Cái ghế trống – Jeffery Deaver

Trừ lúc này đây, đáng lẽ cô đang phải đào bới và thu thập thêm chứng cứ tại Bến tàu kênh Nước đen, tham khảo ý kiến của giáo viên hướng dẫn luận văn tốt nghiệp, viết đề xuất, kiểm tra vật đã phát hiện được, thì cô lại mắc kẹt trong cái ổ yêu đương – một gã trai mới lớn mắc chứng tâm thần.

Một cơn tuyệt vọng lan khắp ngưòi cô.

Cô cảm thấy nước mắt ứa ra.

Nhưng rồi cô chặn đứng nó lại.

Thôi nào!… Hãy mạnh mẽ lên. Hãy là con gái của bố, chiến đấu với bệnh tật từng giây từng phút mỗi ngày, không ngơi nghỉ. Đừng là con gái của mẹ.

Hãy là Virginia Dare, người làm sống lại Thuộc Địa Biến Mất.

Hãy là Con Nai Cái Lông Trắng, nữ chúa của tất cả các loài vật trong rừng.

Và rồi, đúng lúc Mary Beth đang nghĩ tới bức tranh minh họa con nai cái đường bệ trong một cuốn sách tập hợp những truyền thuyết vùng Bắc Carolina, một sự chuyển động nữa vụt xuất hiện ở bìa rừng. Nhà truyền giáo bước ra khỏi cây cối rậm rạp, vai đeo chiếc ba lô lớn.

Ông ta có thực!

Mary Beth vớ lấy chiếc lọ mà Garrett đựng con bọ cánh cứng trông giống một con khủng long, ném mạnh vào kính cửa sổ. Chiếc lọ bay qua kính và vỡ tan trước những chấn song sắt lắp phía ngoài.

“Cứu tôi với!”, Mary Beth hét lên, giọng hầu như không nghe thấy được vì cổ họng cô đã khô rang rồi. “Cứu với!”

Cách đây gần một trăm thước, người đàn ông dừng bước. Ông ta nhìn xung quanh.

“Làm ơn! Cứu tôi với!” Một câu rền rĩ kéo dài.

Ông ta ngoái nhìn đằng sau. Rồi bước đi vào rừng.

Mary Beth hít sâu một hơi và cố gắng gọi lần nữa, nhưng cổ họng cô nghẹn lại. Cô cảm thấy nghẹt thở, nhổ ra ít máu.

Và ở phía bên kia cánh đồng cỏ, nhà truyền giáo tiếp tục bước vào rừng. Một lát sau, bóng ông ta khuất hẳn.

Mary Beth nặng nề buông người xuống chiếc đi văng mốc meo và tuyệt vọng dựa đầu vào tường. Cô đột ngột ngước nhìn, cô lại bắt gặp sự di động nào đấy. Nó ở gần thôi – trong ngôi nhà gỗ này. Con bọ cánh cứng trong chiếc lọ – con khủng long ba sừng tí hon – vẫn sống sót sau cú chấn động vì mất nhà. Mary Beth quan sát nó ngoan cường bò lên mép miếng thủy tinh vỡ, xòe một đôi cánh, rồi xòe một đôi cánh nữa, đôi cánh này rung mờ đi và nhấc nó rời khỏi bậu cửa sổ, bay ra bầu trời tự do.

CHƯƠNG MƯỜI BẢY

Chúng tôi đã bắt được hắn”, Rhyme nói với Jim Bell và cậu em rể anh ta, cảnh sát Steve Farr. “Amelia và tôi. Đấy là điều đã được thỏa thuận. Bây giờ thì chúng tôi phải quay lại Avery.”

“Chà, Lincoln”, Bell tế nhị mào đầu. “Chỉ có điều Garrett chẳng chịu khai gì. Hắn chẳng chịu cho chúng tôi biết nơi đang giữ Mary Beth.”

Ben Kerr ngập ngừng đứng gần đó, bên cạnh đường đồ thị nhấp nhô như núi đồi, lấp lóe sáng trên màn hình máy vi tính nối với máy tách hợp chất. Sự do dự ban đầu đã biến mất và bây giờ anh ta xem chừng nuối tiếc khi kết thúc nhiệm vụ. Amelia Sachs cũng đang ở trong la-bô. Mason không có mặt, như thế là khôn ngoan – Rhyme đang điên tiết vì anh ta dám đe dọa tính mạng Sachs bằng những phát bắn tỉa vào cối xay. Bell giận dữ ra lệnh cho anh ta tạm thời không tham gia giảỉ quyết vụ án.

“Tôi hiểu.” Rhyme gạt phắt, đáp lại ý ngấm ngầm đề nghị được giúp đỡ thêm của Bell. “Nhưng cô gái không ở trong hoàn cảnh nguy ngập cấp bách.” Lydia đã thông báo rằng Mary Beth vẫn còn sống và đã nói khái quát địa điểm giam giữ cô. Một cuộc tìm kiếm tập trung khu Bờ Ngoài sẽ có thể tìm thấy cô sau vài ngày. Và bây giờ thì Rhyme đã sẵn sàng cho ca phẫu thuật. Giữa tất cả các sự việc, anh bám lấy cái điềm kỳ lạ báo trước may mắn – đó là lúc Henry Davett thô lỗ tranh luận với anh, và ánh mắt tựa thép nung đỏ của người đàn ông này. Hình ảnh của vị thương nhân thúc giục anh quay lại bệnh viện, hoàn thành các xét nghiệm và nằm xuống dưới lưỡi dao mổ. Anh liếc nhìn Ben và sắp sửa yêu cầu anh ta thu dọn thiết bị khám nghiệm thì Sachs tiếp tục mục tiêu của Bell: “Bọn em tìm thấy một số chứng cứ ở chỗ cối xay, Rhyme. Thực ra người tìm thấy là Lucy. Những chứng cứ hữu ích.”

Rhyme nói gắt gỏng: “Nếu đây là những chứng cứ hữu ích, một người khác sẽ xác định được chúng dẫn đến đâu.”

“Xin anh hãy nghe, Lincoln.” Bell lại mào đầu bằng cái chất giọng vùng Carolina không nặng lắm. “Tôi không có ý ép anh nhưng xung quanh đây anh là người duy nhất có kinh nghiệm giải quyết những vụ trọng án như thế này. Chẳng hạn, chúng tôi có cố gắng cũng chẳng hiểu cái ấy nó nói mô tê gì.” Anh ta hất đầu chỉ chiếc máy tách hợp chất. “Hay cục đất này hay dấu chân kia có ý nghĩa ra sao.”

Cọ cọ đầu vào cái gối tựa đầu của chiếc Storm Arrow, Rhyme liếc nhìn gương mặt đầy cầu khẩn của Sachs. Thở dài, cuối cùng anh hỏi: “Garrett không nói gì à?”

“Hắn có nói”, Farr trả lời, giật một bên tai to như lá cờ. “Nhưng hắn phủ nhận việc giết Billy và bảo rằng hắn đưa Mary Beth đi khỏi Bến tàu kênh Nước đen vì muốn tốt cho chính cô gái. Thế đấy. Hắn sẽ chẳng chịu khai nơi đang giữ cô gái đâu.”

Sachs nói: “Rhyme, với cái nóng như thế này, cô ấy có thể chết khát.”

“Hoặc chết đói”, Farr nêu ý kiến.

Ôi, vì Chúa…

“Thom”, Rhyme quát. “Gọi cho Tiến sĩ Weaver. Bảo tôi sẽ ở đây thêm một chút nữa. Nhấn mạnh vào từ một chút.”

“Chúng tôi cũng chỉ đề nghị có vậy, Lincoln”, Bell nói, vẻ nhẹ nhõm hiện trên khuôn mặt đầy nếp nhăn. “Một hoặc hai tiếng đồng hồ. Chúng tôi chắc chắn rất biết ơn anh – chúng tôi sẽ coi anh là công dân danh dự của Tanner’s Corner”, viên cảnh sát trưởng nói đùa. “Chúng tôi sẽ trao cho anh chìa khóa mở cửa thị trấn.”

Chẳng qua là để mở cánh cửa kia và biến khỏi đây nhanh chóng hơn. Rhyme hoài nghi nhủ thầm. Anh hỏi Bell: “Lydia đâu?”

“Trong bệnh viện.”

“Cô ta ổn chứ?”

“Không có gì nghiêm trọng. Họ giữ cô ấy lại một ngày để theo dõi.”

“Cô ta nói thế nào – chính xác?”, Rhyme đưa ra mệnh lệnh.

Sachs trả lời: “Cô ấy nói Garrett bảo đang giữ Mary Beth tại một chỗ ở về phía đông, gần biển. Khu Bờ Ngoài. Hắn cũng bảo hắn không thực sự bắt cóc cô gái. Cô gái tự nguyện đi theo. Hắn chỉ đang canh chừng cho cô và cô sẵn lòng ở đó. Lydia còn nói chúng ta bắt được Garrett trong lúc hắn hoàn toàn mất cảnh giác. Hắn chẳng nghĩ chúng ta lại tới cối xay nhanh đến thế. Khi ngửi thấy mùi ammonia, hắn hoảng hốt, thay quần áo, bịt miệng cô ấy rồi chạy ra ngoài.”

“Được rồi… Ben, chúng ta có một số thứ để xem xét.”

Nhà động vật học gật đầu, lại xỏ đôi găng tay cao su vào – chẳng cần Rhyme phải yêu cầu, nhà hình sự học thầm nhận xét như vậy.

Rhyme hỏi tới chỗ thức ăn và nước uống tìm thấy tại cối xay. Ben giơ chúng lên. Nhà hình sự học nhận xét “Không nhãn cửa hiệu. Giống như những thứ khác sẽ không hữu ích gì cho chúng ta. Xem có cái gì bám vào mặt dính của băng dính nhựa không.”

Sachs và Ben khom lưng tìm kiếm mười phút với một chiếc kính lúp cầm tay. Cô giật ra các mảnh gỗ và Ben lại bê kính hiển vi cho Rhyme soi. Nhưng dưới thấu kính hiển vi, rõ ràng là chúng phù hợp với gỗ ở cối xay. “Chẳng có gì cả”, cô nói.

Rồi Ben cầm lên tấm bản đồ quận Paquenoke. Nó được đánh dấu bằng các dấu nhân (X) và mũi tên, thể hiện lối Garrett đã đi từ Bến tàu kênh Nước đen đến cối xay. Cũng không có nhãn giá.

Và không chỉ ra nơi gã sẽ đi sau khi rời khỏi cối xay.

Rhyme hỏi Bell: “Các vị có ESDA chứ?”

“Có cái gì cơ?”

“Thiết bị phát hiện dấu vết bằng tĩnh điện.”

“Thậm chí không biết cái đó là cái gì.”

“Để nhận ra những nét bút hằn trên giấy. Nếu Garrett đã viết lên một tờ giấy kê bên trên tấm bản đồ, tên một thị trấn hoặc một địa chỉ, chúng ta sẽ đọc được.”

“Chà, chúng tôi không có thiết bị ấy. Hay để tôi gọi cho cảnh sát bang?”

“Thôi, chẳng cần. Ben, hãy chiếu đèn pin theo một góc thấp lên tấm bản đồ. Xem có nét hằn nào không.”

Ben thực hiện và mặc dù rà soát từng ly từng tí họ cũng không phát hiện ra nét chữ hay nét đánh dấu nào.

Rhyme yêu cầu Ben kiểm tra tấm bản đồ thứ hai, tấm bản đồ Lucy tìm thấy tại cối xay. “Hãy xem có dấu vết gì ở các mép gấp không. Phiếu đặt mua tạp chí thì nhỏ quá. Giũ nó ra một tờ báo vậy.”

Nhiều cát rơi xuống. Rhyme ngay lập tức thấy đây thực tế là cát ven biển, loại cát có ở khu Bờ Ngoài – các hạt cát trong suốt chứ không mờ đục như cát đất liền.

“Hãy chạy một mẫu qua máy tách hợp chất. Xem có dấu vết gì hữu ích không.”

Ben khởi động cái máy kêu ầm ầm.

Trong lúc chờ đợi kết quả, anh ta trải tấm bản đồ ra bàn Bell, Ben và Rhyme xem xét nó cẩn thận. Nó thể hiện dải bờ biển miền đông nước Mỹ với các tuyến đường hàng hải từ Norfolk Virginia và Hampton Roads xuôi xuống tận Nam Carolina. Họ xem xét từng ly từng tí, nhưng Garrett chẳng khoanh tròn hay đánh dấu bất cứ địa điểm nào.

Tất nhiên là không, Rhyme nghĩ thầm, không bao giờ lại dễ dàng như thế. Họ cũng chiếu đèn pin lên tấm bản đồ này. Tuy nhiên không phát hiện ra nét bút hằn nào cả.

Kết quả từ máy tách hợp chất lóe sáng trên màn hình. Rhyme liếc nhanh qua nó. “Chẳng giúp ích mấy. Natri clorua – muối ăn thông thường – cùng với muối, các chất hữu cơ. Tất cả đều liên quan đến nước biển. Nhưng hầu như không có dấu vết gì khác. Chẳng giúp ích mấy cho chúng ta trong việc liên hệ chỗ cát này với một địa điểm cụ thể.” Rhyme hất đầu chỉ đôi giày để trong hộp cùng với tấm bản đồ. Anh hỏi Ben: “Xem có dấu vết gì khác ở đôi giày không?”

Chàng thanh niên xem xét chúng cẩn thận, thậm chí tháo cả dây giày ra – đúng lúc Rhyme đang định bảo anh ta. Cậu chàng này có khả năng trở thành một nhà hình sự học giỏi đây, Rhyme tự nhủ thầm. Cậu ta không nên lãng phí tài năng cho những con cá bị loạn thần kinh.

Tác giả: