Cái ghế trống – Jeffery Deaver

Sachs nhìn xuống đất. Rốt cuộc, cô nói: “Phải…Tôi xin lỗi. Tôi…”.

“Xin lỗi không có ý nghĩa chết tiệt gì đối với tôi hay đối với bất cứ ai khác. Đối với Jesse Corn lại càng không…Garrett có thứ vũ khí gì trong đó nữa không?”

“Tôi không biết. Tôi không trông thấy.”

Lucy quay lại ngôi nhà gỗ, hét to: “Garrett, mày có nghe thấy tao nói không? Lucy Kerr đây. Tao muốn mày bỏ khẩu súng ấy xuống và bước ra ngoài, đặt hai bàn tay trên đầu. Mày hãy làm như vậy ngay bây giờ đi, được chứ?”.

Sự đáp trả duy nhất là cánh cửa đóng sầm lại. Tiếng nện không rõ rệt lắm vang khắp bãi đất trống. Garrett đang đóng đinh hoặc chèn cánh cửa. Lucy rút điện thoại di động ra, bắt đầu gọi.

“Này, cô cảnh sát.” Một giọng đàn ông cắt ngang. “Cô cần giúp đỡ chăng?”

Lucy quay lại. “Ôi, không”, cô lẩm bẩm.

Rhyme cũng liếc nhìn về phía giọng nói. Một gã đàn ông cao to, tóc buộc vổng, mang khẩu súng trường đi săn, đang rẽ cỏ bước về phía họ.

“Culbeau”, Lucy quát. “Tôi đang có việc phải giải quyết ở đây và tôi không thể nào giải quyết được cả anh nữa. Hãy đi đi, đi khỏi chỗ này đi.” Cô để ý thấy có cái gì đó ngoài bãi cỏ. Một gã đàn ông nữa đang từ từ tiến về phía ngôi nhà gỗ. Gã mang khẩu súng trường quân đội màu đen, nheo mắt trầm ngâm xem xét bãi cỏ và ngôi nhà. “Sean phải không?”. Lucy hỏi.

Culbeau nói: “Phải, và Harris Tomel ở kia”.

Tomel bước về phía viên cảnh sát người Mỹ gốc Phi cao lớn. Họ trò chuyện vẻ thoải mái, như thể đã biết nhau.

Culbeau kiên trì: “Nếu thằng nhãi đang ở bên trong nhà, các cô có thể sẽ cần đến sự giúp đỡ để đưa hắn ra. Chúng tôi làm gì được?”.

“Đây là công việc của cảnh sát, Rich. Ba anh, hãy đi khỏi đây. Nào, Trey!”, Lucy gọi viên cảnh sát da đen. “Đưa họ đi khỏi đây.”

Viên cảnh sát thứ ba, Ned bước tới chỗ Lucy và Culbeau. “Rich”, anh ta nói. “Không có phần thưởng nữa đâu. Hãy quên chuyện đó đi và…”

Phát đạn từ khẩu súng trường công suất lớn của Culbeau chọc thủng một lỗ trước ngực Ned, đồng thời sức đập khiến anh ta bị hất về phía sau chừng vài feet, rồi ngã ngửa xuống. Trey nhìn chằm chằm Harris Tomel, chỉ đang đứng cách mình chừng mười feet. Hai người trông đều sững sờ như nhau và trong khoảnh khắc không người nào nhúc nhích cả.

Rồi từ phía Sean O’Sarian vang lên tiếng hú nghe như tiếng hú của linh cẩu, gã này nâng khẩu súng trường quân đội, bắn ba phát vào lưng Trey. Cười sằng sặc sau khi giết người, gã mất hút giữa đám cỏ.

“Không!”, Lucy thét lên và giơ súng nhằm Culbeau, nhưng đến lúc cô nhả đạn thì gã đã kịp lẩn vào những búi cỏ cao mọc xung quanh ngôi nhà gỗ.

CHƯƠNG BA MƯƠI BẢY

Rhyme cảm thấy sự hối thúc mang tính bản năng bảo anh hãy lăn xuống đất nhưng, tất nhiên, anh vẫn ngồi thẳng trên chiếc Storm Arrow. Thêm những phát đạn găm sâu vào chiếc ô tô nơi Sachs và Lucy đứng trước đây một lúc, còn bây giờ thì hai người đã nằm sấp xuống cỏ. Thom quỳ gối, cố gắng nhấc chiếc xe lăn bị lún chặt trong đất nhão lên.

“Lincoln!”, Sachs gọi to.

“Anh không sao. Di chuyển đi! Sang phía bên kia xe. Vừa nấp vừa di chuyển.”

Lucy nói: “Nhưng ở phía đó chúng ta có thể trở thành mục liêu của Garrett.”

Sachs gay gắt đáp trả: “Nhưng hắn không phải kẻ đang bắn như điên kia!.”

