“Gã đàn ông mặc quần yếm à?”, ông bác sĩ hỏi.
“Cái gã đã giết Billy.”
Ông bác sĩ nhìn qua Garrett tới chỗ ông luật sư, ông này lắc đầu.
Tiến sĩ Penny nói: “Garrett, cậu biết đấy, dù cậu đã cứu Mary Beth, cô ấy vẫn có thế nghĩ là cô ấy đã làm gì đó khiến cậu nổi giận.”
“Nổi giận à? Cô ấy chẳng làm gì khiến tôi nổi giận cả.”
“Chà, cậu đã đưa cô ấy đi khỏi gia đình cô ấy đấy thôi.”
“Tôi đưa cô ấy đi để đảm bảo cho cô ấy được an toàn.” Garrett nhớ ra luật chơi và lại nhìn chiếc ghế: “Tôi đưa chị đi để đảm bảo cho chị được an toàn.”
Ông bác sĩ tiếp tục nói giọng dịu dàng: “Tôi không thể không nghĩ rằng cậu còn muốn nói chuyện gì đó. Từ lúc trước tôi đã cảm nhận được điều này – rằng còn có chuyện gì đó khá quan trọng để nói mà cậu không muốn nói ra.”
Sachs cũng trông thấy điều này trên bộ mặt gã trai. Ánh mắt gã bộc lộ vẻ lo lắng, nhưng gã bị trò chơi của ông bác sĩ gây tò mò. Điều gì đang đi qua tâm trí gã? Có chuyện gì đó gã muốn nói. Chuyện gì?
Garrett nhìn xuống những móng tay dài, đầy đất cát. “À, ờ, có lẽ là có chuyện này.”
“Cố gắng lên.”
“Đây là… chuyện khó nói.”
Cal Fredericks ngồi vươn người ra phía trước, bút giơ lăm lăm trên một tập giấy.
Tiến sĩ Penny nói nhẹ nhàng: “Chúng ta hãy hình dung khung cảnh nào… Mary Beth ở ngay kia. Cô ấy đang chờ đợi. Cô ấy muốn cậu nói ra.”
Garrett hỏi: “Cô ấy muốn? Ông nghĩ thế à?”
“Tôi nghĩ thế, ông bác sĩ cam đoan với Garrett. “Cậu muốn bảo cô ấy điều gì đó liên quan đến chỗ cô ấy đang ở chăng? Chỗ cậu đã đưa cô ấy tới? Nó như thế nào? Có thể là lý do tại sao cậu lại đưa cô ấy tới cái chỗ đó?”
“Không”, Garrett đáp. “Tôi không muốn nói bất cứ điều gì về việc ấy.”
“Thế cậu muốn nói gì?”
“Tôi…” Giọng Garrett nhỏ đi. Móng tay búng tanh tách.
“Tôi biết là khó nói.”
Trên ghế của mình, Sachs cũng ngồi vươn người ra phía trước. Nào, cô thấy mình tự nhủ, nào, Garrett. Chúng tôi muốn giúp đỡ cậu. Hãy thỏa hiệp với chúng tôi đi.
Tiến sĩ Penny tiếp tục, giọng như thôi miên: “Bắt đầu nào, Garrett. Mary Beth ngồi ngay trên chiếc ghế kia. Cô ấy đang chờ đợi. Cô ấy băn khoăn không biết cậu sắp sửa nói gì. Hãy trò chuyện với cô ấy”. Ông bác sĩ đẩy lon nước ngọt lại gần Garrett và gã uống từng hơi dài, chiếc còng va lanh canh vào vỏ lon vì gã cầm bằng cả hai tay. Sau chốc lát nghỉ giải lao này, ông bác sĩ tiếp tục. “Chuyện cậu thực sự muốn nói với cô ấy là gì? Cái chuyện quan trọng đó? Tôi có thể thấy cậu muốn nói ra. Tôi có thể thấy cậu cần nói ra. Và tôi nghĩ cô ấy cần được nghe.”
Ông bác sĩ đẩy chiếc ghế trống lại gần hơn. “Cô ấy kia, Garrett, ngồi ngay kia, trước mặt cậu, nhìn cậu. Chuyện cậu sẽ nói với cô ấy mà từ trước tới nay chưa thể nói là gì? Bây giờ là cơ hội cho cậu. Bắt đầu đi.”
Một ngụm Coke nữa. Sachs để ý thấy đôi bàn tay gã trai run run. Điều gì sẽ tới? Cô băn khoăn tự hỏi. Gã sắp sửa nói gì?
Bỗng nhiên, Garrett vươn mình ra phía trước, buột thốt lên với chiếc ghế khiến cả hai người đàn ông trong căn phòng đều kinh ngạc “Tôi thực sự, thực sự thích chị, Mary Beth. Và… và tôi nghĩ là tôi yêu chị”. Gã hít sâu mấy hơi, búng móng tay vài lần, rồi bối rối túm lấy tay vịn ghế và cúi đầu, mặt đỏ như gấc.
“Đó là điều cậu muốn nói?”, ông bác sĩ hỏi.
Garrett gật đầu.
“Còn điều gì nữa không?”
“Ừm, không.”
Lần này tới lượt ông bác sĩ liếc nhìn ông luật sư và lắc đầu.
“Ông”, Garrett lên tiếng. “Bác sĩ… Tôi, nói chung, có câu hỏi này.”
“Cậu hỏi đi, Garrett.”
“Được rồi… tôi có cuốn sách ở nhà và tôi rất muốn nó được đem tới đây. Đó là cuốn Thế giới thu nhỏ. Liệu có được không?”
“Chúng tôi sẽ xem có thể thu xếp không”, ông bác sĩ nói. Ông ta nhìn qua Garrett tới chỗ Fredericks, ông này đảo mắt thất vọng. Hai người đàn ông đứng dậy, mặc áo khoác.
“Tạm thời thế đã, Garrett.”
Gã trai gật đầu.
Sachs vội vã đứng dậy và bưóc trở ra văn phòng. Viên cảnh sát đang trực không để ý việc cô nghe trộm.
Fredericks và ông bác sĩ bước ra ngoài trong lúc Garrett bị dẫn quay lại phòng giam.
Jim Bell lao ào qua cửa. Fredericks giới thiệu anh ta với ông bác sĩ, và viên cảnh sát trưởng hỏi: “Có kết quả gì không?”
Fredericks lắc đầu: “Không gì cả”.
Bell nói cương quyết: “Tôi vừa làm việc với bồi thẩm đoàn. Sáu giờ, họ sẽ tiến hành buộc tội hắn và cho hắn đến Lancaster trong đêm nay”.
“Đêm nay?”, Sachs hỏi.
“Nên đưa hắn ra khỏi thị trấn thì hơn. Xung quanh đây có vài người muốn tự tay mình giải quyết vấn đề với hắn.”
Tiến sĩ Penny nói: “Tôi có thể thử lại sau. Ngay bây giờ cậu ta đang rất bối rối”.
“Tất nhiên là hắn bối rối”, Bell lẩm bẩm. “Hắn vừa để bị bắt vì tội bắt cóc và giết người. Như thế nếu là tôi, tôi cũng bối rối. Hãy làm bất cứ việc gì ông muốn ở Lancaster, nhưng McGuire đang vạch lời buộc tội hắn và chúng tôi sẽ đưa hắn đi bằng tàu thủy trước lúc trời tối. À mà này, Cal, tôi phải bảo anh: McGuire sẽ buộc tội giết người đấy.”
* * *
Ở trụ sở chính quyền quận, Amelia Sachs thấy Rhyme đang khó chịu đúng như cô nghĩ.
“Nào, Sachs, hãy giúp đỡ cậu Ben tội nghiệp thu dọn các thiết bị và chúng ta rời khỏi đây thôi. Anh đã bảo Tiến sĩ Weaver là anh sẽ có mặt tại bệnh viện trong năm nay mà.
Nhưng cô cứ đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Cuối cùng, cô nói: “Rhyme.”
Nhà hình sự học ngẩng lên, nheo mắt xem xét cô theo cái cách anh vẫn xem xét một dấu vết mà anh chưa thể xác định được. “Anh không thích như thế đâu, Sachs.”
“Cái gì?”
“Anh không thích chút nào cả. Ben, không, cậu phải tháo phần ứng ra trước khi đóng nó lại.”
“Phần ứng ấy ạ?” Ben đang chật vật đóng thiết bị thay đổi nguồn sáng, được sử dụng làm hiện các chất mà mắt thường không trông thấy được.
“Cái bút quang”, Sachs giải thích và tiếp quản công việc này.
“Cảm ơn.” Ben bắt đầu cuộn dây máy vi tính lại.
“Dáng vẻ của em ấy, Sachs ạ. Đó là cái anh không ưa. Dáng vẻ và giọng điệu của em.”
“Ben”, Sachs hỏi. “Cậu có thể cho chúng tôi nói chuyện riêng mấy phút được không?”
“Không, cậu ta không thể, Rhyme quát. “Chúng ta không có thời gian. Chúng ta phải gói ghém đồ đạc và rời khỏi đây.”
“Năm phút”, Sachs nói.
Ben nhìn từ Rhyme sang Sachs và vì cô chiếu vào anh ta ánh mắt cầu khẩn chứ không phải ánh mắt tức giận, cô giành chiến thắng. Anh chàng to lớn bước ra khỏi phòng.
Rhyme cố gắng chặn trước: “Sachs, chúng ta đã làm tất cả những gì chúng ta có thể. Chúng ta đã cứu Lydia. Chúng ta đã bắt được kẻ tội phạm. Hắn sẽ chấp nhận một thỏa thuận điều đình nhận tội và khai với họ Mary Beth đang ở đâu.”
“Hắn không định khai cô ấy đang ở đâu.”
“Nhưng đó chẳng phải vấn đề của chúng ta. Chẳng còn gì nữa…”
“Em không nghĩ hắn đã làm việc đó.”
“Giết Mary Beth ấy à? Anh đồng ý. Vết máu cho thấy cô gái có lẽ vẫn còn sống, nhưng…”
“Ý em là, giết Billy ấy.”
Rhyme lắc lắc đầu để hất một lọn tóc khó chịu cứ xõa xuống trán. “Em tin tưởng vào câu chuyện về gã đàn ông mặc quấn yếm màu nâu vàng mà Jim đề cập tới à?”
“Vâng, em tin.”
“Sachs, hắn là một thằng bé bất hạnh và em cảm thấy thương hại hắn. Anh cũng vậy. Nhưng…”
“Điều đó chẳng liên quan gì.”
“Em đúng đấy, chẳng liên quan gì”, Rhyme nói gay gắt. “Điều duy nhất liên quan là bằng chứng. Mà bằng chứng thì cho thấy không có gã đàn ông mặc quần yếm nào, đồng thời cho thấy Garrett đã phạm tội.”
“Bằng chứng gợi ý rằng hắn đã phạm tội, Rhyme. Nó chưa chứng minh được điều ấy. Bằng chứng có thể được diễn giải theo nhiều cách khác nhau. Vả lại, em có một số bằng chứng của chính mình.”
“Ví dụ?”
“Hắn nhờ em trông nom đến lũ côn trùng hắn nuôi.”
“Thế ư?”
“Không có vẻ hơi kỳ cục sao, khi một kẻ giết người máu lạnh lại quan tâm đến những gì xảy ra cho những con bọ chết tiệt nào đó?”
“Đây chẳng phải là bằng chứng, Sachs ạ. Đấy là chiến thuật của hắn. Là cuộc chiến tâm lý, nhằm cố gắng phá vỡ sự phòng thủ của chúng ta. Thằng nhãi ấy thuộc loại thông minh, hãy nhớ như thế. Chỉ số IQ cao, điểm số các môn học ở trường cao. Và hãy nhìn những thứ hắn đọc. Toàn những điều khôn ngoan – hắn đã học hỏi rất nhiều từ lũ côn trùng. Và một đặc điểm của chúng là chúng chẳng có nguyên tắc đạo đức gì cả. Chúng chỉ quan tâm đến việc tồn tại thôi. Đấy là những bài học hắn đã học. Đấy là sự phát triển của hắn ở tuổi ấu thơ. Nó đáng buồn, tuy nhiên nó chẳng phải vấn đề của chúng ta.”
“Anh biết cái bẫy hắn đã đặt. Cái bẫy cành thông ấy?”
Rhyme gật đầu.
“Nó chỉ sâu hai feet. Và cái tổ ong bắp cày bên trong thì sao? Không có gì. Không có con ong bắp cày nào cả. Và cái bẫy ammonia không được bố trí để làm hại ai. Chỉ để cảnh báo hắn là một đội tìm kiếm đang đến gần cối xay.”
“Đây không phải các bằng chứng thực tế, Sachs ạ. Không phải các bằng chứng như tờ khăn giấy thấm máu chẳng hạn.”
“Hắn bảo rằng hắn từng thủ dâm. Rằng Mary Beth bị đập đầu và hắn dùng tờ khăn giấy ấy lau vết thương. Dù sao, nếu hắn đã cưỡng hiếp cô gái, một tờ khăn giấy sẽ có ích lợi gì?”
“Để chùi sạch sẽ sau đó.”
“Chẳng phù hợp với mô tả nào về tội phạm cưỡng dâm em từng biết cả.”
Rhyme tự trích dẫn mình, từ lời nói đầu cuốn sách giáo khoa về hình sự học anh viết: “Sự mô tả là người hướng dẫn. Chứng cứ là…”
“Chúa Trời”, Sachs đọc nốt. “Được rồi, thế thì – có biết bao nhiêu dấu chân ở hiện trường vụ án. Hãy nhớ rằng hiện trường vụ án bị xéo nát. Một số dấu chân có thể là của gã đàn ông mặc quần yếm.”
“Không có các dấu vân tay khác trên vũ khí giết người.”