Cái ghế trống – Jeffery Deaver

Một người đàn ông mảnh khảnh mặc bộ vét vải sọc màu xanh lơ bước vào phòng thẩm vấn. Mái tóc muối tiêu thưa thớt, khuôn mặt đầy nếp nhăn của tuổi năm mươi lăm. Ông ta nhìn Amelia với cái gật đầu lơ đãng, rồi nhìn Fredericks vẻ u ám hơn. “Tôi đã nghe được thông tin đủ để nghĩ rằng đây là một trong những vụ giết người, bắc cóc và cưỡng hiếp dễ dàng nhất mà tôi từng thụ lý suốt nhiều năm qua.”

Bell giới thiệu Sachs với Bryan McGuire, công tố viên quận Paquenoke.

“Cậu ta mới mười sáu”, Fredericks nói.

Ông ủy viên công tố đáp lại bằng giọng điềm tĩnh: “Sẽ không tòa án nào ở bang này định xét xử hắn như xét xử một kẻ đã thành niên và tống giam hắn hai trăm năm cả.”

“Thế thì, thẳng thắn luôn đi, McGuire”, Fredericks sốt ruột nói. “Các anh đang muốn thương lượng. Tôi biết cái giọng đó.”

McGuire gật đầu với Bell và Sachs suy luận rằng viên cảnh sát trưởng và ông ủy viên công tố trước đấy đã có một cuộc trao đổi về chính vấn đề này.

Tất nhiên chúng tôi sẽ thương lượng”, Bell tiếp tục. “Khả năng lớn là cô gái vẫn còn sống và chúng tôi muốn tìm thấy cô ấy trước khi cô ấy chẳng còn sống nữa.”

McGuire nói: “Chúng tôi có rất nhiều lời buộc tội trong vụ này, Cal ạ, anh sẽ kinh ngạc với mức độ xử lý linh hoạt của chúng tôi”.

“Hãy làm tôi kinh ngạc đi”, ông luật sư bào chữa kiêu ngạo đáp.

“Tôi có thể đưa ra hai điểm buộc tội về tấn công và giam giữ người trái phép, hai điểm buộc tội về giết người cấp độ một – một cho Billy Stail, một cho viên cảnh sát đã chết. Thưa ngài, tôi sẵn sàng làm thế đấy. Tất cả nhằm tìm thấy cô gái vẫn còn sống.”

“Ed Schaeffer”, ông luật sư phản công. “Đó là một tai nạn.”

Mason nổi khùng: “Đó là một cái bẫy ghê gớm do thằng nhãi sắp đặt.”

“Tôi sẽ dành cho các anh tội giết người cấp độ một đối với Billy”, McGuire đề nghị. “Và tội ngộ sát đối với cảnh sát Schaeffer.”

Fredericks cân nhắc một lát. “Để xem tôi có thể làm gì.” Gót giày khua vang, ông luật sư biến mất về phía các phòng giam để tham khảo ý kiến thân chủ. Năm phút sau, ông ta quay lại, không vui vẻ gì.

“Tình hình thế nào?”, Bell hỏi, thất vọng trước vẻ mặt ông luật sư.

“Không may mắn rồi.”

“Bế tắc à?”

“Hoàn toàn bế tắc.”

Bell lẩm bẩm: “Cal, nếu anh biết được điều gì mà không nói với chúng tôi, tôi đếch thèm quan tâm đến quyền trao đổi riêng tư giữa luật sư và thân chủ…”

“Không, không, Jim, thật đấy. Cậu ta bảo cậu ta đang che chở cho cô gái. Cậu ta bảo cô gái sung sướng được ở đó và các anh phải đi mà tìm kiếm cái gã mặc quần yếm màu nâu vàng, sơ mi trắng.”

Bell nói: “Hắn thậm chí đã không cung cấp một sự mô tả rõ ràng và nếu có chăng nữa thì ngày mai sự mô tả cũng sẽ thay đổi vì hắn chỉ đang bịa đặt mà thôi.”

McGuire vuốt ngược mái tóc vốn dĩ đã được chải mượt ra đằng sau rồi. Ông luật sư dùng keo Aqua Net, Sachs có thể nhận ra mùi. Ông công tố viên dùng keo Brylcreem. “Cal, nghe này, đây là vấn đề của anh. Tôi đang đề nghị anh những gì tôi có thể đề nghị. Anh giúp chúng tôi biết được nơi đang giam giữ cô gái và tìm thấy cô ấy vẫn còn sống, tôi sẽ giảm các điểm buộc tội. Nếu không, tôi sẽ đưa ra cho tòa án xét xử và sẽ buộc tội nặng. Thằng nhãi không bao giờ được nhìn thấy cuộc đời bên ngoài nhà tù nữa. Cả tôi lẫn anh đều biết điều đó.”

Một thoáng im lặng.

Fredericks nói: “Tôi nghĩ thế này.”

“Ờ.” McGuire hoài nghi đáp lại.

“Không, nghe này… Cách đây ít lâu tôi đã gặp một vụ ở Albermarle, người phụ nữ đó khẳng định rằng con trai mình bỏ nhà đi. Nhưng chuyện có vẻ đáng ngờ vực.”

“Vụ nhà William chứ gì?”, McGuire hỏi. “Cái bà da đen ấy?”

“Phải rồi.”

“Tôi đã nghe nói tới. Anh đại diện cho bà ta à?”, Bell hỏi.

“Phải. Bà ta kể với chúng tôi những câu chuyện khá kỳ quặc và có tiền sử bệnh tâm thần. Tôi thuê một bác sĩ tâm lý từ Avery đến, hy vọng ông ta có thể cho tôi kết luận rằng bà ta bị rối loạn thần kinh Ông ta tiến hành vài bài trắc nghiệm. Lúc đang tiến hành một trong những bài trắc nghiệm đó thì bà ta trở nên cởi mở và nói với chúng tôi về việc đã xảy ra.”

“Thôi miên à – cái trò khôi phục trí nhớ vớ vẩn?”, McGuire hỏi.

“Không, một thủ thuật khác. Ông ta gọi nó là liệu pháp chiếc ghế trống. Tôi chẳng biết chính xác cơ chế tác động của nó, tuy nhiên nó thực sự đã khiến cho bà ta trò chuyện. Giống như tất cả những gì bà ta cần là đẩy nhẹ một cái. Để tôi gọi cho ông bác sĩ này và bảo ông ta đến đây nói chuyện với Garrett. Thằng bé có thể sẽ thấy lẽ phải… nhưng…” Bây giờ thì tới lượt ông luật sư gí ngón tay trỏ vào ngực Bell. “Mọi điều họ trao đổi với nhau là bí mật, các anh không được biết một chút gì trừ phi người giám hộ hợp pháp và tôi đồng ý.”

Bell nhận ánh mắt của McGuire và gật đầu. Ông ủy viên công tố nói: “Gọi cho ông ta đi.

Được rồi. Fredericks bước tới chỗ chiếc máy điện thoại đặt trong góc phòng thẩm vấn.

Sachs nói: “Xin lỗi ông”.

Ông luật sư quay sang cô.

“Cái vụ mà bác sĩ tâm lý đã giúp đỡ ông ấy? Vụ nhà William ấy?”

“Thì sao?”

“Chuyện gì đã xảy ra cho cậu con trai? Cậu ta bỏ nhà đi à?”

“Không, người mẹ đã giết cậu ta. Dùng lưới thép mỏng bó cậu ta vào một khối bê tông và dìm cậu ta chết đuối dưới cái ao đằng sau nhà. Này, Jim, gọi điện ra bên ngoài bằng cách nào?”

* * *

Cô hét to tới mức cổ họng khô khốc đau rát như phải bỏng và tất cả những gì Mary Beth biết là các dây thanh của cô sẽ vĩnh viễn bị tổn thương.

Nhà truyền giáo, đang bước tới gần bìa rừng, dừng lại. Ông ta một vai đeo chiếc ba lô, tay cầm chiếc bình trông giống như bình xịt thuốc diệt cỏ. Ông ta liếc nhìn xung quanh.

Làm ơn, làm ơn, làm ơn, Mary Beth nghĩ thầm. Phớt lờ cơn đau, cô cố gắng lần nữa. “Ở đằng này! Cứu tôi!”

Nhà truyền giáo nhìn ngôi nhà gỗ. Ông ta bắt đầu bước đi.

Mary Beth hít sâu một hơi, nghĩ tới tiếng búng móng tay tanh tách của Garrett Hanlon, nghĩ tới cặp mắt ướt nhoèn và cái kia cương cứng, nghĩ tới cuộc từ biệt cõi đời đầy can đảm của cha cô, nghĩ tới Virginia Dare… Và cô hét một tiếng to chưa từng thấy.

Lần này, nhà truyền giáo dừng bước, lại nhìn về phía ngôi nhà gỗ. Ông ta tháo mũ, bỏ ba lô và chiếc bình xuống đất, bắt đầu chạy về phía Mary Beth.

Cảm ơn… Cô bật khóc nức nở. Ôi, cảm ơn!

Nhà truyền giáo vóc dáng mảnh khảnh nhưng da sạm nắng. Ở tuổi ngũ tuần, tuy nhiên vẫn còn phong độ. Rõ ràng là một người hay hoạt động ngoài trời.

“Có chuyện gì thế?”, ông ta hỏi to, hổn hển, khi còn cách chừng năm mươi feet, ông ta chuyển sang đi túc tắc “Cô có sao không?”

“Làm ơn!”, Mary Beth nói với giọng khàn khàn. Cơn đau nơi cổ họng cô dâng trào. Cô nhổ ra nhiều máu hơn.

Nhà truyền giáo thận trọng bước tới chỗ ô cửa sổ bị đập vỡ, nhìn những mảnh kính trên đất.

“Cô cần giúp đỡ à?”

“Tôi không thể ra ngoài được. Có người đã bắt cóc tôi…”

“Bắt cóc à?”

Mary Beth lau khuôn mặt ướt mồ hôi lẫn với nước mắt sung sướng. “Một nam sinh trung học ở Tanner’s Corner.”

“Hẵng khoan… Tôi có nghe nói về việc ấy. Tin tức trên các phương tiện truyền thông. Cô là người hắn đã bắt cóc ư?”

“Phải ạ.”

“Bây giờ hắn đâu?”

Mary Beth cố gắng nói nhưng cổ họng đau quá. Cô thở thật sâu và rốt cuộc cũng trả lời được: “Tôi không biết. Hắn rời khỏi đây đêm hôm qua. Làm ơn… ông có nước không?”

“Một bi đông, đang để với các thứ của tôi đằng kia. Tôi sẽ mang lại đây cho cô.”

“Và gọi cảnh sát. Ông có điện thoại chứ?”

“Tôi không mang theo.” Nhà truyền giáo nhăn nhó lắc đầu.

“Tôi đang làm việc hợp đồng cho quận.” Ông ta hất đầu về phía chiếc ba lô và bình xịt. “Chúng tôi tiêu diệt cần sa, cô biết đấy, bọn trẻ trồng xung quanh đây. Quận phát máy di động cho chúng tôi nhưng tôi chẳng bao giờ dùng tới nó cả. Cô đau lắm à?” ông ta xem xét đầu cô, chỗ máu đã đông lại.

“Không sao. Nhưng… nước. Tôi cần nước.”

Nhà truyền giáo túc tắc đi trở lại phía bìa rừng và trong một khoảnh khắc kinh khủng Mary Beth lo sợ rằng ông ta sẽ cứ đi mãi. Nhưng ông ta đã cầm lên chiếc bi đông màu xanh xám, chạy trở lại.

Cô đón lấy nó bằng đôi bàn tay run rẩy và bắt buộc mình phải uống từ từ. Nước nóng và có mùi mốc nhưng cô chưa bao giờ được uống thứ gì tuyệt vời hơn thế.

“Tôi sẽ cố gắng đưa cô ra”, người đàn ông nói. Ông ta bước tới cửa trước. Lát sau, cô nghe thấy một tiếng huỵch nhẹ khi ông ta hoặc là đã dùng chân đá cánh cửa hoặc là đã cố gắng dùng vai phá nó. Một lần nữa. Hai lần. Ông ta nhặt một tảng đá đập mạnh vào cánh cửa gỗ. Không ăn thua. Ông ta quay lại chỗ cửa sổ. “Nó chẳng nhúc nhích gì.” Ông ta lau mồ hôi trên trán trong lúc xem xét các chấn song cửa sổ. “Trời đất, hắn đã tự mình xây dựng một nhà tù ở đây. Dùng cưa sắt phải mất hàng tiếng đồng hồ. Được rồi, tôi sẽ đi gọi người giúp đỡ. Tên cô là gì?”

“Mary Beth McConnell.”

“Tôi sẽ gọi cảnh sát rồi quay lại đưa cô ra.”

“Làm ơn, đừng đi lâu.”

“Tôi có người bạn ở cách đây không xa lắm. Tôi sẽ tới đây gọi 911 và chúng tôi sẽ quay lại đây. Thằng kia… hắn có súng không?”

“Tôi không biết. Tôi không trông thấy. Nhưng tôi không biết.”

“Cô ngồi nguyên đấy, Mary Beth. Cô sẽ ổn thôi. Bình thường thì tôi không chạy nhưng hôm nay tôi sẽ chạy.” Nhà truyền giáo quay đi và bắt đầu băng ngang qua cánh đồng cỏ.

“Ông… cảm ơn ông.”

Nhưng nhà truyền giáo không đáp lại lời cảm ơn của Mary Beth. Ông ta guồng chân chạy qua những đám lau lách và cỏ cao, mất hút vào rừng, thậm chí không dừng lại lấy đồ của mình. Mary Beth vẫn đứng trước cửa sổ, ôm lấy chiếc bi đông đu đưa y như thể nó là một đứa bé sơ sinh vậy.

Tác giả: