“Cậu trông thấy hắn ta?”
“Vâng, thưa ông.”
“Bọn họ cãi vã về việc gì?”, Bell hoài nghi hỏi.
“Ma túy gì đó, Mary Beth nói vậy. Nghe như là Billy đang bán ma túy cho lũ ôn con trong đội bóng bầu dục. Nói chung, các thứ thuốc chứa steroid ấy hả?”
“Ái chà”, Jesse Corn vừa nói vừa gượng cười.
“Garrett”, Bell cất lời. “Billy không dây vào ma túy. Tôi biết cậu ta. Và chúng tôi chưa bao giờ có báo cáo nào về chất steroid ở trường trung học.”
“Tôi hiểu rằng Billy Stail từng trêu chọc cậu rất nhiều”, Jesse Corn nói. “Billy và một vài cậu khác trong đội bóng.”
Sachs nghĩ như thế này thật không nên – hai cảnh sát to lớn hợp sức với nhau tấn công Garrett.
“Các cậu ấy đã giễu cợt cậu. Gọi cậu là Thằng Bọ. Cậu đã một lần đâm Billy và Billy cùng với đám bạn đã nện cậu nhừ tử.”
“Tôi không nhớ nữa.”
“Thầy Hiệu trưởng Gilmore đã cho chúng tôi biết”, Bell nói. “Họ phải gọi bảo vệ tới.”
“Có thể. Nhưng tôi không giết Billy.”
“Ed Schaeffer đã qua đời, cậu biết đấy. Ông ấy bị lũ ong bắp cày trong cái chòi săn đốt chết.”
“Tôi rất tiếc vì việc đã xảy ra. Nhưng chẳng phải lỗi tại tôi. Tôi không đặt cái tổ ong vào đấy.”
“Không phải một cái bẫy à?”
“Không, chẳng qua nó ở đấy, trong cái chòi săn. Tôi đến đấy suốt – thậm chí ngủ ở đấy – và chúng chẳng làm phiền gì tôi. Lũ ong chỉ đốt khi chúng lo sợ rằng người ta đang định phá hoại gia đình chúng.”
“Ờ, hãy cho chúng tôi biết về gã đàn ông mà cậu bảo đã giết Billy”, viên cảnh sát trưởng nói. “Cậu đã trông thấy gã ở xung quanh đây bao giờ chưa?”
“Rồi, thưa ông. Hai hay ba lần trong vòng vài năm qua. Đi bộ xuyên những cánh rừng xung quanh Bến tàu kênh Nước đen. Rồi một lần tôi trông thấy gã gần trường học.”
“Da trắng hay da đen?”
“Da trắng. Và gã thuộc loại cao. Có lẽ bằng tầm tuổi ông Babbage…”
“Tứ tuần à?”
“Vâng, tôi nghĩ thế. Gã tóc vàng. Và gã mặc quần yếm. Màu nâu vàng. Sơ mi trắng.”
“Nhưng chỉ có dấu vân tay của cậu và của Billy trên chiếc xẻng”, Bell nêu nhận xét. “Không có của ai khác.”
Garrett đáp: “Nói chung, tôi nghĩ lúc ấy gã đi găng tay.”
“Tại sao gã lại đi găng tay vào thời gian này trong năm chứ?”, Jesse hỏi.
“Có lẽ như vậy gã sẽ không để lại dấu vân tay”, Garrett đáp trả.
Sachs suy nghĩ lại về các dấu vân tay trên chiếc xẻng. Cô và Rhyme đã không tự lấy các dấu vân tay. Đôi khi có thể lấy dấu găng tay da. Dấu găng tay vải hay len khó phát hiện hơn rất nhiều, tuy nhiên những sợi vải lại có thể tuột ra và mắc vào chỗ nhám trên bề mặt gỗ, trên tay cầm của một dụng cụ chẳng hạn.
“Chà, Garrett, điều cậu nói có thể đã xảy ra”, Bell bình luận. “Nhưng xem chừng chẳng ai nghĩ đó là sự thật được.”
“Billy đã chết! Tôi chỉ cầm chiếc xẻng lên xem. Việc đáng lẽ tôi không nên làm. Nhưng tôi đã làm. Tất cả chỉ có như vậy thôi. Tôi biết Mary Beth đang gặp nguy hiểm nên tôi đưa cô ấy đi cho an toàn.” Garrett nói điều này với Sachs, đăm đăm nhìn cô bằng ánh mắt cầu khẩn.
“Chúng ta hãy quay lại chuyện Mary Beth”, Bell đề nghị. “Tại sao cô ấy gặp nguy hiểm?”
“Vì cô ấy ở Bến tàu kênh Nước đen.” Garrett lại búng móng tay… Khác với thói quen của mình, Sachs tự nhủ thầm. Mình chọc móng tay vào da thịt, còn hắn thì búng móng tay vào nhau. Thói quen nào tệ hơn? Cô băn khoăn tự hỏi. Thói quen của mình, cô đi đến kết luận, có hại hơn.