Một phát đạn súng săn nữa bay qua họ, chỉ cách hơn gang tay và viên kẹo đồng lăn lách cách dọc dãy hàng hiên. Thom cho chiếc xe lăn về số không và bê nó sang phía kia của ô tô, phía đối diện ngôi nhà gỗ. “Cúi thấp nhé”, Rhyme bảo anh chàng phụ tá vừa phớt lờ một phát đạn lướt vèo qua họ và làm vỡ tan tành một ô kính cửa sổ bên thành ô tô.

Lucy và Sachs theo hai người đàn ông sang khoảng bóng râm giữa chiếc ô tô và ngôi nhà gỗ.

“Quái quỷ làm sao bọn chúng lại hành động như thế này nhỉ?”, Lucy kêu lên. Cô bắn mấy phát, khiến O’Sarian và Tomel phải quờ quạng tìm chỗ nấp. Rhyme không thể trông thấy Culbeau, nhưng biết rằng cái gã khổng lồ đó đang ở đâu đấy ngay trước mặt họ. Khẩu súng trường gã đã sử dụng lúc nãy có công suất lớn và lắp một kính ngắm khẩu độ rộng.

“Tháo còng ra cho tôi và đưa tôi súng”, Sachs hét.

“Đưa cô ấy súng đi”, Rhyme bảo. “Cô ấy bắn tốt hơn chị”

“Không đời nào!” Người nữ cảnh sát lắc đầu, vẻ mặt kinh ngạc trước đề nghị này. Thêm những phát đạn đập vào thân ô tô gọt bay các mảnh gỗ từ hàng hiên ngôi nhà.

“Bọn chúng có cả súng trường!”, Sachs nổi khùng. “Chị không đọ được với bọn chúng đâu. Đưa súng cho tôi!”

Lucy dựa đầu vào thành ô tô, bàng hoàng nhìn chằm chằm xác hai người cảnh sát nằm trên cỏ. “Chuyện gì đang diễn ra vậy?”, cô lẩm bẩm, bật khóc. “Chuyện gì đang diễn ra?”

Vật che chắn cho họ – chiếc ô tô – chẳng còn chống chọi được lâu lắm nữa. Nó bảo vệ họ khỏi Culbeau và khẩu súng trường của gã, nhưng hai gã kia đang kẹp họ vào giữa. Vài phút nữa thôi, bọn chúng sẽ dàn đội hình bắn chéo cánh sẻ.

Lucy nã thêm hai phát đạn – nhằm đám cỏ nơi phát đạn súng săn vừa vọt lên.

“Đừng lãng phí đạn”, Sachs ra lệnh. “Hãy đợi tới lúc chị đã ngắm thật trúng. Nếu không…”

“Câm mồm”, Lucy nổi xung lên. Cô đập đập các túi quần. “Mất cái điện thoại chết tiệt rồi.”

“Lincoln”, Thom nói. “Tôi sẽ nhấc anh ra khỏi xe lăn. Anh là mục tiêu dễ dàng quá.”

Rhyme gật đầu. Anh chàng phụ tá tháo bộ dây chằng, vòng hai cánh tay ngang ngực Rhyme, kéo anh ra khỏi xe lăn, đặt anh xuống đất. Rhyme cố gắng ngẩng đầu quan sát tình hình, nhưng một cơn co cơ – một cơn chuột rút tàn nhẫn – níu lấy cơ cổ anh, và anh phải chúi đầu xuống cỏ cho tới lúc hết đau. Chưa lúc nào anh cảm thấy nhức nhối vì sự tàn phế của mình như lúc này.

Thêm những phát đạn. Gần hơn. Và O’Sarian lại cất tiếng gọi rồ dại. “Này, cô em múa dao, cô em đâu rồi?”

Lucy lẩm bẩm: “Bọn chúng đã chuẩn bị sẵn sàng”.

“Đạn?”, Sachs hỏi.

“Tôi còn ba viên trong ổ, một ổ nạp nhanh bên ngoài.”

“Sáu viên hả?”

Một phát đạn xuyên vào lưng chiếc Storm Arrow, hất nó đổ nghiêng. Một đám bụi bốc lên xung quanh.

Lucy bắn hai phát về phía O’Sarian, nhưng tiếng gã cười khành khạch cùng với tiếng khẩu Colt khục khặc đáp trả cho họ biết rằng cô đã bắn trượt.

Tiếng khẩu súng trường cũng cho họ biết rằng chỉ một hay hai phút nữa họ sẽ bị kẹp hẳn vào giữa.

Họ sẽ chết tại đây, bị bắn chết, mắc kẹt trong cái khe tối lờ mờ này, giữa chiếc ô tô vỡ nát và ngôi nhà gỗ. Rhyme băn khoăn tự hỏi liệu anh sẽ cảm thấy thế nào khi những viên đạn xé rách thân thể anh. Sẽ không đau, tất nhiên, thậm chí là không có sức ép nào gây tác động đến phần thịt đã tê liệt. Anh liếc nhìn Sachs, cô cũng đang nhìn anh với vẻ mặt vô vọng.

Anh và em, Sachs…

Rồi Rhyme liếc nhìn về phía trước ngôi nhà gỗ.

“Trông kìa”, anh gọi to.

Lucy và Sachs nhìn theo hướng Rhyme nhìn.

Garrett đã mở cánh cửa trước.

Sachs nói: “Chúng ta hãy vào bên trong”.

“Cô điên đấy à?”, Lucy hỏi to. “Garrett ở phía bọn chúng. Cả lũ bọn chúng với nhau.”

“Không”, Rhyme nói. “Hắn đã có cơ hội để bắn ra từ cửa sổ. Hắn đã không bắn.”

Thêm hai phát đạn nữa, rất gần. Bụi cây gần đấy kêu sột soạt. Lucy nâng súng.

“Đừng lãng phí đạn!”, Sachs gọi. Nhưng Lucy cứ đứng lên, bắn nhanh hai phát vào bụi cây. Hòn đá mà một trong ba gã đàn ông ném vào bụi cây đánh động và lừa cho cô lộ mục tiêu lăn đến. Lucy nhảy sang bên cạnh đúng lúc khẩu súng săn của Tomel nổ. Viên đạn định nhằm lưng cô, tuy nhiên bay vèo qua, cắm vào thành ô tô.

“Mẹ kiếp”, người nữ cảnh sát thốt lên. Cô tháo những vỏ đạn rỗng và nạp lại đạn bằng ổ nạp nhanh.

“Vào bên trong”, Rhyme nói. “Nào.”

Lucy gật đầu. “Được.”

Rhyme ra chỉ thị: “Vác theo kiểu của lính cứu hỏa”. Đây là tư thế bất lợi đối với một người liệt tứ chi – nó nén lên những phần cơ thể không quen chịu nén, tuy nhiên nó đỡ mất thời gian hơn và hạn chế được tối đa thời gian Thom phải phơi mình trước các mũi súng. Rhyme cũng có ý nghĩ rằng chính người anh sẽ che cho Thom.

“Không”, Thom nói.

“Làm thế đi, Thom. Miễn tranh luận.”

Lucy nói: “Tôi sẽ che cho các anh. Ba người các anh di chuyển cùng nhau, sẵn sàng chưa?”

Sachs gật đầu. Thom nhấc Rhyme lên, bế anh như bế một đứa trẻ trên đôi cánh tay khỏe mạnh.

“Thom…”, Rhyme phản đối.

“Im lặng nào, Rhyme”, anh chàng phụ tá quát. “Chúng ta sẽ làm theo cách của tôi.”

“Xuất phát”, Lucy gọi.

Tai Rhyme ù đi vì mấy phát súng nổ lớn. Tất cả trở nên lờ mờ trước mắt khi họ vượt qua mấy bậc thềm để vào bên trong ngôi nhà.

Lúc họ ào vào được bên trong rồi, vẫn còn vài viên đạn nữa cắm vào bức tường gỗ. Lát sau, Lucy lăn người vào theo và đóng sầm cánh cửa lại. Thom nhẹ nhàng đặt Rhyme xuống đi văng.

Rhyme liếc trông thấy một cô gái trẻ khiếp sợ ngồi trên chiếc ghế dựa, nhìn anh chằm chằm. Mary Beth McConnell.

Garrett Hanlon, bộ mặt đỏ nổi đầy mụn, cặp mắt mở to hãi hùng, ngồi đấy, một bàn tay điên cuồng búng móng tanh tách, còn bàn tay kia thì lóng ngóng cầm khẩu súng, trong lúc Lucy chĩa thẳng súng vào mặt gã.

“Đưa súng cho tôi!”, cô hét lên. “Nào, nào!”

Garrett chớp mắt và ngay lập tức đưa súng cho Lucy. Cô nhét nó vào thắt lưng, rồi quát cái gì đó. Rhyme không nghe thấy cô quát cái gì, anh đang nhìn chằm chằm vào cặp mắt hoang mang khiếp sợ của gã trai, cặp mắt của một đứa trẻ. Và anh tự nhủ thầm:

Anh hiểu tại sao em phải hành động như thế, Sachs ạ. Tại sao em tin tưởng hắn. Tại sao em phải cứu hắn.

Anh hiểu…

Rhyme nói: “Mọi người ổn cả chứ?”.

“Ổn”, Sachs trả lời.

Lucy gật đầu.

“Thực ra…”, Thom nói, vẻ gần như có lỗi. “Không hẳn là vậy.”

Anh ta nhấc bàn tay ra khỏi cái bụng săn chắc, lộ ra một vết thương đầm đìa máu. Rồi người phụ tá khuỵu mạnh gối xuống, làm rách toạc hai ống quần mà anh ta đã là lượt hết sức cẩn thận.

Tác giả: