“Bất cứ kẻ nào muốn phát hiện của Edmond Kirsch vẫn chỉ là một bí mật, vị giám mục trả lời rất nhanh. “Là ai đó tin, như chúng ta, rằng tuyên bố của anh ta vẫn còn phải vài tuần nữa.”
“Nhưng Kirsch nói không còn ai khác biết về phát hiện này mà!” Köves thắc mắc. “Chỉ có ngài, Allamah al-Fadl và tôi thôi.”
“Có thể Kirsch cũng nói dối về chuyện đó. Nhưng cho dù ba chúng ta là những người duy nhất anh ta nói chuyện, xin đừng quên ông bạn Syed al-Fadl sốt sắng muốn công khai chuyện này như thế nào. Có thể là ngài allamah đã chia sẻ thông tin về phát hiện của Kirsch với một đồng đạo ở Các tiểu vương quốc. Và có thể vị đồng đạo đó tin, như tôi đây, rằng phát hiện của Kirsch sẽ có những ảnh hưởng nguy hiểm.”
“Ý là sao chứ?” ngài Giáo trưởng giận dữ hỏi. “Rằng một cộng sự của al-Fadl đã giết ông ấy để giữ kín việc này ư? Thật vớ vẩn!”
“Ngài Giáo trưởng,” vị giám mục bình tĩnh đáp, “tôi chắc chắn không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi chỉ đang cố hình dung ra câu trả lời, giống như ngài thôi.”
Köves thở hắt ra. “Tôi xin lỗi. Tôi vẫn đang cố tiếp nhận tin về cái chết của Syed.”
“Tôi cũng vậy. Và nếu Syed bị giết vì những gì ông ấy biết thì khi đó chính bản thân chúng ta cũng cần cẩn thận. Rất có thể ngài và tôi cũng là mục tiêu.”
Köves ngẫm nghĩ về chuyện này. “Một khi tin được công khai, chúng ta chẳng còn liên quan gì.”
“Phải, nhưng nó vẫn chưa được công bố.”
“Thưa Ngài, việc công bố chỉ còn vài phút nữa thôi. Mọi đài truyền hình đều đang bắt sóng rồi.”
“Phải,” Valdespino hắt ra tiếng thở dài mỏi mệt. “Dường như tôi phải chấp nhận rằng những lời nguyện cầu của tôi đã không được hồi đáp.”
Köves thắc mắc liệu có đúng vị giám mục thật sự đã cầu nguyện Chúa can thiệp và thay đổi suy nghĩ của Kirsch hay không.
“Ngay cả khi chuyện này được công bố,” Valdespino nói, “chúng ta cũng không an toàn. Tôi ngờ rằng Kirsch sẽ rất khoái trá khi nói với thế giới rằng anh ta đã tham vấn các lãnh đạo tôn giáo ba ngày trước. Lúc này, tôi đang tự hỏi liệu có phải động cơ thật sự của anh ta khi kêu gọi cuộc gặp mặt chính là sự trong sáng về đạo đức không. Và nếu anh ta nhắc đến tên chúng ta, chậc, ngài và tôi sẽ trở thành trọng tâm chú ý và thậm chí là phải chịu sự chỉ trích từ tín đồ của chính chúng ta, những người có thể tin rằng lẽ ra chúng ta nên hành động. Tôi xin lỗi, tôi chỉ…” Vị giám mục ngập ngừng như thể ông còn có gì đó muốn nói.
“Sao cơ?” Köves thúc giục.
“Chúng ta có thể thảo luận chuyện này sau. Tôi sẽ điện lại cho ngài sau khi chúng ta chứng kiến Kirsch xử lý màn thuyết trình của anh ta thế nào. Cho tới khi đó, xin hãy ở trong nhà. Khóa chặt cửa lại. Đừng nói chuyện với ai cả. Và giữ an toàn.”
“Ngài đang lo cho tôi đấy, Antonio.”
“Tôi không có ý vậy,” Valdespino đáp. “Tất cả những gì chúng ta có thể làm là đợi và xem xem thế giới phản ứng ra sao. Giờ việc này trong tầm tay của Chúa.”
CHƯƠNG 17
Đồng cỏ hiu hiu gió bên trong Bảo tàng Guggenheim trở nên im ắng sau khi giọng Edmond Kirsch rền vang, vọng xuống từ trên trời. Hàng trăm khách khứa ngả người trên những tấm chăn, chăm chú nhìn lên bầu trời sao lấp lánh. Robert Langdon nằm gần trung tâm cánh đồng, càng lúc càng thấy đề phòng.
“Tối nay, chúng ta hãy lại làm trẻ con,” giọng Kirsch tiếp tục. “Chúng ta hãy nằm dài dưới những vì sao, để đầu óc mình rộng mở với mọi khả năng.”
Langdon có thể cảm nhận được sự phấn khích lan khắp đám đông.
“Tối nay chúng ta hãy như những nhà thám hiểm thời xưa,” Kirsch tuyên bố, “những người bỏ lại mọi thứ phía sau và vượt đại dương bao la… những người lần đầu tiên nhìn thấy một miền đất chưa từng thấy trước đó… những người khuỵu gối khi thảng thốt nhận ra rằng thế giới rộng lớn hơn rất nhiều so với những triết lý của họ từng hình dung. Những niềm tin lâu đời của bản thân về thế giới của họ tiêu tan trước phát hiện mới. Đây chính là quan niệm của chúng ta tối nay.”
Ấn tượng đấy, Langdon nghĩ, cảm thấy tò mò không rõ màn dẫn dắt của Edmond được ghi âm trước hay đích thân Kirsch ở đâu đó trong hậu trường đọc một kịch bản.
“Thưa các bạn của tôi,” giọng Edmond vang vang phía trên họ, “tất cả chúng ta tập hợp tối nay để nghe tin tức về một phát hiện quan trọng. Tôi xin các bạn hãy rộng lượng cho phép tôi sắp xếp sân khấu. Tối nay, như với tất cả những thay đổi trong triết lý của nhân loại, điều quan trọng là chúng ta hiểu được bối cảnh lịch sử trong đó một thời khắc như thế này được tạo ra.”
Có tiếng sấm ì ầm xa xa, đúng theo ám hiệu. Langdon cảm nhận rõ tiếng trầm sâu từ các loa âm thanh đang ì ùng trong gan ruột mình.
“Để giúp chúng ta làm quen với thời tiết tối nay,” Edmond nói tiếp, “chúng ta rất may mắn có một học giả lừng danh bên chúng ta – một huyền thoại của thế giới về biểu tượng, mật mã, lịch sử, tôn giáo và nghệ thuật. Ông ấy cũng là một người bạn thân thiết. Thưa quý ông quý bà, xin hãy chào đón giáo sư Robert Langdon từ Đại học Harvard.”
Langdon chống khuỷu tay bật dậy trong khi đám đông nhiệt thành vỗ tay và các vì sao trên đầu biến thành một cảnh quay góc rộng một khán phòng rộng rãi chật ních người. Trên sân khấu, Langdon đi đi lại lại trong chiếc áo khoác Harris Tweed của mình trước những cử tọa đang rất chăm chú.
Vậy ra đây là vai diễn Edmond đã đề cập, ông nghĩ, bứt rứt ngả người trên cỏ.
“Người cổ xưa,” Langdon giảng giải trên màn hình, “có mối quan hệ kỳ lạ với vũ trụ của họ, đặc biệt là với những hiện tượng họ không hiểu được về mặt lý trí. Để giải quyết những bí ẩn này, họ tạo ra một hệ thống nam thần và nữ thần rất đông đảo để giải thích cho bất kỳ điều gì vượt quá hiểu biết của họ – sấm sét, thủy triều, động đất, núi lửa, sự cằn cỗi, dịch bệnh, thậm chí cả tình yêu.
Đúng là siêu thực, Langdon nghĩ thầm, nằm ngửa và chăm chú nhìn chính mình.
“Với người Hy Lạp cổ, quá trình dâng lên hay rút xuống của đại dương là do tâm trạng thay đổi của thần Poseidon.” Trên trần nhà, hình ảnh Langdon tan biến, nhưng giọng ông vẫn tiếp tục dẫn dắt.
Những hình ảnh đại dương nổi sóng xuất hiện, làm rung chuyển toàn bộ căn phòng. Langdon ngạc nhiên theo dõi trong khi những con sóng cuồn cuộn biến hóa muôn hình vạn trạng trên một lãnh nguyên tuyết phủ gió thét gào. Từ đâu đó, một cơn gió lạnh thổi ngang đồng cỏ.
“Quá trình thay đổi theo mùa sang đông,” giọng ngoài hình của Langdon vẫn tiếp tục, “là do hành tinh này thấy buồn trước việc hằng năm nàng Persephone bị bắt cóc xuống âm phủ.”
Lúc này không khí lại ấm lên, và từ một khung cảnh đóng băng, một ngọn núi trồi lên, càng lúc càng cao, đỉnh núi phun trào những tia lửa, khói và nham thạch.
“Với người La Mã,” Langdon diễn giải, “núi lửa được cho là nhà của Vulcan – người thợ rèn của các vị thần – người làm việc trong một lò rèn khổng lồ bên dưới ngọn núi, khiến cho những ngọn lửa phun ra khỏi ống khói của mình.”
Langdon ngửi thấy có lưu huỳnh bay qua và rất ngạc nhiên trước cái cách Edmond đã khéo léo biến đổi bài giảng của Langdon thành một trải nghiệm đa giác quan.
Tiếng ùng ục của núi lửa đột ngột ngừng bặt. Trong không gian im lặng, những chú dế bắt đầu rả rích trở lại và một làn gió ấm áp đẫm hương cỏ thổi qua đồng cỏ.
“Người cổ đại đã phát minh ra vô số thần linh,” tiếng Langdon phân tích, “để giải thích không chỉ những bí mật trên hành tinh của họ, mà còn cả những bí mật trên cơ thể của chính họ.”
Trên đầu, những chòm sao nhấp nháy lại xuất hiện, giờ có thêm các đường vẽ thành rất nhiều vị thần mà chúng đại diện.
“Sự cằn cỗi xảy ra là do con người đã làm nữ thần Juno phật ý. Còn tình yêu là kết quả của việc bị thần Eros lấy làm mục tiêu. Bệnh tật được giải thích là hình phạt của thần Apollo.”
Những chòm sao mới lúc này sáng lên cùng với hình ảnh các vị thần mới.
“Nếu quý vị đọc sách của tôi,” vẫn tiếng Langdon nói, “quý vị sẽ nghe thấy tôi dùng thuật ngữ ‘Thần Khoảng trống’. Nói thế tức là, khi người cổ đại gặp phải những khoảng trống hiểu biết về thế giới quanh mình, họ lấp đầy những khoảng trống ấy bằng thần linh.”
Lúc này bầu trời phủ kín những tranh và tượng mô tả hàng chục vị thần cổ đại.
“Vô số các vị thần lấp đầy vô số khoảng trống,” Langdon nói. “Và, qua nhiều thế kỷ, kiến thức khoa học tăng lên.” Rất nhiều biểu tượng kỹ thuật và toán học ngập tràn bầu trời trên đầu. “Khi những khoảng trống hiểu biết của chúng ta về thế giới tự nhiên dần biến mất, thần điện của chúng ta bắt đầu thu hẹp lại.”
Trên trần nhà, hình ảnh thần Poseidon xuất hiện phía trước.
“Chẳng hạn, khi chúng ta biết rằng thủy triều là do chu kỳ của mặt trăng, thì thần Poseidon không còn cần thiết nữa, và chúng ta rũ bỏ ông ấy như một thần thoại ngớ ngẩn của một thời chưa được khai sáng.”
Hình ảnh thần Poseidon tan biến như một làn khói.
“Như quý vị đã biết, số phận tương tự cũng xảy ra với tất cả các vị thần – mai một, lần lượt từng vị, khi họ vượt qua được sự thích hợp của chính họ với khả năng hiểu biết ngày càng tiến triển của chúng ta.”
Trên đầu, hình ảnh các vị thần bắt đầu nhấp nháy tắt, lần lượt từng vị – các thần sấm sét, động đất, dịch bệnh, và vân vân.
Khi số lượng hình ảnh đã giảm bớt, Langdon nói thêm:
“Nhưng xin chớ lầm lẫn về chuyện đó. Những vị thần này không ‘nhẹ nhàng chìm vào bóng đêm’; phải là cả một quá trình xáo trộn để một nền văn hóa từ bỏ được các vị thần của mình. Niềm tin tinh thần được khắc ghi sâu đậm trong tâm trí chúng ta từ thời thơ ấu bởi những người chúng ta yêu mến và tin tưởng nhất – cha mẹ chúng ta, các thầy cô giáo của ta, những nhà lãnh đạo tôn giáo của ta. Do đó, bất kỳ sự thay đổi tôn giáo nào cũng diễn ra qua nhiều thế hệ và không phải không kèm theo cảm giác lo sợ ghê gớm và thường đẫm máu nữa.”