Cái ghế trống – Jeffery Deaver

Những hạt ngô có thể hữu ích – Jim Bell và Steve Farr ngay bây giờ đang gọi điện cho các cửa hiệu bán thức ăn chăn nuôi – nhưng Rhyme ngờ rằng các nhân viên bán hàng sẽ chẳng nói gì hơn là “Vâng. Chúng tôi bán ngô. Đựng trong các túi vải gai cũ. Giống như mọi người vẫn làm.”

Chết tiệt! Anh hoàn toàn không biết gì về nơi này. Anh cần hàng tuần, thậm chí hàng tháng mới có cảm nhận về nơi này được.

Nhưng, tất nhiên, họ không có hàng tuần hay hàng tháng.

Ánh mắt anh đảo từ bảng này sang bảng kia, nhanh chẳng kém con nhặng.

TÌM THẤY TẠI HIỆN TRƯỜNG TRỰC TIẾP – BẾN TÀU KÊNH NƯỚC ĐEN
Khăn giấy Kleenex thấm máu
Bụi đá vôi
Nitrate
Phốt phát
Ammonia
Chất tẩy
Camphene

Chẳng suy luận được gì thêm từ bảng này.

Quay lại với những cuốn sách về côn trùng, Rhyme quyết định.

“Ben, cuốn sách đằng kia – Thế giới thu nhỏ. Tôi muốn xem nó.”

“Vâng, thưa ông.” Anh chàng trẻ tuổi nói lơ đãng, mắt nhìn bảng chứng cứ. Anh ta cầm cuốn sách lên, giơ ra cho Rhyme.

Mất một lát, cuốn sách lơ lửng trong khoảng không ngang ngực nhà hình sự học. Rhyme giễu cợt nhìn Ben, anh chàng liếc nhìn lại và trong tích tắc, giật nảy mình, lùi về phía sau, nhận ra rằng anh ta đang đưa một vật cho người sẽ cần đến sự can thiệp thần kỳ mới có thể đón lấy nó được.

“Ôi, trời ơi, ông Rhyme… nghe này”, Ben buột miệng, khuôn mặt tròn đỏ lựng lên. “Tôi vô cùng xin lỗi. Tôi đang không chú ý, thưa ông. Trời ơi, thật ngu ngốc. Tôi thực sự…”

“Ben”, Rhyme nói giọng đều đều. “Câm ngay cái mồm lại.”

Anh chàng khổng lờ sững sờ chớp mắt, nuốt nước bọt. Cuốn sách, bé tí trong bàn tay đồ sộ của anh ta, hạ xuống. “Tôi chẳng may, thưa ông. Tôi đã bảo tôi đang…”

“Câm mồm.”

Ben không nói nữa. Anh ta ngậm miệng lại, nhìn xung quanh căn phòng tìm kiếm sự cứu vớt nhưng xem ra sẽ chẳng có sự cứu vớt nào. Thom đứng dựa vào tường, im lặng, hai tay khoanh trước ngực, chẳng định làm một người lính gìn giữ hòa bình của Liên Hiệp Quốc.

Rhyme tiếp tục hạ giọng lầm bầm: “Cậu đang cư xử quá rón rén và tôi chán ngấy cái kiểu này rồi. Xin thôi trò khúm núm chết tiệt ấy của cậu ngay đi.”

“Khúm núm? Tôi chỉ đang cố gắng không làm mất lòng một người mà… Ý tôi là…”

“Không, không đúng. Cậu đang nghĩ xem có cách quái nào để mau mau thoát khỏi đây mà không phải nhìn tôi nhiều hơn mức cần thiết, không phải làm căng thẳng cái hệ thần kinh nhỏ bé mong manh của chính bản thân cậu.”

Đôi vai đồ sộ cứng lại. “Chà, bây giờ, thưa ông, tôi nghĩ như thế là không hoàn toàn công bằng.”

“Mẹ kiếp. Đã đến lúc tôi tháo găng tay ra…” Rhyme cười hằn học. “Cậu thấy phép ẩn dụ đó thế nào? Tôi, tháo găng tay ra? Một việc mà lúc này tôi sẽ không thể thực hiện nhanh chóng cho lắm, phải không?… Để bông lơn về những kẻ què quặt thì câu ấy thế nào hả?”

Ben tha thiết muốn chạy trốn – muốn biến mất qua cái khung cửa kia – nhưng đôi chân sừng sững của anh ta bị chôn chặt xuống, giống như hai thân cây sồi.

“Tôi có bị bệnh truyền nhiễm đâu”, Rhyme quát. “Cậu nghĩ nó sẽ lây lan à? Nó không lây lan theo cách đó đâu. Cậu bước qua bước lại, cậu hít thở ở đây, và rồi người ta sẽ cho cậu lên một chiếc xe lăn mà đưa đi. Khỉ gió, cậu thậm chí e sợ rằng nếu nhìn tôi thì rốt cuộc cậu cũng giống như tôi vậy.”

“Không đúng!”

“Không đúng à? Tôi nghĩ là đúng đấy. Làm thế nào mà tôi lại khiến cậu sợ hãi đến thế?”

“Không!”, Ben lắp bắp. “Không hề!”

Rhyme nổi cơn thịnh nộ. “Ồ, có đấy, tôi có khiến cậu sợ hãi đấy. Cậu sợ hãi phải ở trong cùng một căn phòng với tôi. Cậu là thằng hèn nhát khốn kiếp.”

Anh chàng to lớn vươn người ra phía trưóc, nước bọt xì qua môi, quai hàm giật giật quát trả: “Ờ, đ.mẹ, Rhyme!”. Trong khoảnh khắc, anh ta tức giận đến mức không nói được, rồi tiếp tục. “Tôi tới đây vì dì tôi nhờ. Tất cả các kế hoạch của tôi đều rối loạn và tôi đếch nhận được một xu! Tôi nghe thấy ông chỉ huy những người xung quanh cứ như ông chúa lắm ấy. Tôi muốn nói, tôi đếch biết ông chui ra từ chỗ quái quỷ nào, thưa ông…” Giọng anh ta nhỏ dần và anh ta nheo mắt nhìn Rhyme đang cười ha hả.

“Gì thế?”, Ben quát. “Ông đang cười cái quái quỷ gì?”

“Thấy có dễ dàng không nào?”, Rhyme hỏi, bây giờ chỉ còn tủm tỉm cười. Thom cũng đang cố gắng kìm một nụ cười mỉm.

Thở mạnh và đứng thẳng người lên, Ben chùi miệng. Cảnh giác, tức tối. Anh ta lắc đầu. “Ông muốn nói gì hả? Cái gì dễ dàng?”

“Nhìn thẳng vào tôi và bảo tôi rằng tôi là đồ ngu ngốc.” Rhyme tiếp tục, giọng bình thản: “Ben, tôi hoàn toàn giống bất kỳ ai. Tôi không thích khi người ta cư xử với tôi y như thể với một con búp bê sứ. Và tôi biết họ chẳng bao giờ buồn bận tâm rằng chính họ sẽ khiến tôi phải rạn vỡ.”

“Ông đã lừa tôi. Ông đã nói những điều đó chỉ để chọc tức tôi.”

“Xin hãy nói là: chỉ để cậu hiểu tôi.” Rhyme không chắc chắc rằng có lúc nào Ben trở thành một Henry Davett được – một người chỉ quan tâm đến cái cốt lõi, cái sức mạnh tinh thần, của người ta và bỏ qua cái vỏ bề ngoài. Nhưng ít nhất thì Rhyme cũng đã đẩy cho nhà động vật học đi được vài bước trên con đường khai sáng đầu óc.

“Tôi nên bước ra qua cánh cửa kia và đi hẳn luôn.”

“Nhiều người sẽ hành động như vậy, Ben. Nhưng tôi cần cậu. Cậu phù hợp với công việc, có khiếu khám nghiệm. Nào, tiếp tục nào. Chúng ta đã xua đi phần nào nỗi căng thẳng, e ngại. Hãy quay lại với công việc.”

Ben bắt đầu đặt cuốn Thế giới thu nhỏ lên thiết bị lật trang – Vừa làm anh ta vừa liếc nhìn Rhyme, hỏi: “Thế thực sự có nhiều người vẫn nhìn thẳng vào ông và gọi ông là đồ con hoang à?”

Rhyme, đăm đăm nhìn bìa của cuốn sách, để Thom trả lời hộ: “Ồ, chắc chắn rồi. Tất nhiên chỉ sau khi họ hiểu anh ấy.”

* * *

Lydia vẫn chỉ cách cối xay chừng một trăm feet.

Cô di chuyển nhanh hết mức có thể về phía lối mòn sẽ đưa cô tới với tự do, nhưng mắt cá chân cô đau nhức nhối và làm chậm bước cô rõ rệt. Vả lại, cô cũng đành di chuyển từ từ – việc len lỏi qua các bụi rậm một cách tuyệt đối im lặng đòi hỏi người ta sử dụng đến đôi bàn tay. Nhưng, giống như những nạn nhân của chứng tổn thương não mà cô từng chăm sóc tại bệnh viện, cô không giữ cho mình được hoàn toàn thăng bằng và chỉ có thể loạng choạng bước từ chỗ trống này sang chỗ trống khác, gây nên tiếng động nhiều hơn ý muốn.

Lydia vòng ra xa đằng trước cối xay. Ngừng lại. Không thấy bóng dáng Garrett. Tịnh không một âm thanh trừ tiếng nước của con suối đổi dòng đổ vào cái vũng đáng nguyền rủa.

Thêm năm feet rồi mười feet.

Nào, hỡi thiên thần hộ mệnh, Lydia tự nhủ thầm. Hãy ở lại với con thêm một chút nữa. Hãy giúp đỡ con vượt qua chỗ này. Xin Người… Chỉ vài phút thôi và chúng ta sẽ trở về nhà, tự do.

Ôi, trời ơi, đau quá. Lydia không biết liệu có phải gãy xương không. Mắt cá chân cô sưng vù, và cô biết rằng, nếu đúng là bị gãy xương, cứ đi mà không có gì chống đỡ như thế này có thể khiến tình trạng trầm trọng hơn gấp mười lần. Da chỗ đó cũng thâm tím lại – dấu hiệu của sự vỡ mạch. Có thể xảy ra nhiễm độc máu. Cô nghĩ đến nguy cơ hoại tử. Phẫu thuật cắt bỏ chân. Nếu điều này xảy ra, bạn trai cô sẽ nói gì? Cô đồ là anh ấy sẽ chia tay cô. Có tốt đẹp nhất cũng chỉ là một mối quan hệ hờ hững – ít nhất là về phía anh ấy. Ngoài ra, từ kinh nghiệm làm việc với bệnh nhân ung bướu, cô còn biết rằng khi bắt đầu mất đi các bộ phận cơ thể có nghĩa là ta bắt đầu mất đi mọi người xung quanh.

Lydia ngừng lại, nghe ngóng, ngó nghiêng. Garrett đã chuồn rồi ư? Gã đã từ bỏ cô và đi ra Bờ Ngoài với Mary Beth?

Lydia tiếp tục di chuyển về phía lối mòn sẽ đưa cô quay lại mỏ đá. Một khi tìm thấy lối mòn đó, cô thậm chí sẽ phải di chuyển thận trọng hơn – đề phòng cái bẫy. Cô không nhớ chính xác Garrett đặt bẫy chỗ nào.

Thêm ba mươi feet nữa… và nó kia – lối mòn sẽ đưa Lydia trở về nhà.

Cô lại ngừng lại, lắng nghe. Không có gì. Cô để ý thấy một con rắn da thẫm màu, bình thản nằm sưởi nắng trên gốc cây tuyết tùng già. Tạm biệt, cô nhủ thầm với nó. Tao trở về nhà đây.

Lydia vừa dợm bước về phía trước.

Và thế là bàn tay Thằng Bọ đột ngột thò ra từ dưới lùm nguyệt quế lá sum suê, tóm lấy cổ chân lành lặn của cô. Mất thăng bằng, hai bàn tay không sử dụng được, Lydia chẳng thể làm gì khác ngoài việc vặn người sang bên, và bởi vậy đã ngã đập đôi mông chắc nịch xuống đất. Con rắn bị tiếng thét cửa cô đánh thức, lẩn đi đằng nào.

Garrett leo lên người Lydia, ghìm chặt cô xuống đất, giận dữ đỏ mặt. Gã hẳn đã nằm đây mười lăm phút. Im lặng, không nhúc nhích một inch cho tới lúc cô ở khoảng cách đủ gần. Y như một con nhện chờ đợi cú tiêu diệt mồi tiếp theo.

“Xin cậu”, Lydia lẩm bẩm, choáng váng đến không thở được và tràn ngập nỗi khiếp sợ rằng thiên thần hộ mệnh đã phản bội cô. “Đừng làm hại…”

“Im”, Garrett giận dữ thì thào, ngó nghiêng xung quanh “Mày làm tao quá sức chịu đựng rồi.” Gã thô bạo đẩy Lydia đứng dậy. Gã có thể nắm lấy cánh tay cô, lật người cô lại và kéo cô đứng dậy theo cách ấy. Nhưng không, gã ôm lấy cô từ đằng sau, hai bàn tay gã xòe trùm lên ngực cô, và gã nhấc cô đứng dậy. Cô cảm thấy cơ thể căng cứng của gã gớm ghiếc cọ vào lưng và mông cô. Cuối cùng, sau cái tưởng chừng như không bao giờ ngừng lại, gã buông cô ra nhưng những ngón tay xương xẩu vẫn tóm cánh tay cô và kéo cô đi theo về phía cối xay, chẳng buồn chú ý tới tiếng cô khóc nức nở. Gã chỉ dừng bước một lần, xem xét một đàn kiến dài vắt ngang qua lối mòn, khiêng những cái trứng bé tí. “Đừng có làm hại chúng”, gã lẩm bẩm. Và cẩn thận quan sát bàn chân cô để chắc chắn rằng cô không giẫm lên đàn kiến.

* * *

Tác giả: