Cái ghế trống – Jeffery Deaver

Lydia cảm thấy nỗi khiếp sợ dâng lên trong cô. Cô biết rằng cô phải giữ bình tĩnh, biết rằng cô không nên làm trái ý Garrett, mà phải giả vờ tán thưởng gã. Nhưng nhìn cái con bọ kinh tởm kia bò trên cánh tay gã, nghe tiếng gã búng móng tay, nhìn da dẻ gã đầy mụn, nhìn cặp mắt ướt nhoèn, đỏ quạch của gã, những vết thức ăn trên cằm gã, cô run rẩy vì khiếp sợ.

Khi nỗi kinh tởm và khiếp sợ sôi sục trong người, Lydia tưởng như nghe thấy một giọng nói mơ hồ, thúc giục. “Phải, phải, phải!”. Một giọng nói chỉ có thể thuộc về một thiên thần hộ mệnh mà thôi.

Phải, phải, phải!

Lydia lăn người. Garrett ngẩng nhìn lên, mỉm cười thích thú tận hưởng cảm giác con bọ bò trên da thịt, tò mò muốn biết cô đang làm gì. Và Lydia co cả hai chân đạp mạnh hết sức. Cô có đôi chân khỏe, nó từng đỡ thân hình to béo của cô suốt các ca trực tám tiếng ở bệnh viện, và cú đạp khiến gã ngã ngửa ra đằng sau. Gã đập đầu vào tường đánh huỵch, lăn xuống sàn, choáng váng. Rồi gã thét rống lên, ôm lấy cánh tay. Con nhiều chân hẳn đã cho gã một phát cắn.

Phải! Lydia hân hoan nghĩ trong lúc vặn người ngồi dậy. Cô cố gắng đứng lên và mò mẫm chạy về phía buồng nghiền bột ở cuối dãy hành lang.

CHƯƠNG MƯỜI HAI

Theo như Jesse Corn ước lượng thì họ đã sắp sửa tới mỏ đá.

“Đi chừng năm phút nữa”, anh ta bảo Sachs. Rồi anh ta liếc nhìn cô hai lần và nói sau khi thầm cân nhắc gì đó: “Chị biết đấy, tôi đã định hỏi chị… Khi chị rút khẩu súng, khi con gà tây chui ra khỏi bụi cây ấy. Chà, và cả ở Bến tàu kênh Nước đen khi Rich Culbeau bất ngờ xuất hiện… Như thế… ờ, như thế chẳng phải thường. Chị có vẻ cũng biết đóng đinh, nhỉ.”

Qua Roland Bell, Sachs biết người miền Nam nói “đóng đinh” nghĩa là bắn súng.

“Một trong số các sở thích của tôi đấy”, cô trả lời.

“Đừng đùa!”

“Dễ dàng hơn chạy” Sachs nói. “Đỡ tốn kém hơn việc tham gia một câu lạc bộ sức khỏe.”

“Chị có thi đấu không?”

Sachs gật đầu. “Tôi thuộc Câu lạc bộ súng ngắn bờ Bắc Long Island.”

“Thế thể loại kia thì sao?”, Jesse hỏi nhiệt tình một cách đáng sợ. “Các cuộc thi bắn trúng hồng tâm của Hiệp hội Súng trường Quốc gia ấy?”

“Có tham gia.”

“Đó cũng là môn thể thao tôi luyện tập! Chà, tất nhiên, bắn đĩa theo hướng chéo và thẳng. Nhưng tôi chuyên về súng ngắn.”

Sachs cũng chuyên về súng ngắn, tuy vậy cô nghĩ tốt nhất là không chia sẻ quá nhiều điểm tương đồng với anh chàng Jesse Corn đang si mê.

“Chị tự nhồi lại đạn à?”, anh ta hỏi.

“Ừ. Ờ thì, đạn cỡ .38 và .45. Tất nhiên không phải loại có kíp nổ nằm ở mép đáy cát tút. Lấy hết được bọt khí ra khỏi cát tút – đấy là cả một vấn đề.”

“Chà, chị không định nói với tôi rằng chị tự chế tạo luôn vỏ đạn đấy chứ?”

“Tôi tự chế tạo”, Sachs thừa nhận, nhớ lại mỗi buổi sáng Chủ nhật, khi các căn hộ khác trong tòa nhà cô ở ngào ngạt mùi bánh quế và thịt lợn muối thì căn hộ của cô sực nức cái mùi của chì bị nấu chảy chẳng lẫn vào đâu được.

“Tôi không tự chế tạo”, Jesse nói giọng hối tiếc. “Tôi mua ở ngoài.”

Họ đi bộ thêm vài phút nữa trong im lặng, mọi con mắt đều chăm chú nhìn xuống đất, đề phòng những cái bẫy sập khác.

“Vậy”, Jesse Corn nói, vừa nở một nụ cười rụt rè vừa hất mạnh mái tóc vàng xòa xuống vầng trán ướt mồ hôi. “Tôi sẽ cho chị thấy thành tích của tôi…” Sachs giễu cợt nhìn anh ta và anh ta tiếp tục. “Ý tôi là, thành tích tốt nhất của chị ra sao? Trong các cuộc thi bắn trúng hồng tâm ấy?” Thấy cô do dự, anh ta động viên: “Nào, chị có thể nói với tôi. Chỉ là một môn thể thao thôi mà.. Và này, tôi đã thi đấu mười năm nay. Tôi sẽ có chút lợi thế hơn chị.”

“Hai nghìn bảy trăm điểm”, Sachs nói.

Jesse gật đầu. “Phải, ý tôi là nội dung ấy đấy – ba súng ngắn, mỗi súng đạt tối đa chín trăm điểm. Điểm cao nhất của chị là bao nhiêu?”

“Không, điểm của tôi đấy”, Sachs nói, nhăn mặt vì một cơn đau khớp bất chợt lan suốt đôi chân mỏi nhừ. “Hai nghìn bảy trăm điểm.”

Jesse quay sang cô, xem có vẻ gì là đùa không. Thấy cô hoàn toàn không cười, anh ta cười phá lên. “Nhưng đấy là một điểm số hoàn hảo.”

“Ồ, tôi không tham gia mọi cuộc thi. Nhưng anh hỏi thành tích tốt nhất của tôi mà.”

“Nhưng… ” Jesse trợn tròn mắt. “Tôi thậm chí chưa từng gặp người nào bắn được hai nghìn bảy trăm điểm.”

“Bây giờ thì cậu đã gặp rồi đấy”, Ned vừa nói vừa cười ha hả. “Và đừng cảm thấy phiền lòng – chỉ là một môn thể thao thôi mà.”

“Hai nghìn bảy trăm…” Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi lắc đầu.

Sachs đi đến kết luận là đáng lẽ cô nên nói dối. Với thông tin về tài thiện xạ này của cô, xem chừng sự si mê mà Jesse Corn dành cho cô sẽ không gì có thể lay chuyển.

“Giả dụ như, sau khi vụ việc kết thúc…”, anh ta bẽn lẽn nói, “chị có chút thời gian rỗi rãi, có lẽ chị và tôi có thể ra trường bắn, tiêu tốn ít đạn dược đấy nhỉ.”

Và Sachs tự nhủ thầm: Thà một hộp Winchester đặc biệt cỡ .38 còn hơn một tách Starbucks kèm theo những lời tâm sự rằng gặp gỡ phụ nữ ở Tanner’s Corner mới khó khăn làm sao.

“Để xem tình hình thế nào.”

“Coi như một cuộc hẹn hò nhé”, Jesse nói, sử dụng đúng cái từ mà Sachs đã hy vọng anh ta đừng nói ra.

“Kìa”, Lucy lên tiếng. “Thấy chưa?” Họ dừng lại bên bìa rừng, nhìn cái mỏ đá đã ở trước mặt.

Sachs ra hiệu cho mọi người khom mình xuống. Chết tiệt, đau quá. Cô dùng condroitin và glucosamine hàng ngày, nhưng sức nóng và độ ẩm của vùng Carolina này – thật là địa ngục đối với các khớp xương bệnh tật của cô. Cô đăm đăm trông xuống cái hố khổng lồ – rộng gần hai trăm thước và sâu dễ đến một trăm feet. Các vách mỏ màu vàng nhạt, giống như màu xương lâu ngày, và dựng đứng trong làn nước lợ màu xanh lá cây bốc mùi chua chua. Cây cối trên phạm vi bán kính gần hai mươi thước xung quanh mỏ đá chết rụi cả.

“Đừng chạm tới nước đó”, Lucy thì thầm cảnh báo. “Nước đó độc. Trẻ con từng bơi ở đây. Thời gian họ mới ngừng khai thác. Thằng cháu tôi từng bơi ở đây một lần – thằng em trai Ben. Nhưng tôi chỉ cần cho nó xem ảnh của nhân viên điều tra chụp khi vớt thi thể Kevin Dobbs lên sau một tuần ngâm dưới nước, nó cạch không bao giờ dám quay lại đây.”

“Tôi nghĩ đấy là phương pháp mà Tiến sĩ Spock khuyên dùng”, Sachs nói. Lucy cười to.

Sachs lại suy nghĩ về những đứa trẻ.

Không phải bây giờ, không phải bây giờ…

Máy di động của cô rung lên. Vì họ đã đến gần con mồi, cô tắt chuông điện thoại. Cô nhận cuộc gọi. Giọng Rhyem giật cục: “Sachs. Em đang ở đâu?”

“Trên miệng mỏ đá”, cô thì thào.

“Có dấu vết gì của hắn không?”

“Bọn em vừa tới đây. Chưa có gì cả. Bọn em sắp sửa bắt đầu rà soát. Tất cả các tòa nhà đều đã bị phá sập và em không thấy hắn ẩn nấp được vào chỗ nào. Nhưng có hàng chục vị trí mà hắn có thể đặt bẫy.”

“Sachs…”

“Gì thế, Rhyme?” Giọng nói nghiêm trọng của anh khiến cô ớn lạnh.

“Có điều này anh phải nói với em. Anh vừa nhận được kết quả phân tích ADN và huyết thanh từ trung tâm y khoa. Trên tờ khăn giấy Kleenes em tìm thấy tại hiện trường sáng hôm nay.”

“Và?”

“Đó đúng là tinh dịch của Garrett. Còn máu – thì là của Mary Beth.”

“Hắn đã cưỡng hiếp cô gái”, Sachs thì thào.

“Hãy thận trọng, Sachs, nhưng nhanh lên. Anh nghĩ Lydia chẳng còn nhiều thời gian đâu.”

* * *

Cô trốn trong một cái thùng tối mò, bẩn thỉu, đã từng được sử dụng để đựng ngũ cốc.

Hai tay bị trói quặt ra đằng sau, vẫn xây xẩm mặt mày vì cái nóng và tình trạng mất nước, Lydia Johansson loạng choạng chạy về phía cuối dãy hành lang sáng sủa, chạy khỏi chỗ Garrett đang nằm quằn quại, và tìm thấy nơi ẩn nấp này – nó nằm trên sàn, phía dưới buồng nghiền bột. Khi cô chui vào bên trong và đóng cửa thùng lại rồi, cả chục con chuột thoăn thoắt bò qua bàn chân cô và cô phải vận dụng hết ý chí để khỏi kêu thét lên.

Bây giờ, trong tiếng thớt cối quay chầm chậm gần đó, cô chờ nghe tiếng bước chân của Garrett.

Nỗi khiếp sợ xâm chiếm Lydia và cô bắt đầu hối hận vì đã cả gan chạy trốn. Nhưng không thể quay lại, cô quyết định như thế. Cô đã ra tay với Garrett và bây giờ gã sẽ ra tay với cô nếu gã tìm thấy cô. Có lẽ gã sẽ ra tay ác liệt hơn. Chẳng còn cách nào khác ngoài cách cố gắng trốn thoát.

Không, Lydia quyết định, đó không phải lối suy nghĩ đúng đắn. Một trong các cuốn sách thiên thần của cô viết rằng không tồn tại những cái “cố gắng” như thế. Người ta hoặc hành động hoặc không hành động. Cô sẽ không cố gắng trốn thoát. Cô sẽ trốn thoát. Cô chỉ cần có niềm tin

Lydia nhìn qua khe hở trên cửa thùng, thận trọng lắng nghe. Cô nghe thấy tiếng Garrett ở một phòng gần đó, lẩm bẩm nói một mình, mở toang cửa các thùng và ngăn chứa đồ đạc. Cô đã hy vọng rằng gã sẽ nghĩ cô chạy ra ngoài qua bức tường sập của dãy hành lang bị cháy rụi, nhưng cuộc lục soát rất có phương pháp chứng tỏ rõ ràng là gã biết cô vẫn còn xung quanh đây. Cô chẳng thể ngồi trong cái thùng này lâu hơn nữa. Gã sẽ phát hiện được cô. Cô liếc nhìn qua khe hở trên cửa thùng, không trông thấy gã, cô chui ra khỏi thùng, chạy sang căn phòng bên cạnh, đôi giảy vải màu trắng không gây nên tiếng động nào. Lối thoát duy nhất khỏi căn phòng này là một cầu thang dẫn lên tầng hai. Cô lảo đảo đi lên, thở hổn hển và thiếu mất hai bàn tay để giữ thăng bằng, cứ hết va vào tường lại va vào lan can cầu thang bằng sắt rèn.

Lydia nghe thấy giọng Garrett vang vọng trong hành lang. “Mày làm nó cắn tao!”, gã hét. “Đau quá, đau quá.”

Ước gì nó châm vào mắt mày hay dái mày ấy, Lydia nghĩ và chật vật leo lên cầu thang. Thằng chó thằng chó thằng chó!

Tác giả: