Cảm giác đau ở mắt cá chân thật kinh khủng, nhưng Lydia cố gắng hết sức để ngoi lên. Cô nhận ra rằng bằng cách hít không khí đầy phổi và lật ngửa người, cô có thể nổi và giữ được mặt bên trên mặt nước trong lúc dùng bàn chân lành lặn đạp dần dần vào bờ.
Vừa di chuyển chừng năm feet thì cô cảm thấy một cái gì đó lạnh lẽo trườn qua phía sau cổ, quấn xung quanh đầu và tai, hướng tới mặt cô. Rắn! Cô khiếp đảm nhận ra. Vụt hiện lên trong đầu một ca cấp cứu tháng trước – người đàn ông bị rắn chuông nước cắn, cánh tay sưng to gần gấp đôi, anh ta đau đến cuồng loạn. Cô xoay tròn và con rắn cuồn cuộn trườn qua miệng cô. Cô thét lên. Nhưng với hai lá phổi hết không khí và chẳng có gì giữ cho nổi, cô chìm xuống nước, bắt đầu ngạt thở. Cô không còn nhìn thấy con rắn nữa. Nó đâu rồi, đâu rồi? Cô điên cuồng nghĩ. Một phát cắn trúng mặt có thể khiến cô bị mù. Trúng động mạch cảnh hoặc tĩnh mạch cảnh thì cô tiêu đời.
Đâu rồi? Nó ở bên trên cô à? Đang chuẩn bị mổ một phát?
Xin Người, xin Người, xin hãy cứu con, cô nghĩ tới vị thần hộ mệnh.
Và có lẽ là lời cầu xin của Lydia đã thấu tới tai vị thần đó. Vì khi lại ngoi lên khỏi mặt nước, cô chẳng còn nhìn thấy bóng dáng con vật đâu. Cuối cùng thì hai bàn chân đi bít tất dài cũng chạm được đến lòng suối nhớp nhúa – cô bị tuột giày khi lao xuống nước. Cô ngừng một chút, hít thở và cố gắng trấn tĩnh. Cô chậm chạp, nhọc nhằn lê về phía bờ, trèo lên cái dốc dựng đứng đầy bùn lầy, đầy những cành cây trơn trượt, tầng tầng lớp lớp lá mục – nó khiến cô cứ loạng choạng trèo lên hai bước thì lại tụt một bước. Hãy cẩn thận với đất sét Carolina, cô tự nhắc nhở mình, nó sẽ giữ người ta y như cát lầy vậy.
Khi Lydia vừa lảo đảo bò được lên cạn, một phát đạn, ở rất gần, nổ xé không khí.
Lạy Chúa, Garrett có súng! Gã đang bắn!
Lydia lại buông mình xuông nước, lặn cho chìm nghỉm. Cô lặn lâu hết mức có thể nhưng rốt cuộc vẫn phải ngoi lên. Hổn hển, cô ngoi lên khỏi mặt nước đúng lúc con hải ly quật đuôi phát nữa, tạo tiếng nổ to thứ hai. Con vật mất hút về phía cái đập của nó một cái đập lớn, dài tới hai trăm feet. Cô cảm thấy muốn bật cười rũ rượi trước nỗi sợ hãi ảo, nhưng cố gắng kiềm chế.
Rồi Lydia ngã dúi vào đám lau lách, bùn lầy. Cô nằm nghiêng người, hổn hển thở và phì nước khỏi miệng. Năm phút sau cô lấy lại được hơi thở. Cô vặn mình ngồi dậy, nhìn xung quanh.
Không thấy bóng dáng Garrett đâu cả. Lydia dồn hết sức để đứng lên. Cô cố gắng dứt hai bàn tay ra, tuy nhiên, mặc dù bị ướt sũng, băng dính vẫn dính chặt. Từ đây, cô có thể trông thấy cái ống khói cháy dở của cối xay. Cô xác định phương hướng và xác định được hướng phải đi để gặp lối mòn sẽ đưa cô trở về phía nam sông Paquo, trở về nhà. Cô cách nó không xa, cô mới trôi xuôi theo con lạch một đoạn không xa lắm.
Nhưng Lydia chẳng thể nào buộc mình nhúc nhắc được.
Cô cảm thấy tê liệt đi vì sợ hãi và tuyệt vọng.
Rổi cô nghĩ tới chương trình ti vi cô vẫn ưa thích – Bàn tay thiên thần[25] – và khi nghĩ tới chương trình đó, trong cô hiện lên một kỷ niệm khác, kỷ niệm về lần gần đây nhất cô xem. Khi chương trình vừa kết thúc và đến phần quảng cáo, cánh cửa ngôi nhà cô bật mở và bạn trai cô đứng đấy với một két sáu chai bia. Anh ấy hầu như chưa bao giờ bất ngờ đến thăm cô và cô đã sung sướng đến mê mẩn. Họ cùng nhau trải qua hai tiếng đồng hết sức thú vị. Cô đi đến kết luận rằng vị thần hộ mệnh của cô đem đến kỷ niệm ấy đúng lúc này như là dấu hiệu cho thấy luôn luôn có hy vọng khi người ta tuyệt vọng nhất.
Tâm trí bám chắc lấy cái ý nghĩ đó, Lydia khó khăn vặn mình đứng lên, bắt đầu vượt qua lau lách và cỏ đầm lầy. Cô nghe thấy một âm thanh phát ra từ cổ họng ở gần. Một tiếng gừ gừ yếu ớt. Cô biết xung quanh đây, phía bắc sông Paquo, có những con linh miêu. Có cả gấu và lợn lòi. Nhưng mặc dù chân khập khiễng đau đớn, Lydia vẫn bước về phía lối mòn tự tin như thể cô đang đi tua ở bệnh viện, phát thuốc, nói những câu chuyện phiếm và động viên tinh thần các bệnh nhân của cô.
* * *
Jesse Corn tìm thấy một cái túi.
“Này! Nhìn này. Tôi tìm thấy cái này. Một cái bao bố.”
Sachs đi xuống một cái vách dốc thoai thoải ở rìa mỏ đá, tới chỗ anh chàng cảnh sát đang đứng chỉ vào vật gì đó nằm trên gờ đá vôi đã bị nổ mìn san bằng. Cô có thể trông thấy vô số khe được khoan vào những khối đá xám xịt để đặt dynamite. Thảo nào mà Rhyme phát hiện ra nhiều nitrate thế, nơi này từng là bãi phá đá lớn.
Sachs bước tới chỗ Jesse. Anh ta đang đứng trước một cái túi vải cũ. “Rhyme, anh nghe thấy em nói không?”, Sachs gọi vào điện thoại.
“Báo cáo đi. Nhiễu lắm, nhưng anh nghe được.”
“Bọn em tìm thấy một cái túi ở đây”, Sachs nói với Rhyme. Rồi cô hỏi Jesse: “Các anh gọi nó là gì?”.
“Bao bố. Đây là cách người dân ở đây gọi một cái túi vải gai.”
Sachs bảo Rhyme: “Một cái bao bố cũ. Hình như có cái gì đó bên trong.”
Rhyme hỏi: “Garrett để đó à?”
Sachs nhìn xuống. Nơi đáy và vách mỏ đá tiếp giáp nhau. “Đây chắc chắn là các dấu chân của Garrett và Lydia. Hai người đã đi lên mép mỏ đá.”
“Chúng ta hãy đuổi theo”, Jesse nói.
“Chưa”. Sachs đáp lại. “Chúng ta cần kiểm tra cái túi đã.”
“Hãy mô tả nó xem nào” nhà hình sự học ra lệnh.
“Vải gai. Cũ. Dài chừng hai mươi tư inch, rộng chừng ba mươi sáu inch. Không đựng gì nhiều. Miệng túi kín. Không buộc, chỉ xoắn lại.
“Hãy thận trọng mở nó ra xem sao, nhớ đề phòng bẫy.”
Sachs khe khẽ kéo một góc túi xuống, ngó vào bên trong.
“An toàn, Rhyme.”
Lucy và Ned đi xuống lối mòn và cả bốn người đứng xung quanh cái túi y như thể nó là cái xác chết đuối được vớt từ dưới mỏ đá lên.
“Có gì bên trong?”
Sachs xỏ đôi găng cao su, chúng mềm oặt ra dưới tác dộng của ánh nắng mặt trời. Hai bàn tay cô ngay lập tức đổ mồ hôi vì ngứa ngáy và nóng.
“Các vỏ chai nước. Nhãn hiệu Deer Park. Không nhãn giá, không nhãn kiểm kê. Giấy gói hai phong bích quy bơ lạc với phó mát nhãn hiệu Planters. Cũng không nhãn giá. Anh có muốn lấy mã UPC[26] để lần ra nơi gửi hàng không?”
“Có thể, nếu chúng ta có một tuần”, Rhyme lẩm bẩm. “Không, không phải mất công. Các chi tiết khác trên cái túi nào”, anh ra lệnh.
“Có một ít chữ in bên trên. Nhưng mờ quá không đọc được. Có ai xác định được là gì không?”, Sachs hỏi những người khác.
