“Chính xác là ông đang đi tới đâu, ông Rhyme?”, viên thẩm phán hỏi.
Rhyme kiềm chế không nói với thẩm phán rằng cái đích đã quá rõ ràng. Anh trả lời: “Thưa ngài thẩm phán, Jesse Corn là một trong số những kẻ cùng Jim Bell và Steve Farr âm mưu sát hại gia đình nhà Garrett Hallon cách đây năm năm, rồi lại định giết Mary Beth McConnell hôm trước”.
Ồ, phải, chính trong lòng thị trấn này là mấy cái tổ ong bắp cày.
Thẩm phán dựa người vào lưng ghế. “Điều này không liên quan gì đến tôi. Hai vị tự giao đấu.” Ông ta hất đầu về phía Geberth, rồi về phía công tố viên. “Hai vị có năm phút, sau đó hoặc là cô ta chấp nhận thỏa thuận điều đình nhận tội hoặc là tôi sẽ cấp giấy tại ngoại hậu cứu và sắp xếp lịch xét xử.”
Công tố viên nói với Geberth: “Như thế không có nghĩa cô ta không giết chết Jesse. Thậm chí nếu Corn đã là một kẻ đồng mưu thì anh ta vẫn là nạn nhân của việc giết người”.
Lúc này, cái ông miền Bắc kia bắt buộc phải đảo mắt. “Ồ, thôi nào.” Geberth nói gay gắt, như thể công tố viên là đứa học trò chậm hiểu. “Điều có nghĩa ở đây là Corn đã hành động vượt quá quyền hạn của một nhân viên thực thi pháp luật và khi anh ta tấn công Garrett anh ta trở thành kẻ tội phạm, được trang bị vũ khí, nguy hiểm. Jim Bell đã thừa nhận rằng bọn họ dự định tra tấn thằng bé để moi lấy lời khai về nơi thằng bé đang giữ Mary Beth. Tới khi bọn họ tìm thấy cô gái rồi thì Corn sẽ ở ngay đây phối hợp với Culbeau và mấy gã kia thủ tiêu Lucy Kerr cũng như hai cảnh sát còn lại.”
Thẩm phán chậm rãi quét ánh mắt từ trái sang phải trong lúc theo dõi trận tennis vô tiền khoáng hậu này.
Công tố viên nói: “Tôi chỉ có thể tập trung vào tội phạm trong tầm tay. Việc Jesse Corn có ý đồ giết ai hay không không thành vấn đề”.
Geberth chậm rãi lắc đầu. Ông luật sư bảo thư ký tòa: “Chúng tôi tạm thời dừng cung khai. Điểm này đừng đưa chính thức vào văn bản”. Rồi ông ta bảo công tố viên: “Mục đích của vụ kiện là gì? Khi chính Corn là kẻ sát nhân”.
Rhyme cũng nói với công tố viên: “Ông đưa việc này ra xét xử và theo ông thì bồi thẩm đoàn sẽ có cảm giác ra sao khi chúng tôi chứng minh rằng nạn nhân là một cảnh sát biến chất đã lập kế hoạch tra tấn một thằng bé vô tội để tìm thấy một cô gái trẻ, rồi thủ tiêu cô?”.
Geberth tiếp tục: “Ông không muốn danh sách những kẻ bị ông bắt giữ chỉ đến đây thôi chứ? Ông đã có Bell, ông đã có em rể hắn, tay điều tra viên…”.
Trước khi công tố viên kịp phản đối lần nữa, Rhyme ngẩng nhìn ông ta, nói giọng nhẹ nhàng: “Tôi sẽ giúp đỡ ông”.
“Cái gì?”, công tố viên hỏi.
“Ông biết kẻ nào đứng đằng sau toàn bộ câu chuyện này, phải không? Ông biết kẻ nào giết hại nửa số cư dân của Tanner’s Corner chứ?”
“Henry Davett”, công tố viên đáp. “Tôi đã đọc hồ sơ và các lời khai.”
Rhyme hỏi: “Và việc khởi tố ông ta thì như thế nào?”.
“Không dễ dàng. Không có bằng chứng gì. Không có gì để kết nối ông ta với Bell hay với bất cứ ai ở thị trấn. Ông ta sử dụng trung gian và tất cả đều đang gây cản trở hoặc nằm ngoài quyền hạn xét xử của chúng tôi.”
“Nhưng…”, Rhyme nói, “Ông muốn tóm được ông ta – trước khi có thêm những người chết vì ung thư chứ? Trước khi có thêm những đứa trẻ bị ốm rồi tự tử? Trước khi có thêm những đứa trẻ chào đời mang dị tật bẩm sinh?”.
“Tất nhiên là tôi muốn.”
“Thế thì ông cần tôi. Ông sẽ không tìm thấy ở bất cứ đâu trong bang này một nhà hình sự học có thể hạ gục Davett. Tôi có thể.” Rhyme liếc nhìn Sachs. Anh có thể trông thấy những giọt lệ trong mắt cô. Anh biết ý nghĩ duy nhất trong đầu óc cô lúc này là, dù cô có phải ngồi tù hay không, thì cô cũng đã không giết chết một người vô tội.
Công tố viên thở dài thườn thượt. Rồi ông ta gật đầu. Vội vã, y như thể sợ mình sẽ có thể thay đổi ý kiến, ông ta nói: “Đồng ý thương lượng”. Ông ta nhìn về phía chủ tọa. “Thưa ngài thẩm phán, trong vụ Người Dân bang Bắc Carolina đòi khởi tố Amelia Sachs, bang xin rút tất cả các lời buộc tội.”
“Tòa chấp thuận”, vị thẩm phán đã ngán ngẩm tuyên bố.
“Bị cáo được tự do. Vụ tiếp theo.” Ông ta thậm chí chẳng buồn gõ búa.
CHƯƠNG BỐN MƯƠI LĂM
“Anh không biết liệu em có đến hay không”, Lincoln Rhyme nói.
Thực tế là anh ngạc nhiên.
“Lúc trước em cũng không chắc chắn mình có đến hay không”, Sachs đáp.
Họ đang ở trong căn phòng bệnh viện của trung tâm y khoa ở Avery.
Rhyme nói: “Anh vừa quay lại đây sau khi lên thăm Thom trên tầng năm. Việc đó khá kỳ cục – anh lại di chuyển được hơn cậu ấy”.
“Anh ấy thế nào?”
“Cậu ấy sẽ khỏe. Một hoặc hai ngày nữa cậu ấy sẽ ra viện. Anh bảo cậu ấy rằng cậu ấy sắp sửa nhìn nhận các phương pháp vật lý trị liệu dưới một góc độ khác. Cậu ấy không hề cười.”
Người phụ nữ Guatemala dịu dàng – nhân viên điều dưỡng tạm thời cho Rhyme – ngồi trong góc phòng, đan một chiếc khăn choàng màu vàng và đỏ. Chị ta dường như sẽ vượt qua được những cơn tức tối của Rhyme, tuy anh đinh ninh đó là vì chị ta không thông thạo tiếng Anh đủ để hiểu hết những lúc bị anh mỉa mai và xúc phạm.
“Em biết đấy, Sachs”, Rhyme nói. “Khi anh biết tin em cướp Garrett ra khỏi khu tạm giam, anh đã phân vân rằng em làm vậy cốt để anh có cơ hội suy nghĩ lại về việc phẫu thuật.”
Đôi môi đẹp như của Julia Roberts nở một nụ cười. “Có thể là có phần nào như thế.”
“Vậy bây giờ em đến đây để thuyết phục anh hoãn phẫu thuật?”
Sachs đứng dậy khỏi chiếc ghế dựa và bước tới chỗ cửa sổ. “Khung cảnh đẹp thật.”
“Thanh bình, phải không? Vòi phun nước và khu vườn. Cây cối. Anh không biết là loài nào với loài nào.”
“Lucy có thể nói cho anh nghe. Cô ấy am hiểu về cây cối cũng giống như Garrett am hiểu về lũ bọ. Xin lỗi, côn trùng. Bọ chỉ là một loại côn trùng… Không, Rhyme, em đến đây không phải để thuyết phục anh hoãn phẫu thuật. Em đến đây để ở bên cạnh anh, để có mặt trong phòng hồi sức khi anh tỉnh dậy.”
“Con tim thay đổi à?”
Sachs quay sang Rhyme. “Khi Garrett và em đang bỏ chạy, cậu ta đã nói với em về một điều cậu ta đọc được từ cuốn sách đó. Cuốn Thế giới thu nhỏ.”
“Anh có sự tôn trọng mới mẻ đối với lũ bọ hung sau khi đọc cuốn sách đó.”
“Cậu ta đã chỉ cho em xem một đoạn. Đó là đoạn liệt kê các đặc điểm của sinh vật. Một trong số các đặc điểm ấy là những sinh vật lành mạnh luôn luôn nỗ lực để phát triển và thích nghi với môi trường xung quanh. Em nhận ra đó là việc anh phải làm, Rhyme – tiến hành cuộc phẫu thuật này. Em không thể can thiệp.”
Lát sau, anh nói: “Anh biết nó sẽ không giết chết anh đâu, Sachs ạ. Nhưng bản chất công việc chúng ta làm là gì? Đó là những chiến thắng bé nhỏ. Chúng ta tìm thấy một cái sợi ở chỗ này, một phần của dấu vân tay dạng ẩn ở chỗ kia, vài hạt cát có thể dẫn đến nhà một tên sát nhân. Đó là tất cả những gì anh theo đuổi ở đây – một sự cải thiện bé nhỏ. Anh sẽ không trèo ra khỏi chiếc xe lăn này được, anh biết điều ấy. Nhưng anh cần một chiến thắng bé nhỏ”.
Có thể là cơ hội được thực sự nắm bàn tay em.
Sachs cúi xuống, hôn Rhyme nồng nhiệt rồi cô ngồi lên giường.
“Vẻ mặt ấy là thế nào, Sachs? Em trông hơi bẽn lẽn.”
“Về cái đoạn trong cuốn sách của Garrett à?”
“Phải.”
“Có một đặc điểm nữa của sinh vật mà em đã muốn nhắc tới.”
“Đặc điểm gì?”, Rhyme hỏi.
“Tất cả các loài sinh vật đều nỗ lực để duy trì nòi giống.”
Rhyme làu bàu: “Phải chăng anh cảm nhận được một thỏa thuận điều đình ở đây? Một kiểu thương lượng?”.
Sachs trả lời: “Có thể chúng ta sẽ có một số chuyện để nói khi chúng ta quay lại New York”.
Một y tá xuất hiện trên ngưỡng cửa. “Tôi phải đưa ông sang phòng tiền phẫu, ông Rhyme. Ông đã sẵn sàng lên xe chưa?”
“Ồ, chắc chắn là tôi đã sẵn sàng…” Rhyme quay lại với Sachs. “Tất nhiên, chúng ta sẽ nói chuyện.”
Cô hôn anh lần nữa và siết chặt bàn tay trái của anh, nơi anh có thể, dù chỉ mơ hồ, cảm thấy được áp lực ở ngón đeo nhẫn.
* * *
Hai người phụ nữ ngồi sát bên cạnh nhau trong luồng ánh nắng đặc quánh.
Hai cái cốc giấy đựng thứ cà phê chả ra gì do máy bán hàng tự động pha đặt trước mặt họ, trên chiếc bàn màu da cam đầy các vết cháy màu nâu có từ thuở người ta còn được phép hút thuốc trong bệnh viện.
Amelia Sachs liếc nhìn Lucy Kerr đang ngồi vươn người về phía trước, hai bàn tay chắp lại với nhau, vẻ ơ thờ.
“Có chuyện gì thế?”, Sachs hỏi Lucy. “Chị không sao chứ?”
Người nữ cảnh sát lưỡng lự, rồi rốt cuộc nói: “Khoa ung bướu ở chái nhà tiếp theo đằng kia. Tôi đã điều trị hàng tháng trời tại đó. Trước và sau khi phẫu thuật”. Lucy lắc đầu. “Tôi chưa bao giờ kể cho ai nghe chuyện này, nhưng vào ngày lễ Tạ ơn sau khi Buddy rời bỏ tôi, tôi đã đến đây. Đến thăm thôi. Uống cà phê và ăn bánh sandwich nhân cá ngừ với các y tá. Như thế có kỳ cục không? Tôi có thể đến thăm cha mẹ và đám anh chị em họ ở Raleigh, ăn gà tây và thịt nhồi. Hoặc đến thăm vợ chồng chị gái tôi ở Martinsville – cha mẹ của Ben ấy. Nhưng tôi lại muốn đến đây, nơi tôi cảm thấy như nhà mình. Điều mà tôi chắc chắn không cảm thấy khi ở trong chính ngôi nhà của tôi.”
Sachs nói: “Thời gian cha tôi sắp sửa qua đời, mẹ tôi và tôi trải qua ba kỳ lễ trong bệnh viện. Lễ Tạ ơn, lễ Giáng sinh và lễ mừng Năm mới. Cha tôi đã nói đùa. Ông nói chúng tôi phải đặt chỗ sớm cho lễ Phục sinh. Tuy nhiên, ông đã không sống được đến lúc ấy”.
“Mẹ cô vẫn còn chứ?”
“Ồ, vâng. Bà đi lại dễ dàng hơn tôi. Tôi thừa hưởng từ cha tôi chứng viêm khớp. Chắc chắn là thế.” Sachs suýt nói đùa rằng đó là lý do tại sao cô bắn súng cừ như vậy – để cô khỏi phải chạy đuổi theo các đối tượng. Nhưng rồi cô nghĩ tới Jesse Corn, thoáng hiện lại cái chấm tròn do viên đạn xuyên trên trán anh ta, và cô im lặng.