Cái ghế trống – Jeffery Deaver

CHƯƠNG BA MƯƠI TÁM

 

Kiểm tra xem vết thương có bị xuất huyết nghiêm trọng không. Cầm máu. Nếu có thể, kiểm tra xem bệnh nhân có bị choáng không.

Amelia Sachs, từng tham gia khóa huấn luyện về sơ cứu cơ bản của Sở Cảnh sát New York, quỳ xuống bên cạnh Thom, xem xét vết thương.

Anh chàng phụ tá nằm ngửa, tỉnh táo nhưng mặt mũi tái nhợt, mồ hôi ra như tắm. Sachs dùng một bàn tay kiểm tra vết thương.

“Tháo còng cho tôi!”, cô kêu lên. “Tôi chẳng thể săn sóc tới anh ta theo cái cách như thế này được.”

“Không”, Lucy nói.

“Lạy Chúa.” Sachs lẩm bẩm và cố gắng hết mức có thể để kiểm tra bụng Thom với đôi bàn tay vẫn phải đeo còng.

“Cậu cảm thấy thế nào, Thom?”, Rhyme thốt lên. “Hãy nói chuyện với chúng tôi đi chứ.”

“Không cảm thấy gì cả… Có cảm giác… Kỳ lạ…”. Cặp mắt Thom đảo ngược và anh ta ngất đi.

Một tiếng nổ chát chúa vang lên phía bên trên đầu họ. Viên đạn xuyên qua bức tường. Tiếp theo là phát đạn súng săn đập vào cánh cửa đánh thịch. Garrett đưa cho Sachs đống khăn giấy. Cô ấn chúng vào vết rách ở bụng Thom. Cô khe khẽ vỗ mặt anh ta. Anh ta không có phản ứng gì cả.

“Cậu ấy còn sống chứ?”, Rhyme tuyệt vọng hỏi.

“Anh ấy vẫn đang thở. Hơi thở nông. Nhưng vẫn đang thở. Vết thương phía ngoài không nghiêm trọng lắm, tuy nhiên em không biết tổn thương bên trong thì thế nào.”

Lucy nhìn nhanh qua ô cửa sổ, rồi chúi người xuống. “Tại sao bọn chúng lại hành động như thế này nhỉ?”

Rhyme nói: “Jim bảo rằng bọn chúng sản xuất rượu lậu. Có thể bọn chúng đã để mắt tới chỗ này và không muốn chỗ này bị phát hiện. Hoặc có thể có một địa điểm điều chế ma túy ở gần đây.”

“Lúc trước có hai gã đàn ông – bọn chúng đã cố gắng đột nhập vào”, Mary Beth kể cho họ. “Bọn chúng bảo bọn chúng đang phá các cánh đồng cần sa, nhưng tôi nghĩ là bọn chúng đang trồng thì có. Có thể tất cả bọn chúng thuộc một hội.”

“Bell đâu?”, Lucy hỏi. “Và Mason?”

“Anh ấy sẽ tới đây sau nửa tiếng đồng hồ nữa”, Rhyme trả lời.

Lucy lắc đầu, mất hết nhuệ khí trước thông tin này. Rồi cô lại nhìn ra qua ô cửa sổ. Cô cứng đờ người, có vẻ thế khi trông thấy một mục tiêu. Cô nâng khẩu súng lên, vội vã nhắm bắn.

Quá vội vã.

“Không, để tôi!”, Sachs kêu lên.

Nhưng Lucy đã siết cò hai lần. Nét mặt nhăn nhó của cô nói với họ rằng cô lại bắn trượt. Cô nheo mắt nhìn. “Sean vừa tìm thấy một cái bình. Một cái bình màu đỏ. Bình gì thế Garrett? Bình ga à?” Gã trai ngồi co ro trên sàn, sợ hãi không dám nhúc nhích. “Garrett! Trả lời tôi đi!”

Gã quay về phía Lucy.

“Cái bình màu đỏ. Bình đựng gì?”

“Đựng, nói chung, dầu hỏa. Để chạy máy thuyền.”

Lucy lẩm bẩm: “Chết tiệt, bọn chúng định đốt chúng ta.”

“Mẹ kiếp”, Garrett kêu lên. Gã chống gối nhỏm dậy, nhìn Lucy chằm chằm, ánh mắt điên dại.

Sachs, dường như là người duy nhất, biết điều gì sắp xảy ra. Đừng, Garrett, đừng…”

Gã trai phớt lờ cô, mở toang cánh cửa và nửa chạy, nửa bò, thoăn thoắt di chuyển dọc dãy hàng hiên. Đạn găm chiu chiu vào gỗ đuổi theo gã. Sachs không biết liệu gã đã bị trúng đạn chưa.

Rồi xuất hiện một khoảng im ắng. Ba gã đàn ông mang bình dầu hỏa tiến đến gần hơn ngôi nhà gỗ.