Chẳng ai đọc được.
“Có ý kiến gì về mục đích sử dụng ban đầu của nó không?”, Rhyme hỏi.
Sachs nhặt cái túi lên ngửi. “Mùi mốc. Đã bị vứt đâu đó một thời gian dài. Không thể nói nó từng đựng gì.” Sachs lộn trái cái túi ra và lấy bàn tay đập mạnh. Mấy hạt ngô cũ, nhăn nheo rơi xuống đất.
“Ngô, Rhyme.”
“Trùng họ với tôi”, Jesse bật cười.[27]
Rhyme hỏi: “Có các trang trại nào xung quanh đây không?”
Sachs nhắc lại câu hỏi cho đội tìm kiếm.
“Trang trại sữa thì có, chứ không phải ngô”, Lucy nói, nhìn Ned và Jesse, hai người này gật đầu.
Jesse nói: “Nhưng người ta cho bò ăn ngô”.
“Chắc chắn thế, Ned nói. “Tôi phỏng đoán rằng nó từ một cửa hiệu bán thức ăn chăn nuôi. Hoặc từ một kho hàng.”
“Anh nghe thấy không, Rhyme?”
“Thức ăn chăn nuôi. Được rồi. Anh sẽ bảo Ben và Jim kiểm tra. Còn gì nữa, Sachs?”
Cô nhìn hai bàn tay mình. Chúng đen nhẻm. Cô lật cái túi lại. “Có vẻ như có muội than trên túi, Rhyme. Nó không bị cháy, nhưng nó đã ở chỗ nào đó từng xảy ra hỏa hoạn.”
“Có gì để xác định là chỗ nào không?”
“Có những vụn than củi, có vẻ vậy. Nên em phỏng đoán về một chỗ nào đó có gỗ.”
“Được rồi”, Rhyme nói. “Sẽ bổ sung chi tiết này vào danh sách chứng cứ.”
Sachs liếc nhìn dấu chân của Garrett và Lydia. “Bọn em lại tiếp tục đuổi theo hai người đây”, Cô bảo Rhyme.
“Anh sẽ gọi khi có thêm thông tin gì.”
Sachs nói với đội tìm kiếm: “Quay lại trên kia thôi” Cảm thấy những cơn đau nhói trong đầu gối, cô đăm đăm nhìn lên mép mỏ đá, lẩm bẩm: “Lúc chúng ta xuống đây thì có vẻ nó chẳng cao đến thế.”
“Ồ, này, đây là một quy luật – núi đồi bao giờ cũng cao gấp đôi khi đi lên so với khi đi xuống”, Jesse Corn, một kho các câu châm ngôn địa phương, vừa nói vừa lịch sự để Sachs bước lên lối mòn hẹp trước mình.
CHƯƠNG MƯỜI BỐN
Lincoln Rhyme, phớt lờ con nhặng xanh bóng bay vù vù gần đó, chăm chú nhìn bảng chứng cứ tiếp theo vừa lập xong.
TÌM THẤY TẠI HIỆN TRƯỜNG GIÁN TIẾP – MỎ ĐÁ
Túi vải gai cũ – Không đọc được tên in bên trên
Ngô – Thức ăn chăn nuôi?
Muội than trên túi
Nước đóng chai nhãn hiệu Deer Park
Bích quy phó mát nhãn hiệu Planters
Những chứng cứ khác thường nhất là những chứng cứ hữu ích nhất. Đối với Rhyme, không khi nào hạnh phúc hơn lúc anh tìm thấy cái gì đó hoàn toàn chưa xác định được. Vì điều đó có nghĩa rằng nếu anh có thể xác định được nó thì anh giới hạn được phạm vi truy tìm.
Nhưng những thứ này – những chứng cứ mà Sachs tìm thấy tại mỏ đá – thuộc loại phổ biến. Nếu đọc được các chữ in bên trên túi thì anh có lẽ sẽ chỉ phải truy tìm đến một nguồn duy nhất thôi. Tuy nhiên lại không đọc được. Nếu vỏ chai nước và giấy gói bích quy có nhãn giá thì họ có lẽ sẽ lần ra cửa hiệu nào đã bán chúng, sẽ lần ra nhân viên bán hàng, người này sẽ hình dung lại Garrett và biết đâu sẽ cung cấp được những thông tin liên quan tới nơi gã lẩn trốn. Tuy nhiên lại không có nhãn giá gì hết. Và gỗ bị cháy sém? Chi tiết ấy dẫn tới tất cả các bữa tiệc thịt nướng ngoài trời ở quận Paquenoke. Thật vô ích.