khắp thế giới thấy.
Đây là một thời khắc toàn cầu, anh hãnh diện nghĩ. Nó vượt mọi biên giới, đẳng cấp và tín ngưỡng.
Edmond liếc sang trái để gật đầu tỏ ý biết ơn với Ambra Vidal, người đang quan sát từ trong góc và đã làm việc không mệt mỏi cùng anh để dàn dựng cảnh tượng này. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của anh, Ambra không hề nhìn anh. Thay vào đó, nàng đang trân trối nhìn đám đông, nét mặt nàng như một tấm mặt nạ đầy lo lắng.
Có gì đó không ổn, Ambra nghĩ khi quan sát từ bên cánh gà.
Ở trung tâm gian phòng, một người cao ráo ăn mặc lịch sự đang len lỏi qua đám đông, vẫy vẫy cánh tay và tiến thẳng về phía Ambra.
Đó là Robert Langdon, nàng nhận ra vị giáo sư người Mỹ qua đoạn video của Kirsch.
Langdon đang tiến đến rất nhanh và cả hai đặc vụ Cận vệ của Ambra lập tức rời khỏi tường, tiến vào vị trí để chặn ông lại.
Ông ta muốn gì nhỉ? Ambra cảnh giác trước biểu hiện của Langdon.
Nàng xoay về phía Edmond chỗ cái bục, tự hỏi không biết anh có nhận thấy sự xáo trộn này không, nhưng Edmond Kirsch lại không hề nhìn quan khách. Rất kỳ lạ, anh lại đang nhìn thẳng về phía nàng.
Edmond! Có gì đó không ổn!
Đúng khoảnh khắc đó, một tiếng rít chói tai vang vọng bên trong mái vòm, và đầu Edmond bật ngửa ra sau. Ambra kinh hãi nhìn trong khi một cái lỗ đỏ lòe loang ra trên trán Edmond. Hai mắt anh hơi đảo về phía sau, nhưng hai tay anh vẫn bám cứng lấy cái bục trong khi cả cơ thể anh cứng đờ. Anh loạng choạng một lúc, gương mặt anh đầy hoang mang, và rồi, như một cái cây đổ gục, thân mình anh lạng sang một bên và đổ ụp xuống sàn, phần đầu lòa máu nện mạnh xuống lớp cỏ nhân tạo khi anh chạm đất.
Ambra thậm chí còn chưa kịp hiểu những gì mình vừa chứng kiến thì nàng đã cảm thấy bị đè nghiến xuống đất bởi một trong hai đặc vụ Cận vệ.
Thời gian đứng im.
Sau đó… hỗn loạn.
Khi ánh sáng màn hình vẫn đang chiếu hình ảnh xác Edmond đầy máu me, cả một làn sóng khách khứa chen nhau chạy về phía sau sảnh, cố gắng thoát ra trước khi có thêm tiếng súng nào nữa.
Trong khi khung cảnh hỗn loạn diễn ra xung quanh mình, Robert Langdon cảm thấy như đóng đinh tại chỗ, đờ đẫn vì sốc. Cách đó không xa, bạn ông nằm nghiêng bất động, vẫn nhìn về phía cử tọa, lỗ đạn trên trán anh phun đỏ lòm. Tàn nhẫn thay, gương mặt vô hồn của Edmond lại đang được chiếu sáng bởi luồng đèn rọi sáng quắc trên máy quay truyền hình, được bố trí trên một chiếc giá ba chân không có ai để ý đến, nhưng rõ ràng vẫn đang phát trực tiếp lên trên mái vòm và cả ra toàn thế giới.
Như thể đang đi qua một giấc mơ, Langdon thấy mình chạy bay về phía máy quay truyền hình và bẻ ngược nó lên trời, xoay ống kính khỏi phía Edmond. Sau đó, ông quay người và len lỏi qua đám đông khách khứa đang tháo chạy để hướng về phía bục và người bạn gục ngã của mình, để biết chắc rằng Edmond đã mất.
Chúa ơi… tôi đã cố gắng báo với cậu, Edmond, nhưng cảnh báo của Winston đến trễ quá.
Cách không xa xác Edmond, trên sàn phòng, Langdon nhìn thấy một đặc vụ Cận vệ khom người che chắn cho Ambra Vidal. Langdon vội vã tiến thẳng về phía nàng, nhưng đặc vụ kia phản ứng theo bản năng – tung người lên và hướng ra ngoài, nhảy ba bước dài và lao cả thân hình mình vào Langdon.
Bả vai người cận vệ táng thẳng vào xương ức Langdon, đẩy hết không khí ra khỏi phổi ông và tạo ra một cơn đau bất ngờ xuyên khắp người ông trong khi ông ngã bổ chửng về phía sau, đập mạnh xuống nền cỏ nhân tạo. Ông còn chưa kịp hít một hơi thì hai bàn tay chắc nịch đã siết cứng lấy bụng ông, vặn cánh tay trái của ông ra phía sau lưng và một bàn tay cứng như sắt ép chặt lên ông khiến Langdon hoàn toàn bất động vì má trái bị đè nghiến xuống cỏ. “Anh đã biết trước việc này xảy ra,” người cận vệ quát to. “Anh có liên quan gì đây!”
Cách đó hai mươi thước, đặc vụ Cận vệ Hoàng gia Rafa Díaz cố gắng vượt qua từng toán khách khứa đang tháo chạy để đến được vị trí chỗ bức tường bên nơi anh nhìn thấy chớp đạn nổ.
Ambra Vidal an toàn, anh trấn an mình, vì đã nhìn thấy đồng nghiệp của mình kéo nàng xuống sàn và lấy thân mình che chắn cho nàng. Thêm nữa, Díaz cảm thấy rất chắc chắn chẳng thể làm được gì cho nạn nhân. Edmond Kirsch đã chết trước cả khi chạm xuống đất.
Rất kỳ lạ, Díaz nhận thấy, một vị khách có vẻ đã được cảnh báo trước về vụ tấn công, nên xông về phía bục diễn thuyết chỉ một khắc trước khi có tiếng súng.
Dù lý do là gì, Díaz đều biết rằng phải đợi.
Thời điểm đó, anh chỉ có một nhiệm vụ.
Tóm cho được kẻ nổ súng.
Khi Díaz đến được chỗ có chớp sáng làm lộ vị trí, anh thấy một vết rạch trên bức vách vải và thọc tay mình qua lỗ hổng, xé mạnh xuống đến tận sàn và trèo ra khỏi mái vòm bước vào một mê cung.
Bên trái anh, đặc vụ thoáng thấy một cái bóng – một gã đàn ông cao lớn mặc bộ quân phục màu trắng – đang chạy vội về phía lối thoát hiểm ở đầu bên kia của không gian rộng lớn này. Chỉ một thoáng sau, cái bóng đang bỏ chạy đó đã chui tọt qua cửa và biến mất.
Díaz vội đuổi theo, luồn lách qua những thiết bị điện tử bên ngoài mái vòm và cuối cùng cũng tung mình qua cửa để vào buồng cầu thang bằng xi măng. Anh nhìn qua lan can và thấy kẻ bỏ chạy cách hai tầng phía dưới, đang chạy xoáy vòng xuống với tốc độ rất nhanh. Díaz đuổi theo sau hắn, nhảy qua năm bậc thang một lúc. Đâu đó phía dưới, cửa thoát hiểm bật mở rất to và sau đó đóng sầm lại.
Hắn vừa ra khỏi tòa nhà.
Khi Díaz đến tầng trệt, anh chạy nhanh tới lối ra – một khung cửa hai cánh có tay đẩy nằm ngang – và tung toàn bộ trọng lượng của mình vào đó. Nhưng thay vì mở bung ra như những cánh cửa trên gác, cánh cửa này lại chỉ nhích chút ít rồi chững lại. Người Díaz lao rầm vào vách sắt và anh rơi sụm xuống, một cơn đau buốt xé khắp vai anh.
Anh run rẩy gượng đứng lên và thử lại cánh cửa.
Nó chỉ mở ra vừa đủ để anh thoáng nhìn ra vấn đề.
Lạ thay, phần tay nắm cửa bên ngoài đã được buộc chặt bằng một vòng dây – một chuỗi hạt quấn quanh tay nắm từ phía ngoài.
Díaz càng thêm bối rối khi anh nhận ra mẫu mã chuỗi hạt khá quen thuộc với anh, cũng như với bất kỳ tín đồ Công giáo Tây Ban Nha mộ đạo nào.
Đó là một chuỗi tràng hạt.
Vận hết sức lực, Díaz xô cơ thể đang đau nhức của mình vào cánh cửa lần nữa, nhưng chuỗi hạt vẫn không chịu đứt. Anh trân trân nhìn lại qua cái khe hẹp, cảm thấy lúng túng cả bởi sự hiện diện của một chuỗi tràng hạt cả bởi việc anh không tài nào bứt đứt được nó.
“¿Hola?” anh gọi to qua cửa. “¡¿Hay alguien?!” (Hay alguien?! nghĩa là Này! Có ai ở đó không?)
Im lặng.
Qua khe cửa, Díaz có thể nhận ra một bức tường bê tông cao và một lối đi dùng khi làm lễ khá vắng vẻ. Quá ít cơ hội có ai đó sẽ đi ngang qua để tháo vòng dây. Không nhìn thấy lựa chọn nào khác, anh nắm lấy khẩu súng ngắn trong bao súng bên dưới áo. Anh lên cò súng và đẩy nòng qua khe cửa. Anh áp nòng súng vào sợi dây tràng hạt.
Mình sắp nã một viên đạn vào một chuỗi tràng hạt thiêng liêng ư? Qué Dios me perdone? (Qué Dios me perdone nghĩa là Xin Chúa tha tội cho con.)
Những mảnh còn lại của cây thập giá mang hình Chúa chịu nạn nhảy nhót trước mắt Díaz.
Anh bóp cò.