Giữa lúc này, Ma-ri đi qua cửa, để vào phòng phát thuốc. Bà Cử nói tiếp:
– Tôi còn nhiều bà bạn ốm, rồi tôi giới thiệu tất cả đến nhờ ngài tiên sinh chữa cho. Vâng.
Chưa dứt lời, bà đã đứng nhổm lên, với cái gối bông để đặt cánh tay lên.
Bà Cử được xem mạch, mặt tươi như hoa. Bà xuýt xoa, nhắc khéo lại là mình không mua thuốc.
– Vâng, thuốc của ngài tiên sinh công hiệu như thần, bây giờ biết là tôi không cần uống thêm nữa, cho nên tôi chả mang theo đồng tiền nào.
Anh Thừa không thể từ chối, phải đặt ngón tay của anh lên cổ tay bấm ra mỡ ấy. Nhưng anh sực nghĩ ra, Ma-ri không có ở đây, thì bà Phúc Lâm phải đền công anh thay cho bà Cử. Anh mời cả bà Phúc Lâm để tay lên bàn cho anh thử lại. Hai tay anh xem hai mạch, đầu gật gù:
– Giống nhau như đúc.
Đương lúc ấy thì Ma-ri vào. Mắt long lên, nhưng hắn vẫn ôn tồn:
– Thưa tiên sinh, tiên sinh xem mạch xong thì xin phép tiên sinh cho tôi được mời hai bà vào buồng phát thuốc.
Bà Cử vội vàng nói:
– Ấy, tôi có phải uống thuốc đâu! Tôi có đem tiền đi đâu!
Anh Thừa bỏ tay hai bà ra. Bà Phúc Lâm chào anh, ra trước. Bà Cử không có lý do để ở lại, bước theo bạn, nhưng cổ quái lại:
– Thưa ngài tiên sinh, ngài xem tôi thế nào ạ? Vâng.
– Thưa mạch tốt lắm rồi ạ.
Bà Cử ra thứ hai.
Ma-ri đi sau cùng.
Ra đến cửa, hắn khép từ từ cánh lại. Bỗng hắn thò đầu vào trong, nói khẽ thật mau:
– Tiên sư thằng sở khanh! Mày xem mạch thế để trêu gan thêm bà nữa phỏng?
§9. Những mặt bất thường
Chị Thừa bế con ra Hà Nội với chồng. Chị hỏi thăm đến được Bờ Hồ. Nhìn cái nhà có gác sơn vàng, chị chắc là chồng chị ở đấy. Chị không biết chữ. Phải hỏi thăm. Đúng là Phòng thuốc nhà giàu.
Lúc ấy chưa phải giờ làm việc. Thấy mở cửa, chị toan vào. Nhưng ở trong lố nhố những người lạ. Chị đặt thằng Mão xuống hè, đứng đợi. Thỉnh thoảng chị quay liếc vào trong, nhìn từng người một. Toàn là đàn ông, đàn bà đứng tuổi. Hẳn là bệnh nhân. Thế thì chồng chị đâu?
Sợ hỏi mà không phải thì ngượng, chị đành chờ. Chị mua cho thằng Mão cái bánh giò, rồi ngồi xổm xuống, bóc lá, bón cho nó ăn.
Lúc ấy, Ma-ri ở bên nhà, thoăn thoắt đi sang Phòng thuốc nhà giàu. Thấy một người ăn mặc nhà quê ngồi ở hè, thì hắn nhìn. Người ấy gọi con:
– Mão! Mão!
Hắn biết ngay là vợ anh Thừa, vả, trước kia đứng trên gác, hắn vẫn trông thấy chị, nên nhớ mặt. Nhưng chị không biết hắn. Bà sếp phó ở trên, chị ở dưới. Bà không xuống sân. Chị chả gặp bà bao giờ.
Thoạt thấy chị Thừa, Ma-ri tái mặt. Tất cả những việc bàn bạc về đám cưới với anh Thừa mấy hôm nay, như sụp đổ trong đầu óc hắn.
Nhưng hắn giữ ngay được bình tĩnh. Đầu gật gật chào khách ngồi trong buồng đợi, tay hắn với cái nút bấm chuông điện ở cửa.
Anh Xi ra. Hắn bảo:
– Có con mẹ nào bế con đến bày bẩn cả hè. Anh đuổi nó đi, kẻo đội sếp đến, họ phạt rác đấy.
Anh Xi ra cửa, toan đuổi. Bỗng anh trông thấy chị Thừa:
– Kìa, chị!
Chị Thừa ngẩng mặt lên, mừng rỡ nói:
– Kìa, chào anh! Tôi cứ tưởng không phải nhà. Anh đưa tôi vào.
Anh Xi đứng im, ra ý nghĩ ngợi, rồi bảo:
– Chị bế cháu đi theo tôi.
Chị Thừa không hiểu, hỏi:
– Thế tôi ngỡ nhà đây?
Anh Xi đáp:
– Nhưng đi cửa khác chị ạ.