Garrett lại hướng cặp mắt ướt nhoèn, đỏ ké về phía Sachs.
Thôi đi! Tôi không thể chịu đựng được cái nhìn đó! Sachs nghĩ, đưa ánh mắt qua chỗ khác.
“Thế Todd Wilkes? Thằng bé đã tự treo cổ ấy? Cậu đã đe dọa nó phải không?”
“Không!”
“Tuần trước anh trai nó trông thấy cậu quát tháo nó.”
“Nó thả diêm đang cháy vào các tổ kiến. Như thế thật độc ác và đê tiện, tôi bảo nó đừng làm như thế nữa.”
“Còn Lydia?”, Bell hỏi. “Tại sao cậu bắt cóc cô ấy.”
“Tôi cũng lo lắng cho cô ta.”
“Vì cô ấy ở Bến tàu kênh Nước đen?”
“Vâng.”
“Cậu định cưỡng hiếp cô ấy, phải không?”
“Không!” Garrett bắt đầu khóc. “Tôi không định làm hại cô ta. Hay bất cứ ai! Và tôi không giết Billy! Tất cả mọi người đang cố gắng ép tôi nhận đã làm những việc tôi không làm!”
Bell lôi lên một tờ khăn giấy hiệu Kleenex, đưa cho gã trai.
Cánh cửa bật mở tung, Mason Germain bước vào. Anh ta có lẽ là người ngồi quan sát qua tấm gương một chiều và vẻ mặt anh ta thể hiện rõ ràng rằng anh ta đã mất kiên nhẫn. Sachs ngửi thấy sặc sụa mùi nước hoa cologne. Cô bắt đầu ghét cái mùi thơm đến ngạt thở ấy.
“Mason…”, Bell lên tiếng.
“Nghe tao này, thằng nhãi, mày hãy nói cho chúng tao biết cô gái đang ở đâu và mày hãy nói ngay bây giờ! Vì nếu không mày sẽ được đưa đi Lancaster và mày sẽ ở đó cho tới khi người ta xét xử mày… Mày đã nghe nói tới Lancaster rồi, phải không? Trong trường hợp mày chưa nghe bao giờ, để tao nói…”
“Được rồi, đủ rồi đấy”, một giọng the thé ra lệnh.
Một người thấp bé sải bước vào phòng – một người đàn ông thậm chí còn thấp hơn Mason, với mái tóc cắt tỉa gọn gàng được xịt keo giữ nếp một cách hoàn hảo. Bộ com lê màu xám, tất cả các khuy cài chặt, chiếc sơ mi màu trứng sáo và cà vạt kẻ sọc. Ông ta đi đôi giày cao ba inch.
“Đừng nói thêm lời nào nữa”, ông ta bảo Garrett.
“Xin chào, Cal”, Bell nói, không vui vẻ gì khi vị khách xuất hiện. Viên cảnh sát trưởng giới thiệu Sachs với Calvin Fredericks, luật sư của Garrett.
“Các vị đang thẩm vấn thân chủ tôi cái quái quỷ gì khi tôi chưa có mặt tại đây thế?” Ông ta hất đầu bảo Mason. “Và vụ Lancaster là cái quái quỷ gì? Tôi nên yêu cầu người ta tống giam anh vì kiểu ăn nói với cậu ấy như vậy.”
“Hắn biết cô gái đang ở đâu, Cal”, Mason lẩm bẩm. “Hắn không chịu khai với chúng tôi. Hắn đã được nghe đọc về các quyền của mình. Hắn…”
“Một cậu thiếu niên mười sáu tuổi? Chà, tôi những muốn vứt ngay cái vụ này đi và ăn tối cho sớm.” Fredericks quay sang Garrett. “Này, anh bạn trẻ, cậu cảm thấy thế nào?”
“Mặt tôi bị ngứa.”
“Họ xịt hơi cay khống chế cậu hả?”
“Không, thưa ông, chẳng may thôi.”
“Chúng ta sẽ yêu cầu được chăm sóc. Bôi kem hoặc đại loại vậy. Bây giờ, tôi sẽ là luật sư của cậu. Chính quyền bang chỉ định tôi. Cậu không phải trả tiền. Họ đã đọc cho cậu nghe các quyền của cậu? Đã bảo cậu không phải nói gì cả?”
“Vâng, thưa ông. Nhưng cảnh sát trưởng Bell muốn hỏi tôi vài câu.”
Fredericks bảo Bell: “Ồ, việc này hay đấy, Jim. Các vị đang nghĩ gì thế hả? Bốn cảnh sát có mặt tại đây à?”
Mason nói: “Chúng tôi đang nghĩ về Mary Beth McConnell. Cô gái mà hắn đã bắt cóc”.
“Bị cho là đã bắt cóc.”
“Và cưỡng hiếp”, Mason lẩm bẩm.
“Tôi không làm cái việc ấy!”, Garrett hét lên.
“Chúng tôi thu được một tờ khăn giấy thấm máu và đầy tinh dịch của hắn”, Mason giọng gay gắt.
“Không, không!”, gã trai nói, gương mặt đỏ bừng một cách đáng sợ. “Mary Beth tự làm mình bị thương. Chuyện đã xảy ra như thế. Cô ấy bị đập đầu và tôi, nói chung, đã lau máu cho cô ấy bằng một tờ Kleenex tôi thấy trong túi quần. Còn về việc kia… thỉnh thoảng tôi chỉ, các ông biết đây, chỉ tự… Tôi biết là tôi không nên. Tôi biết là nó sai trái. Nhưng tôi không đừng được.”
“Xuỵt, Garrett”, Fredericks nói. “Cậu không phải giải thích bất cứ điều gì với bất cứ ai.” Ông ta bảo Bell: “Bây giờ, cuộc thẩm vấn này đã kết thúc. Đưa cậu ấy quay lại phòng giam đi.”
Khi Jesse Corn đang dẫn Garrett ra khỏi cửa thì gã đột ngột dừng lại, quay về phía Sachs. “Xin cô, cô phải giúp tôi một việc. Xin cô! Phòng riêng của tôi ở nhà – có một số lọ.”
“Đi đi, Jesse”, Bell ra lệnh. “Đưa hắn đi.”
Nhưng Sachs thấy mình lên tiếng: “Khoan đã.” Cô hỏi Garrett: “Những cái lọ? Đựng côn trùng ấy à?”
Gã trai gật đầu. “Cô sẽ đổ nước vào chứ? Hay ít nhất hãy cho chúng bò ra – ra bên ngoài – để chúng có cơ hội tồn tại. Ông bà Babbage, họ sẽ chẳng làm gì giúp chúng sống sót đâu. Xin cô…”
Sachs do dự, cảm nhận được ánh mắt tất cả mọi người đang hướng về phía mình, rồi gật đầu. “Tôi sẽ làm. Tôi hứa.”
Gương mặt Garrett thoáng một nụ cười dành cho Sachs.
Bell nhìn Sachs đầy ẩn ý, rồi hất đầu về phía cửa và Jesse dẫn gã trai ra. Ông luật sư dợm bước theo nhưng Bell gí ngón tay trỏ vào ngực ông ta. “Anh không đi đâu cả, Cal. Chúng ta sẽ chờ ở đây cho tới lúc McGuire đến.”
“Đừng động vào tôi, Fredericks lẩm bẩm. Nhưng ông ta cũng ngồi xuống theo như mệnh lệnh, “Lạy Chúa, tất cả cái chuyện ngu ngốc này là gì, các vị thẩm vấn một thiếu niên mười sáu tuổi mà không…
“Ngậm miệng lại đi, Cal. Tôi chẳng định moi lấy lời thú tội đâu. Hắn chưa thú gì cả mà nếu có thì tôi cũng không sử dụng. Chúng tôi đã nắm trong tay nhiều bằng chứng hơn mức cần thiết để tống giam hắn vĩnh viễn. Tôi chỉ quan tâm đến việc tìm thấy Mary Bell. Cô ấy đang ở chỗ nào đó khu Bờ Ngoài và nếu không được giúp đỡ thì khó khăn ngang mò kim đáy bể.”
“Đừng hòng. Cậu ta sẽ không khai thêm một lời nào đâu.”
“Cô ấy có thể chết khát, Cal, cô ấy có thể chết đói. Bị say nắng, bị ốm…”
Khi ông luật sư không đáp lời, viên cảnh sát trưởng nói: “Cal, thằng nhãi đó là một mối đe dọa. Hắn có cả đống báo cáo các vụ việc chống lại hắn…”
“Những báo cáo mà thư ký của tôi đã đọc cho tôi nghe trên đường đến đây rồi. Rõ khỉ, phần lớn là về tội trốn học. Ồ, và về tội nhìn trộm – khi cậu ta, thật tức cười, thậm chí không ở trong phạm vi đất đai nhà cửa của người đâm đơn kiện, chỉ đi loăng quăng trên vỉa hè.”
“Vụ cái tổ ong bắp cày cách đây mấy năm”, Mason tức tối nói. “Meg Blanchard.”
“Các vị đã thả cậu ta ra”, ông luật sư vui vẻ lưu ý mọi người. “Thậm chí không truy tố gì cả.”
Bell nói: “Vụ này khác, Cal. Chúng tôi có nhân chứng, chúng tôi có những chứng cứ chắc chắn và bây giờ thì Ed Schaeffer đã qua đời. Chúng tôi gần như có thể muốn làm gì thằng nhãi thì làm.”