“Anh đã khá gần với sự thật đấy, Lincoln”, Jim Bell nói.
Lát sau, gã thêm: “Đúng chín mươi phần trăm. Theo kinh nghiệm của tôi trong công tác thực thi pháp luật thì đó là một tỷ lệ cao. Quá không may cho anh khi tôi là cái mười phần trăm mà anh bỏ qua mất”.
Bell tắt máy điều hòa nhiệt độ. Vì cửa sổ đóng kín, căn phòng ngay lập tức nóng lên. Rhyme cảm thấy trán ướt đẫm mồ hôi. Hơi thở của anh trở nên nặng nhọc.
Gã cảnh sát trưởng tiếp tục: “Đã có hai gia đình ở bên bờ kênh Nước đen không cho phép ông Davett chạy xà lan qua.”
Một ông Davett đáng kính trọng, Rhyme để ý lời Jim nói
“Bởi vậy trưởng bộ phận bảo vệ của ông ấy đã thuê mấy người chúng tôi giải quyết vấn đề. Chúng tôi đã bàn bạc rất lâu với gia đình nhà Conklin và họ đã quyết định quyền. Nhưng lão bố Garrett dứt khoát không chịu. Chúng tôi dự định dàn dựng một vụ đâm xe và đã lấy một bình cái thứ bỏ mẹ kia – Bell hất đầu chỉ chiếc bình trên bàn – để đánh ngất bọn họ. Chúng tôi biết cứ thứ Tư là gia đình nhà đó lại đi ăn tối bên ngoài. Chúng tôi đổ toxaphene vào các khe mái hắt của bộ phận điều hòa nhiệt độ, rồi nấp trong rừng. Bọn họ lên xe và lão bố Garrett bật điều hòa. Hóa chất phun ra phủ kín bọn họ. Nhưng chúng tôi đã sử dụng nhiều quá…”
Bell lại liếc nhìn chiếc bình. “Đủ để giết chết người ta hai lần”, gã tiếp tục, cau mày nhớ lại sự việc. “Gia đình nhà đó bắt đầu co giật… Một cảnh tượng thật đáng sợ. Garrett không ở trong xe nhưng hắn chạy tới và trông thấy những gì đang diễn ra. Hắn cố gắng vào bên trong mà không được. Tuy nhiên, hắn hít phải một lượng lớn toxaphene và có vẻ vì thế đã trở thành đứa ngớ ngẩn. Hắn loạng choạng chạy vào rừng trước khi chúng tôi kịp tóm cổ. Tới lúc hắn lại ló mặt – một hay hai tuần sau – hắn chẳng còn nhớ gì. Hậu quả của tình trạng nhạy cảm đa hóa chất mà anh đã nói tới, tôi cho là vậy. Nên chúng tôi tạm thời mặc kệ hắn đấy – khá chắc chắn rằng hắn cũng sẽ ngoẻo theo gia đình.
“Rồi chúng tôi hành động chính xác như anh phỏng đoán. Đốt mấy cái xác và đem chôn ở Bến tàu kênh Nước đen. Đẩy chiếc ô tô xuống một cái lạch bên cạnh đường Kênh Đào. Trả một trăm nghìn cho tay điều tra viên để đổi lấy các báo cáo giả. Cứ khi nào chúng tôi nghe nói có ai mắc một chứng ung thư khó giải thích và nghi ngờ về nguyên nhân, Culbeau và mấy đứa kia lại lĩnh nhiệm vụ vử lý.”
“Cái đám tang chúng tôi trông thấy trên đường vào thị trấn. Các anh đã giết chết thằng bé, phải không?”
“Todd Wilkes ấy à?”, Bell hỏi. “Không. Nó tự tử.”
“Nhưng là vì nó đã mắc bệnh do nhiễm toxaphene, phải không? Nó mắc bệnh gì, ung thư à? Hay tổn thương gan? Hay tổn thương não?”
“Có thể. Tôi không biết.” Nhưng bộ mặt gã cảnh sát trưởng nói lên rằng gã biết quá rõ.
“Dù sao thì Garrett cũng không liên quan gì, phải không?”
“Không liên quan.”
“Còn hai gã đã tới ngôi nhà gỗ? Hai gã tấn công Mary Beth thì sao?”
Bell lại gật đầu, vẻ khó chịu. “Tom Boston và Lott Cooper. Bọn chúng cũng có can dự – bọn chúng đảm nhận việc thử rất nhiều hóa chất độc hại của Davett trên núi nơi dân cư thưa thớt hơn. Bọn chúng biết chúng tôi đang tìm kiếm Mary Beth nhưng khi Lott phát hiện ra con bé tôi cho là hắn quyết định chưa thông báo với tôi ngay để còn vui vẻ tí đã. Và, phải rồi, chúng tôi thuê Billy Stail thủ tiêu con bé nhưng hắn chưa kịp thì Garrett đã đưa con bé đi mất.”
“Và anh cần tôi giúp đỡ tìm thấy cô ta. Không phải để cứu cô ta – mà để có thể giết cô ta và hủy mọi chứng cứ cô ta đã phát hiện được.”
“Sau khi anh tìm thấy Garrett và chúng tôi đưa hắn từ cối xay về, tôi không khóa cửa khu tạm giam để Culbeau và đồng bọn có thể, thì cứ nói là, thuyết phục Garrett khai với chúng tôi nơi Mary Beth đang ở. Nhưng cô bạn anh đã tới cướp hắn đi trước khi bọn kia kịp hành động.”
Rhyme nói: “Và khi tôi tìm thấy ngôi nhà gỗ, anh liền gọi cho bè lũ Culbeau. Bảo bọn chúng tới trừ khử tất cả chúng tôi tại đó”.
“Tôi xin lỗi… toàn bộ chuyện này đã biến thành cơn ác mộng. Tôi không muốn, nhưng… anh thấy đấy.”
“Một cái tổ ong bắp cày…”
“Ồ, phải, chính trong lòng thị trấn này là mấy cái tổ ong bắp cày.”
Rhyme lắc đầu. “Hãy nói tôi nghe, liệu những cái xe đẹp đẽ, những ngôi nhà to tát và tất cả số tiền kia có đáng để hủy hoại toàn bộ thị trấn? Nhìn xung quanh anh xem, Bell. Hôm trước diễn ra đám tang một đứa trẻ mà ở nghĩa trang không có lấy đứa trẻ nào. Amelia đã bảo trong thị trấn hầu như chẳng còn đứa trẻ nào nữa. Anh biết tại sao chứ? Người ta vô sinh hết rồi.”
“Đã thương lượng với quỷ sứ thì phải chấp nhận rủi ro”, Bell nói ngắn gọn. “Nhưng, như chỗ tôi biết, cuộc đời chỉ là một sự thỏa hiệp.” Gã nhìn Rhyme hồi lâu, đi đến bên bàn. Gã xỏ đôi găng tay cao su, nhấc bình toxaphene lên. Gã bước về phía Rhyme và bắt đầu từ từ xoáy nắp đậy.
* * *
Steve Farr thô bạo đẩy Amelia Sachs tới cửa sau khu tạm giam. Khẩu súng lục gí mạnh vào chính giữa lưng cô.
Gã đang mắc một sai lầm kinh điển là gí họng súng sát người nạn nhân. Nó khiến cô có được lợi thế – khi cô bước ra ngoài rồi cô biết chính xác vị trí của khẩu súng và có thể gạt khẩu súng bằng khuỷu tay. May ra thì Farr sẽ đánh rơi món vũ khí và cô sẽ guồng chân chạy hết tốc lực. Nếu cô chạy được đến phố Chính, sẽ có các nhân chứng và gã có thể do dự không dám bắn.
Gã mở cánh cửa sau.
Một luồng ánh nắng nóng nực tràn vào khu tạm giam đầy bụi bặm. Sachs chớp mắt. Một con ruồi bay vo ve xung quanh đầu cô.
Chỉ cần Farr cứ giữ tư thế này, gí khẩu súng sát vào người cô, cô sẽ có một cơ hội…
“Bây giờ thì thế nào?”, Sachs hỏi.
“Tự do ra đi.” Farr nhún vai, nói giọng vui vẻ. Sachs căng thẳng, chuẩn bị gạt khuỷu tay vào gã, lên kế hoạch cho mỗi nước đi. Nhưng rồi gã nhanh chóng bước lùi lại, đẩy cô ra khoảng đất nhếch nhác phía sau khu tạm giam. Farr vẫn đứng bên trong, ở khoảng cách cô không thể động đến.
Gần đó, phía sau một bụi cây cao, Sachs nghe thấy một âm thanh khác. Tiếng lên đạn của một khẩu súng lục, cô tự nhủ thầm.
“Đi đi”, Farr nói. “Biến khỏi đây đi.”
Sachs lại nghĩ tới Romeo và Juliet.
Nghĩ tới cái nghĩa trang xinh xắn trên quả đồi nhìn xuống Tanner’s Corner mà họ đã chạy xe ngang qua vào buổi sáng tưởng chừng cách đây cả đời người rồi.
Ôi, Rhyme…
Con ruồi bay vèo qua mặt Sachs. Một cách bản năng, cô xua nó đi, và bắt đầu bước về phía bãi cỏ mọc lúp xúp.
* * *
Rhyme bảo Bell: “Anh không nghĩ sẽ có người thắc mắc nếu tôi chết theo cái cách như thế này à? Tôi khó có thể tự mình mở một chiếc bình”.
Gã cảnh sát trưởng đáp: “Anh va phải bàn. Nắp bình lỏng. Toxaphene đổ tóe vào anh. Tôi vào, tuy nhiên chúng tôi chẳng kịp cứu anh”.
“Amelia sẽ không để yên đâu. Cả Lucy cũng vậy.”
“Cô bạn gái của anh sắp sửa chẳng còn là vấn đề gì. Còn Lucy ư? Cô ta rất có thể lại đổ bệnh… và lần này thì có thể chẳng còn gì mà cắt bỏ đi để cứu cô ta nữa.”
Bell chỉ do dự một chút, rồi gã bước tới gần và rót thứ chất lỏng kia lên mũi và miệng Rhyme. Gã hắt chỗ còn lại vào vạt trước sơ mi của anh.
Gã cảnh sát trưởng thả chiếc bình xuống lòng Rhyme, vội vã bước lùi lại và che mồm bằng khăn mùi xoa.
Đầu Rhyme ngật về phía sau, miệng anh bất giác há ra và vài giọt chất lỏng chảy vào. Anh bắt đầu tắc thở.
Bell tháo đôi găng tay cao su, nhét vào túi quần. Gã đợi một lát, bình thản quan sát Rhyme, rồi chậm rãi bước về phía cửa, mở khóa, đẩy cánh cửa ra. Gã gọi to: “Có tai nạn! Có ai không, tôi cần giúp đỡ!”. Gã bước ra hành lang. “Tôi cần…”
Bell bước ngay vào đường đạn của Lucy Kerr, khẩu súng lục của cô chĩa thẳng ngực gã.
“Lạy Chúa, Lucy!”
“Đủ rồi, Jim. Hãy cứ đứng nguyên đấy.”
Gã cảnh sát trưởng bước lùi lại. Nathan, tay thiện xạ, bước vào phòng, đến đằng sau Bell, rút khẩu súng lục của gã cảnh sát trưởng ra khỏi bao. Một người nữa bước vào – một người đàn ông to lớn mặc bộ com lê màu nâu vàng và sơ mi trắng.
Ben cũng chạy vào, phớt lờ tất cả những người khác, vội vã bước tới chỗ Rhyme, dùng khăn giấy lau mặt cho nhà hình sự học.
Gã cảnh sát trưởng trừng trừng nhìn Lucy và mọi người. “Không, các vị không hiểu! Đã có tai nạn! Cái chất độc kia đổ ra. Các vị phải…”
Rhyme nhổ xuống sàn và thở khò khè vì thứ nước có tác dụng làm se. Anh bảo Ben: “Cậu lau lên phía bên trên má tôi được không? Tôi sợ nhỡ nó dây vào mắt. Cảm ơn cậu”.
“Tất nhiên rồi, Lincoln.”
Bell nói: “Tôi đang định gọi giúp đỡ! Cái chất kia đổ ra! Tôi…”.
Người đàn ông mặc bộ com lê lôi đôi còng tay ra khỏi thắt lưng, bập nó vào cổ tay gã cảnh sát trưởng. Ông ta nói: “James Bell, tôi là Thám tử Hugo Branch của cảnh sát bang Bắc Carolina. Anh đã bị bắt”. Branch nhìn Rhyme vẻ cáu kỉnh. “Tôi đã bảo anh là hắn sẽ đổ vào áo anh mà. Chúng ta đáng lẽ đã phải đặt thiết bị đó ở chỗ khác.”
“Nhưng ông có ghi băng lại được đủ không?”
“Ồ, quá đủ. Đây chẳng phải là vấn đề. Vấn đề là những cái máy phát ấy tốn tiền đấy.”
“Hãy gửi hóa đơn cho tôi”, Rhyme nói gay gắt trong lúc Branch cởi áo sơ mi của anh, tháo micro và máy phát.
“Đây là một cái bẫy”, Bell thì thào.
Anh đoán đúng đấy.
“Nhưng chất độc.”
“Ồ, nó không phải toxaphene”, Rhyme nói. “Chỉ là ít rượu lậu. Từ chiếc bình chúng tôi đã lấy mẫu xét nghiệm. À này Ben nếu còn tí nào, ngay bây giờ tôi có thể làm một ngụm. Và lạy Chúa, có ai bật điều hòa lên được không?”
* * *