Chị Thừa vai đeo nải, tay bế con. Anh Xi ngắm thằng Mão mỉm cười:
– Giống bố nhỉ! Cái cằm! Chị đưa tôi đỡ cháu cho.
Anh dỗ thằng Mão:
– Ra chú. Chốc nữa chú cho kẹo.
Anh âu yếm vuốt ve thằng bé, rồi hỏi chị Thừa:
– Chị ra làm gì?
– Có tí việc anh ạ.
– Việc gì?
Chị Thừa không muốn nói thực, tặc lưỡi nhắc lại câu vừa nói:
– Có tí việc, anh ạ.
Anh Xi băn khoăn:
– Độ này anh ấy bận lắm, mà chị với cháu ra chơi, không biết anh ấy có bằng lòng không.
– Việc gì mà chẳng bằng lòng. Vợ con chứ người ngoài đâu!
Đi được mươi bước, chị hỏi:
– Anh ạ. Tôi hỏi câu này, anh đừng giấu nhé. Cứ đồn về làng là thầy thằng Mão có vợ bé. Có thật hay không, anh?
Anh Xi ái ngại, nhưng cười lạt:
– Chỉ đồn hão. Làm gì có việc ấy. Chả tin, chốc nữa chị hỏi ông hai mà xem.
– Thế mà ở làng cứ ầm lên. Cuối tháng tám, bà Ĩnh con về tìm người kéo xe thay anh, bà ấy mách ông bà tôi là thấy nó có vợ bé. Bà tôi cứ giục tôi ra ngay. Tôi biết là cái lối dì ghẻ con chồng, bà tôi chả ưa gì nhà tôi, lại muốn đuổi không cho tôi ở chung nhà, nên xúc xiểm cho tôi tức. Bà tôi bảo, mày không giữ nó thì mất chồng. Hôm nọ bà Ĩnh con về thăm ông cụ ốm, lại nói đích là nhà tôi lấy đầm, không khéo thì nó mang về Tây mất. Bà tôi lại giục tôi ra.
Anh Xi lại cười:
– Chà! Mấy đời bánh đúc có xương.
Chị Thừa nói tiếp:
– Mấy năm nay, nhà tôi có chơi bời thật, anh ạ. Tôi hỏi thì thú rằng cái nghề buôn bán phải giao thiệp, học khôn lẫn nhau, chẳng lẽ người ta mời mình vài lần, mình không giả nợ lại người ta được một lần hay sao. Chứ có đam mê gì cô đầu đâu… Chẳng qua là thả con săn sắt để bắt con cá sộp. Tôi thấy thày nó vẫn gửi tiền, mỗi tháng lại về thăm vợ con một vài lần, thì tôi tin là nói thật, chả phải ở bên cạnh để giữ. Mặc cho mà lo lắng làm ăn. Nhưng từ ngày vỡ đường, thầy nó không về được, rồi thưa về dần, mà lần nào cũng đi ngay, kêu là bận. Chả biết có đúng hay không?
Anh Xi thở dài:
– Có bận thật, chị ạ.
– Nhưng tôi xem ý nhà tôi khác trước nhiều lắm. Chả kém gì cái hồi ở với nhau trên Đồng Đăng, anh ạ.
Anh Xi lại thở dài. Chị Thừa hỏi:
– Nhà còn xa không, hở anh?
– Không, ở phố Cầu Gỗ, đàng sau.
Rồi như bị xúc động về lời phàn nàn của chị Thừa, anh Xi than thở:
– Anh ấy bây giờ ăn ở khác trước nhiều lắm thật, chị ạ. Năm ngoái, anh ấy với tôi làm ăn với nhau, thật là vui vẻ. Chả có việc gì to nhỏ là giấu giếm nhau. Hai đứa như hai anh em ruột. Nhưng bây giờ anh ấy hách lắm. Hách cả với ông hai. Nhiều lúc, tôi tủi thân lắm, chị ạ. Chị rẽ đằng này.
– Thế sao bảo thầy nó ở ngay chỗ làm thuốc?
– Phải rồi, nhưng chị đi cửa trước không tiện. Đương khách khứa đầy nhà.
– Sao khách nhiều mà tôi chưa thấy thầy nó nhỉ?
– Anh ấy ở trên gác, đến giờ làm việc mới xuống.
Đến một cái cổng gỗ, anh Xi đập và gọi. Then mở lạch xạch, cánh mở ra.
Cụ Điều thấy chị Thừa thì tròn đôi mắt lẫn cái miệng. Một lúc, cụ mói nói như mắng:
– Mẹ con nhà mày ra đây làm gì? Ai bảo ra?
Chị Thừa lại kể cho cụ nghe những lời đồn đại như đã kể với anh Xi. Cụ bảo:
– Tao chỉ sợ nó gắt mày, rồi gắt lây cả chúng tao.
Cụ và anh Xi băn khoăn nhìn nhau. Chị Thừa đoán biết hẳn là có sự gì thật. Chị hỏi:
– Hay lời đồn là đúng, hả ông?
Cụ Điều cau mặt:
– Có gì mà đúng?
Cụ bảo anh Xi đưa chị lên gặp anh Thừa. Anh Xi đùn cho cụ. Thấy hai người có vẻ lúng túng, ngại ngùng, chị bảo:
– Gác trong hay gác ngoài, lên đường nào? Tôi đi một mình được.
Anh Xi trỏ tay:
– Gác ngoài. Thang lên ở sân có giàn thiên lý ấy.
Chị Thừa xách tay nải, bế con đi.
Vừa lên được nửa cầu thang thì chị gặp anh Thừa xuống.
– Thầy thằng Mão đấy à?
Chị chào anh như thế.
Anh Thừa đứng dừng lại, nhìn. Bỗng anh mừng rỡ, cười vui vẻ:
– À, u thằng Mão mới ra!
Anh chạy xuống mấy bậc, giơ tay đón con, cùng lên gác với vợ. Anh hôn hít thằng Mão, và hỏi chị dồn dập:
– Ra chơi hay có việc gì? Cả nhà ông bà bình yên cả chứ? Đi từ lúc nào mà đến được sớm thế?
Thấy chồng như vậy, chị hết cả ngờ vực. Chị tìm ngay được một lý do để đáp, khỏi phụ lòng chồng:
– Ông bà bảo tôi ra thăm thầy nó vài hôm, xin cho thằng Mão ít thuốc cam.
Anh Thừa ôm con vào lòng, nựng nó:
– Khốn khổ con tôi! Con tôi gầy quá thật!
Chị Thừa không muốn hỏi thêm về con ốm thế nào, chị lúi húi cởi tay nải, lấy ra một gói, đưa cho anh:
– Thầy nó thích khế khô tôi phơi được một ít, cứ để dành, đợi mãi chả về.
Anh Thừa cười ha hả:
– Thế thì thích quá! Lâu nay tôi bận việc, không về thăm hai mẹ con được, tôi nhớ quá! Nhất là thằng chó này!
Anh ghì thằng Mão vào lòng, lại hôn hít nó.
Chị Thừa rất hả hê. Chị bảo con làm tất cả các trò mà nó biết cho anh xem để cười. Nó nhăn mặt làm xấu. Nó gọi bá, gọi chề, tức là thày, gọi u. Nó giả cách cười, giả cách khóc. Anh Thừa vui quá, cười như nắc nẻ. Chị cởi áo bông cánh ra, tìm chỗ vắt. Anh âu yếm nói:
– Để ở đâu chẳng được. Gác này là nhà mình, ông hai với anh Xi ở gác trong.
Chị Thừa có ý nhận xét. Một bàn, một ghế, một tủ và một giường nhỏ. Trên bàn, một ấm, một chén. Trên giường, một gối. Và cạnh thau nước, một khăn mặt. Chị bực mình với những cái miệng thêu dệt, với người vợ tây điêu toa.
Anh Thừa nhấm nháp vài miếng khế, rồi đứng dậy:
– Tôi xuống làm việc nhé. Đây là nhà. Muốn gì, u nó cứ hỏi anh Xi hay ông Hai. Hôm nào rỗi, tôi đưa đi xem Gô-đa với Bách Thú.
Qua mặt chị, anh dùng lại, rón hai ngón tay, tuốt một sợi tóc ở thái dương chị. Chị nhìn theo hỏi:
– Gì thế?
– Có tí bụi.
Thấy chồng âu yếm, chị cảm động, nhìn anh xuống đến hết cầu thang.
Ngồi một mình với con, chị ngắm xung quanh. Tự nhiên, chị thấy cái buồng đối với chị cũng có vẻ đầm ấm. Chị ân hận là đã nghĩ oan con người vẫn thương yêu vợ con. Chị nhớ lại những hôm anh về nhà. Trông anh lúc nào cũng đăm đắm, tất bật, như có cái gì làm bận trí. Chị tưởng anh ăn ở khác trước. Thì ra chẳng qua là anh say mê công việc, chứ không phải say mê gái.
Chị thử mở tủ xem có quần áo sứt chỉ hoặc rách, thì khâu vá lại cho anh. Nhưng cửa tủ khóa. Chị tìm quanh, xem có quần áo bẩn thì giặt đỡ anh. Nhưng không có.
Thằng Mão thiu thiu. Chị vỗ khẽ vào vai nó cho ngủ say, rồi đặt nó trên giường. Chị cầm gói khế khô xuống cụ Điều và anh Xi.
Chị hớn hở nhìn hai người, khoe:
– Thầy cháu thấy tôi với cháu thì mừng rỡ quá. Cũng vừa đi làm việc.
Lúc bấy giờ cụ Điều đương tán thuốc. Cụ ngồi trên ghế đẩu cao, hai chân lăn cái bánh xe bằng sắt cho nó đi lại trên chiếc thuyền bằng gang. Anh Xi xắn quần đến bẹn, đương rửa xe, dầu mỡ nhem nhuốc cả mặt.