Sachs nhìn xung quanh căn phòng bụi mù vì những phát đạn. Cô trông thấy:

Mary Beth, vòng hai tay ôm lấy mình, khóc lóc.

Lucy, ánh mắt đầy nỗi căm hờn độc địa, đang kiểm tra súng của cô.

Thom, đang chết từ từ vì mất máu.

Lincoln Rhyme, nằm ngửa, thở nặng nhọc.

Anh và em…

Sachs nói với Lucy bằng giọng vững vàng: “Chúng ta phải ra khỏi đây. Chúng ta phải chặn bọn chúng lại. Hai chúng ta.”

“Bọn chúng ba đứa, lại có súng trường.”

“Bọn chúng đang định đốt ngôi nhà này. Và sẽ hoặc là thiêu cháy chúng ta hoặc là bắn chúng ta khi chúng ta nhao ra. Chúng ta không có sự lựa chọn nào cả. Hãy tháo còng cho tôi,” Sachs chìa tay ra. “Chị phải tháo.”

“Làm sao tôi tin tưởng cô được?”, Lucy thì thầm. “Cô đã phục kích chúng tôi trên sông.”

Sachs hỏi: “Phục kích à? Chị đang nói tới cái gì vậy?”

Lucy cau có: “Tôi đang nói tới cái gì ấy à? Cô đã sử dụng con thuyền làm mồi nhử và bắn Ned khi cậu ta bơi ra kéo nó vào.”

“Vớ vẩn! Chính các chị tưởng chúng tôi ở phía dưới con thuyền và đã bắn chúng tôi.”

“Chỉ sau khi cô…” Rồi giọng Lucy nhỏ đi, và cô gật đầu vẻ hiểu ra điều gì.

Sachs nói với người nữ đồng nghiệp: “Đó là bọn chúng. Culbeau và hai gã kia. Một gã đã nổ súng trước. Có thể để đe dọa các chị và làm chậm bước các chị.”

“Còn chúng tôi lại tưởng đó là cô.”

Sachs chìa cổ tay ra. “Chúng ta không có sự lựa chọn nào cả.”

Người nữ cảnh sát thận trọng nhìn Sachs, rồi từ từ thọc tay vào túi quần tìm chìa khóa. Cô mở đôi còng thép mạ crôm. Sachs xoa xoa cổ tay. “Tình hình đạn dược ra sao?”

“Tôi còn bốn viên.”

“Tôi còn năm viên trong súng của tôi”, Sachs nói, cầm lấy khẩu Smith & Wesson nòng dài từ Lucy và kiểm tra ổ đạn.

Sachs nhìn xuống Thom. Mary Beth bước tới. “Tôi sẽ trông nom anh ta.”

“Có điều này”, Sachs nói. “Anh ấy là người đồng tính. Anh ấy đã được làm xét nghiệm rồi, nhưng…”

“Không thành vấn đề”, cô gái đáp. “Tôi sẽ cẩn thận. Bắt đầu đi.”

“Sachs”, Rhyme nói. “Anh…”

“Để sau, Rhyme. Bây giờ không có thời gian.” Sachs hé cánh cửa nhìn nhanh ra ngoài, quan sát địa hình trên cánh đồng cỏ, xem chỗ nào có thể làm cho nấp và ngắm bắn thuận lợi. Đôi bàn tay lại tự do, nắm lấy khẩu súng nặng, cô lại cảm thấy tự tin. Đây là thế giới của cô: súng đạn và tốc độ. Cô chẳng thể suy nghĩ gì về Lincoln Rhyme và cuộc phẫu thuật anh chuẩn bị tiến hành, về cái chết của Jesse Corn, về sự phản bội của Garrett Hanlon, về những gì chờ đợi cô nếu họ thoát khỏi được cái tình huống kinh khủng này.

Khi ta di chuyển, chúng không thể bắt được ta…

Sachs nói với Lucy: “Chúng ta mở cửa ra ngoài. Chị di chuyển về bên trái tới phía sau ô tô, nhưng đừng dừng lại, dù có thế nào. Hãy di chuyển liên tục cho đến khi tới được bãi cỏ. Còn tôi di chuyển về bên phải – đến chỗ cái cây đằng kia. Chúng ta sẽ luồn giữa những đám cỏ cao, tiến về phía trước, về phía rừng, kẹp bọn chúng lại.”

“Bọn chúng sẽ trông thấy chúng ta mở cửa ngoài.”

“Bọn chúng cần trông thấy chúng ta. Chúng ta muốn bọn chúng biết rằng đang có hai chúng ta ở ngoài, nấp đâu đấy giữa bãi cỏ. Điều đó sẽ khiến bọn chúng bối rối, không yên tâm. Đừng bắn chừng nào chị chưa nhắm trúng được một mục tiêu chắc chắn. Chị hiểu rồi chứ?”

“Hiểu rồi.”

Sachs nắm lấy quả đấm cửa bằng bàn tay trái. Mắt cô gặp mắt Lucy.

* * *

Một trong ba gã – O’Sarian, có Tomel đi bên cạnh – đang kéo lê bình dầu hỏa về phía ngôi nhà gỗ, không chú ý gì tới cánh cửa trước. Bởi vậy khi hai người phụ nữ nhảy vụt ra, chia làm hai ngả guồng chân chạy tới chỗ nấp, chẳng gã nào kịp rút súng bắn.

Culbeau – ở lại đằng sau để bao quát được mặt tiền và hai đầu hồi ngôi nhà – hẳn cũng chẳng ngờ sẽ có ngưòi xông ra vì tới lúc khẩu súng trường săn hươu của gã nổ thì cả Sachs lẫn Lucy đã lẩn vào những đám cỏ cao mọc xung quanh ngôi nhà.

O’Sarian và Tomel cùng mất hút vào cỏ. Culbeau hét to: “Bọn mày để hai đứa ra ngoài. Bọn mày làm cái mẹ gì vậy?”. Gã bắn thêm một phát về phía Sachs – cô nằm dán xuống đất – và khi cô lại ngẩng nhìn thì Culbeau cũng đã chúi vào cỏ.

Ba con rắn ở đó, trước mặt họ, không động đậy gì. Và không thể xác định được vị trí bọn chúng.

Culbeau hô: “Sang bên phải.”

Một trong hai gã kia đáp: “Đâu?”. Sachs nghĩ đó là Tomel.

“Tao cho là… hẵng khoan.

Rồi yên lặng.

Sachs bò về phía lúc nãy cô trông thấy Tomel và O’Sarian. Cô chỉ trông thấy loáng thoáng có màu đỏ và di chuyển theo hướng đó. Làn gió nóng nực thổi cỏ ngả rạp sang bên và cô trông thấy đấy là cái bình dầu hỏa. Cô tiến thêm chừng vài feet, và khi làn gió lại hợp tác, hạ thấp mũi súng, bắn một viên đạn chính xác vào đáy cái bình. Nó rung rinh vì sức đẩy của viên đạn, rồi tuôn ra thứ chất lỏng trong suốt.

“Mẹ kiếp.” Một trong ba gã đàn ông kêu lên và Sachs nghe thấy tiếng rẽ cỏ loạt soạt. Cô đồ là gã bỏ chạy khỏi chỗ cái bình, tuy nó không bốc cháy.

Lại tiếng loạt soạt, tiếng bước chân.

Nhưng xuất phát từ vị trí nào?

Khi Sachs trông thấy một vật sáng lóe lên ở cách đấy chừng mười lăm mét, giữa bãi cỏ. Gần vị trí của Culbeau lúc nãy. Và cô nhận ra đó là chiếc kính ngắm hoặc thân khẩu súng to bự của gã. Cô thận trọng ngóc đầu, bắt gặp ánh mắt Lucy, chỉ vào mình rồi chỉ về phía vệt sáng. Người nữ đồng nghiệp gật đầu, khoát tay chỉ về phía đầu hồi ngôi nhà gỗ. Sachs gật đầu.

Nhưng khi Lucy bắt đầu khom lưng chạy trong đám cỏ phía tay trái ngôi nhà, O’Sarian đứng dậy, lại cười điên dại, siết cò khẩu Colt. Những tiếng nổ chát chúa vang lên khắp bãi cỏ. Lucy tạm thời trở thành một mục tiêu quá dễ dàng và nếu O’Sarian không phải tay súng nóng vội thì gã đã không bắn trượt. Người nữ cảnh sát nằm sõng soài, trong lúc bụi bốc mù mịt xung quanh cô, rồi nhỏm dậy, nã cho gã một phát, suýt trúng, và gã đàn ông bé loắt choắt thụp xuống nấp, phấn khích vừa reo vừa hét: “Khá đấy, cưng!”.

Sachs lại tiến về phía trước, về phía khẩu súng bắn tỉa của Culbeau. Cô nghe thấy vài phát đạn nữa. Tiếng lốp bốp của khẩu súng lục, rồi đến tiếng tạch tạch của khẩu súng trường quân đội, rồi đến tiếng nổ váng óc của khẩu súng săn.

Sachs lo lắng rằng bọn chúng đã bắn trúng Lucy. Nhưng một lát sau, cô nghe thấy giọng người nữ đồng nghiệp gọi: “Amelia, hắn đang đến chỗ cô đấy.”

Tiếng bước chân nện trong cỏ. Dừng lại một chút. Loạt soạt.

Gã nào? Và gã đang ở vị trí nào? Sachs cảm thấy khiếp sợ, choáng váng nhìn xung quanh.

Tác giả: