Cái ghế trống – Jeffery Deaver

Rhyme đã đọc mấy cuốn sách của Garrett và phát hiện ra một đoạn được gạch chân mô tả việc côn trùng sử dụng mùi để truyền đi những lời cảnh báo. Vì ammonia không có trong các loại chất nổ được bán trên thị trường, ví dụ như loại người ta từng dùng phá đá ở mỏ đá, anh đi đến kết luận rằng Garrett chắc đã dựng một cái bẫy ammonia với dây bẫy làm bằng dây câu. Bẫy được thiết kế sao cho khi người đuổi theo gã vướng phải sẽ đánh đổ ammonia, gã ngửi thấy mùi mà biết họ đang đến gần, do đó có thể chạy trốn.

Sau khi phát hiện ra cái bẫy, tới lượt Sachs nảy ra ý tưởng trút ammonia vào chai nước của Ned, lặng lẽ bao vây cối xay và tưới ammonia lên mặt đất bên ngoài cối xay để xua gã trai.

Và gã trai đã bị họ xua ra thật.

Nhưng gã vẫn không thực hiện chỉ thị của Sachs. Garrett nhìn xung quanh, rồi săm soi vào gương mặt cô, y như thể cố gắng đoán định xem liệu cô có thực sự sẽ siết cò hay không.

Gã gãi một đám ban trên mặt và lau mồ hôi, rồi nắm nắm lại con dao, liếc trái liếc phải, ánh mắt đầy nỗi hoang mang, tuyệt vọng.

Sợ làm gã hốt hoảng mà bỏ chạy – hoặc tấn công mình – Sachs cố gắng nói với giọng như giọng một bà mẹ ép con ngủ. “Garrett, hãy thực hiện điều tôi yêu cầu. Mọi cái sẽ ổn. Chỉ cần thực hiện điều tôi yêu cầu. Nào.”

* * *

“Cậu bắn chứ hả? Bắn đi”, Mason Germain thì thào.

Cách chỗ cô ả tóc đỏ người New York đang đối đầu với kẻ sát nhân gần trăm thước, Mason và Nathan ở trên đỉnh một quả đồi trọc.

Mason đứng. Còn Nathan nằm sấp xuống mặt đất nóng bỏng. Anh ta kê khẩu Ruger lên mấy tảng đá xếp thành chồng thâm thấp và tập trung điều hòa hơi thở, cái cách mà các thợ săn nai, săn ngỗng và săn người vốn vẫn cần làm trước khi họ nhả đạn.

“Nào”, Mason thúc giục. “Không có gió. Tầm ngắm đã rõ ràng thế. Bắn đi!”

“Mason, thằng nhãi đang không làm gì cả.”

Họ trông thấy Lucy Kerr và Jesse Corn bước vào khoảng đất trống cùng với tóc đỏ, cũng chĩa thẳng họng súng vào gã trai. Nathan tiếp tục: “Tất cả đều đang chĩa súng vào hắn và hắn thì chỉ có mỗi con dao. Một con dao bé tí tẹo. Có vẻ như hắn sắp sửa vứt nó đi.”

“Hắn sẽ không vứt nó đi đâu”, Mason Germain làu bàu, sốt ruột chuyển cái trọng lượng khiêm tốn của cơ thể từ chân này sang chân kia. “Tôi đã bảo cậu rồi – hắn đang giả vờ đấy. Hắn sẽ hạ một người trong số họ ngay khi họ lơ là. Cái chết của Ed Schaeffer đối với cậu chẳng có ý nghĩa gì à? Steve Farr đã gọi điện thông báo tin buồn này cách đây nửa tiếng đồng hồ.”

“Thôi nào, Mason. Chuyện ấy cũng khiến tôi đau lòng y như bất cứ ai khác. Nhưng nó chẳng liên quan gì tới các quy tắc giao tranh. Với lại, anh nhìn xem? Lucy và Jesse chỉ cách hắn không đầy sáu feet.”

“Cậu sợ sẽ bắn phải họ? Đéo mẹ, cậu có thể nhắm trúng một đồng mười xu ở khoảng cách này mà, Nathan. Cậu là tay súng thiện nghệ nhất. Bắn đi. Bắn đi nào.”

“Tôi…”

Mason đang quan sát cái vở kịch nhỏ lạ lùng diễn ra ở khoảng đất trống. Tóc đỏ hạ súng xuống và bước về phía trước một bước. Garrett vẫn cầm con dao. Đầu gã lắc qua lắc lại.

Người phụ nữ bước thêm một bước về phía gã.

Ồ, như thế thật có ích, cô ả ơi.

“Cô ta ở trong đường đạn của cậu à?”

“Không. Nhưng, ý tôi là…”, Nathan nói, “chúng ta thậm chí không nên có mặt tại đây.”

“Đây đâu phải là vấn đề”, Mason lẩm bẩm. “Chúng ta đang ở đây. Tôi được phép yểm trợ cho đội tìm kiếm và tôi yêu cầu cậu bắn. Cậu tháo chốt an toàn chưa?”

“Tháo rồi.”

“Thế thì bắn đi.”

Nathan nhìn qua kính ngắm.

Mason quan sát nòng khẩu Ruger được giữ im phăng phắc, khi Nathan nhập mình vào với vũ khí của mình làm một. Mason từng quan sát điều này nhiều lần – trong các cuộc đi săn cùng những người bạn có tinh thần thể thao hơn hẳn. Nó là một cái gì đó bí hiểm mà anh ta không thấu hiểu hoàn toàn. Vũ khí trong tay ta trở thành một phần con người ta, rồi ngay sau đây nó nhả đạn, gần như tự nó nhả đạn vậy.

Mason chờ đợi tiếng nổ của khẩu súng trường.

Không một mảy gió. Một mục tiêu rõ ràng. Một khung cảnh rõ ràng.

Bắn, bắn, bắn! Là câu hô thầm trong tâm trí Mason.

Nhưng thay cho tiếng nổ của khẩu súng trường, anh ta nghe thấy một tiếng thở dài. Nathan cúi đầu xuống. “Tôi không thể.

“Đưa tôi khẩu súng chết giẫm.”

“Không, Mason. Thôi nào.”

Nhưng ánh mắt viên cảnh sát cấp cao hơn khiến tay thiện xạ im lặng, trao khẩu súng trường, lăn sang bên.

“Băng đạn có bao nhiêu viên?”, Mason quát.

“Tôi…”

“Băng đạn có bao nhiêu viên?”, Mason nói trong lúc nằm sấp xuống và giữ tư thế y như đồng sự của mình một khoảnh khắc trước đó.

“Năm. Nhưng, Mason, tôi không định đả kích anh, nhưng thực tế là anh không phải tay súng trường cừ nhất thế giới và có ba người vô tội ở vùng đích, nếu anh…” Nhưng giọng Nathan nhỏ đi. Chỉ có một chỗ cho câu tiếp theo và Nathan chẳng muốn đi cùng câu này tới cái chỗ đó.

Đúng, Mason biết, anh ta đâu phải tay súng cừ nhất thế giới. Nhưng anh ta đã hạ cả trăm con hươu. Và anh ta đã đạt điểm cao trên trường bắn của cảnh sát bang ở Raleigh. Với lại, bắn tốt hay dở thì Mason cũng biết rằng Thằng Bọ phải chết và phải chết ngay bây giờ.

Anh ta cũng hít thở đều, cong ngón tay móc vào cò súng. Và phát hiện ra Nathan đã nói dối. Hắn ta chưa hề tháo chốt an toàn. Mason tức tối đẩy cái nút bấm và lại bắt đầu điều hòa hơi thở.

Hít vào, thở ra.

Mason để kính ngắm thẳng mặt thằng nhãi.

Tóc đỏ di chuyển đến gần Garrett hơn và có một lúc vai cô ta ở trong đường đạn đi.

Lạy Chúa tôi, cô đang gây khó khăn đó, thưa cô. Cô ta chuyển động về phía sau, rời khỏi tầm ngắm. Rồi cái cổ cô ta lại hiện ra giữa kính ngắm. Cô ta chuyển động sang bên trái nhưng vẫn gần như ở giữa kính ngắm.

Hít thở, hít thở.

Mason, phớt lờ thực tế là bàn tay mình đang run quá mức, tập trung vào bộ mặt nổi đầy vệt đỏ của mục tiêu.

Hạ kính ngắm xuống ngực Garrett.

Nữ cảnh sát tóc đỏ một lần nữa ở trong đường đạn đi. Rồi cô ta lại từ từ di chuyển ra phía ngoài.

Mason biết rằng anh ta nên nhẹ nhàng siết cò. Nhưng như vẫn thường xuyên xảy ra trong cuộc đời anh ta, nỗi tức tối thao túng và giành quyền quyết định. Anh ta giật mạnh cái lẫy kim loại.

CHƯƠNG MƯỜI SÁU

Sau lưng Garrett, một vốc đất bắn vọt lên không trung và gã đập bàn tay vào tai, nơi gã, cũng giống như Sachs, đã cảm thấy một viên đạn bay vèo qua.

Một tích tắc sau, tiếng nổ của súng dội khắp khoảng đất trống.

Sachs xoay một vòng. Qua việc viên đạn đến trước và qua tiếng súng nổ, cô biết phát bắn không phải là từ Lucy hay Jesse mà từ khoảng cách chừng một trăm thước phía sau lưng họ. Hai đồng nghiệp của cô cũng đang ngoảnh nhìn đằng sau, súng giơ lên, cố gắng nhận ra kẻ vừa siết cò.

Khom người lại, Sachs liếc qua bộ mặt Garrett và cô bắt gặp ánh mắt gã – ánh mắt đầy bối rối và kinh hoàng. Trong khoảnh khắc, chỉ một khoảnh khắc hết sức ngắn ngủi, gã không phải kẻ giết người đã đánh vỡ sọ cậu trai trẻ, không phải kẻ cưỡng dâm đã làm Mary Beth McConnell đổ máu rồi xâm phạm thân thể cô. Gã là một thằng bé đang hoảng sợ, rên rỉ: “Không, không!”

“Ai thế?”, Lucy Kerr hỏi to. “Culbeau à?” Họ núp vào mấy bụi rậm.

“Núp xuống đi, Amelia”, Jesse gọi. “Chúng ta không biết kẻ nào đó định bắn ai. Có thể là đồng đảng của Garrett, nhằm vào chúng ta.”

Tuy nhiên, Sachs không nghĩ thế. Viên đạn là nhằm và Garrett. Cô xem xét kỹ lưỡng mấy đỉnh đồi xung quanh, tìm kiếm bóng dáng tay bắn tỉa.

Một phát súng nữa nổ vang. Phát này còn cách xa mục tiêu hơn cả phát trước.

“Đức mẹ ơi”, Jesse Corn nói, nuốt xuống một lời báng bổ rõ ràng là không bình thường. “Nhìn kìa, trên kia kìa – đó là Mason! Và Nathan Groomer. Trên cái gò kia kìa.”

Germain à?”, Lucy hỏi giọng lạnh lẽo, nheo mắt nhìn. Cô giận dữ bấm nút truyền trên máy bộ đàm của mình và hét to: “Mason, anh đang làm cái quái quỷ gì ở đây vậy? Anh có đó chứ? Anh nghe thấy tôi chứ?… Trung tâm. Truyền đi, Trung tâm. Chết tiệt. Không có sóng.”

Sachs rút điện thoại di động ra và gọi cho Rhyme. Anh trả lời sau một lát. Cô nghe thấy giọng anh, vang vọng, qua loa ngoài. “Sachs, em đã…?”

“Bọn em đã bắt được hắn, Rhyme. Nhưng viên cảnh sát đó, Mason Germain, anh ta ở trên một quả đồi bên cạnh đấy, nhằm bắn hắn. Bọn em không thể nào liên lạc với anh ta qua bộ đàm.”

“Không, không, không, Sachs! Anh ta không thể giết chết hắn được. Anh đã kiểm tra độ thoái biến của máu trên tờ khăn giấy rồi – cho đến đêm hôm qua thì Mary Beth vẫn còn sống! Nếu Garrett chết, chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra cô gái đâu.”

Sachs hét to thông báo điều này cho Lucy, nhưng người nữ cảnh sát vẫn chẳng thể nào gọi được Mason qua bộ đàm.

Một phát súng nữa. Một tảng đá vỡ toác, hất bụi vào người họ.

“Dừng lại!”, Garrett nức nở. “Đừng, đừng… Tôi sợ. Bắt hắn dừng lại đi!”

Sachs nói với Rhyme: “Hỏi Bell xem Mason có điện thoại di động không, bảo Bell gọi cho anh ta, yêu cầu anh ta ngừng bắn.”

“Được rồi, Sachs…”

Rhyme cúp máy.

Nếu Garrett chết chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra cô gái đâu…

Amelia Sachs đi đến một quyết định gấp gáp, ném khẩu súng của cô xuống đất, phía sau lưng mình, rồi bước lên phía trước, đối diện với Garrett, cách gã chừng nửa bước, chắn giữa họng súng của Mason và gã trai. Cô nghĩ: Trong lúc ta thực hiện hành động này, Mason có thể đã siết cò và viên đạn, đi nhanh hơn tiếng súng nổ, có thể sẽ găm trúng vào lưng ta.

Cô nín thở. Hình dung rằng cô có thể cảm thấy được viên đạn xuyên thấu mình.

Một lát trôi qua. Không có phát súng nào cả.

“Garrett, cậu phải bỏ con dao xuống.”

Tác giả: