Cái ghế trống – Jeffery Deaver

“Và cô không muốn anh ấy làm phẫu thuật?”

“Tôi không muốn.”

“Tại sao không?”

Amelia ngập ngừng. “Vì nó có thể giết chết anh ấy. Hoặc khiến anh ấy bị nặng thêm.”

“Cô đã trao đổi với anh ấy về việc này?”

“Vâng.”

“Nhưng chẳng tác dụng gì”, Lucy nói.

“Chẳng tác dụng gì.”

Lucy gật đầu. “Tôi cho rằng anh ấy cũng thuộc loại bướng bỉnh.”

Amelia đáp lời: “Nói như thế vẫn còn nhẹ đấy.”

Có tiếng sột soạt ở gần, trong bụi cây, và tới lúc Lucy đặt được tay vào khẩu súng lục thì Amelia đã nhằm bắn trúng ức một con gà tây hoang. Bốn thành viên của đội tìm kiếm mỉm cười, nhưng sự thích thú chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc, rồi nó được thay thế bởi nỗi hồi hộp vì máu họ từ từ ngấm chất adrenaline.

Cất súng vào bao, chăm chú quan sát lối mòn, họ tiếp tục tiến về phía trước, tạm thời giữ im lặng.

* * *

Người ta có một số cách biểu hiện khác nhau trước tình trạng của Rhyme.

Có người thì bông lơn, một cách bạo mồm bạo miệng. Đùa giỡn những kẻ tàn tật, cũng chẳng ai bị bỏ tù cả.

Có người, giống như Henry Davett, lại hoàn toàn phớt lờ tình trạng của anh.

Phần lớn thì cư xử theo cách mà Ben đang làm – cố gắng giả vờ rằng Rhyme không tồn tại và cầu nguyện cho mình được thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Đây là kiểu phản ứng mà Rhyme căm ghét nhất – nó là sự gợi nhắc trắng trợn nhất về việc anh khác với mọi người biết bao. Nhưng anh chẳng có thời gian bận tâm đến thái độ của anh chàng trợ lý bất đắc dĩ. Garrett đang đưa Lydia tiến sâu hơn vào rừng. Còn Mary Beth McConnell thì có thể đang chết ngạt hoặc chết khát hoặc bị một vết thương giết dần chết mòn.

Jim Bell bước vào căn phòng. “Có lẽ là có tin tức tốt từ bệnh viện. Ed Schaeffer đã nói gì đó với một trong số các y tá. Rồi lại bất tỉnh ngay. Nhưng tôi thấy dấu hiệu này khả quan đấy.”

“Ông ấy đã nói gì?”, Rhyme hỏi. “Điều ông ấy phát hiện được trên tấm bản đồ à?”

“Cô y tá bảo nghe như là từ quan trọng. Rồi từ ô liu“, Bell bước tới trước tấm bản đồ. Anh ta đặt tay vào một ô về phía đông nam Tanner’s Corner. “Có một khu dân cư ở đây. Người ta đặt tên các con đường theo tên cây cỏ, hoa trái và đại loại vậy. Trong đó có phố Ô liu. Nhưng đấy là lối đi về phía nam lạch Đá. Liệu tôi có nên bảo Lucy và Amelia thử kiểm tra không? Tôi cho rằng chúng ta nên bảo họ.”

A, sự xung đột muôn thuở đây, Rhyme nghĩ: tin tưởng tang chứng hay tin tưởng nhân chứng? Nếu anh lựa chọn nhầm, Lydia hoặc Mary Beth có thể sẽ chết. “Họ nên tiếp tục hướng đang đi, về phía bắc con sông.”

“Anh chắc chắn chứ?” Bell nghi ngờ hỏi.

“Chắc chắn.”

“Được rồi”, Bell nói.

Điện thoại đổ chuông và với một động tác ấn phím dứt khoát bằng ngón tay đeo nhẫn bên trái, Rhyme nhận cuộc gọi.

Giọng Sachs lạo xạo trong bộ tai nghe của anh. “Bọn em đang gặp bế tắc, Rhyme. Đến đây có bốn, năm lối mòn đi theo các hướng khác nhau, mà bọn em thì không có manh mối nào cho thấy hướng Garrett đã đi.”

“Anh chưa có thông tin gì thêm cho em, Sachs ạ. Bọn anh đang cố gắng xác định thêm các chứng cứ.”

“Không có gì thêm từ mấy cuốn sách à?”

“Không có gì cụ thể. Nhưng có điều này rất thú vị – chúng là những cuốn sách khá nghiêm túc đối với một thiếu niên mười sáu tuổi. Hắn thông minh hơn anh tưởng. Chính xác em đang ở đâu, Sachs?” Rhyme ngẩng nhìn lên. “Ben! Làm ơn đến trước tấm bản đồ hộ tôi cái.”

Anh ta di chuyển thân hình khổng lồ của mình về phía bức tường treo tấm bản đồ và đứng bên cạnh.

Sachs hỏi một người nào đó trong đội tìm kiếm. Rồi nói: “Chừng bốn dặm về phía đông bắc vị trí bọn em lội qua lạch Đá, gần như theo đường thẳng.”

Rhyme nhắc lại cho Ben, để anh ta chỉ tay lên tấm bản đồ. Ô J-7.

Gần ngón trỏ to tướng của Ben là một khu vực hình chữ L không được xác định. “Ben, cậu biết khu vực đó là gì chứ?”

“Tôi nghĩ nó là cái mỏ đá cũ.”

“Ôi, lạy Chúa”, Rhyme lẩm bẩm, bực bội lắc đầu.

“Sao ạ?”, Ben hỏi, lo lắng rằng mình vừa làm sai điều gì.

“Quái quỷ thế nào mà chẳng ai nói với tôi là ở gần đó có một mỏ đá?”

Khuôn mặt tròn của Ben thậm chí sưng lên hơn cả lúc trước. Anh ta coi sự buộc tội kia nhằm vào riêng mình. “Tôi thực sự không…”

Nhưng Rhyme thậm chí chẳng buồn lắng nghe. Anh chẳng trách móc ai ngoài chính bản thân anh ta. Đã có người nói với anh về mỏ đá – Henry Davett, khi ông ta bảo rằng đá vôi từng là nguồn lợi lớn ở khu vực này. Liệu còn có cách nào khác để các công ty sản xuất đá vôi thương phẩm? Rhyme đáng lẽ phải hỏi thăm ngay về một mỏ đá sau khi được cho biết như vậy. Và nitrate chẳng phải là từ những quả bom ống mà là từ những vụ nổ mìn phá đá – các chất lắng loại này vốn vẫn tồn tại qua hàng thập kỷ.

Anh nói vào điện thoại: “Có một mỏ đá cũ cách chỗ em không xa. Về phía tây nam.”

Cuộc điện thoại tạm thời bị ngắt quãng. Bên ngoài loáng thoáng những câu trao đổi. Rồi Amelia nói: “Jesse biết mỏ đá này.”

“Garrett đã ở đó. Anh không biết liệu hắn có còn ở đó hay không. Vì thế hãy cẩn thận. Và nhớ là hắn chắc không đặt bom nhưng sẽ bố trí bẫy. Phát hiện được điều gì thì gọi cho anh.”

* * *

Bây giờ, khi Lydia đã thoát khỏi Không gian Bên ngoài và cảm thấy khá hơn vì không còn bị nóng nực, kiệt sức như lúc trước, cô nhận ra rằng cô phải đương đầu với Không gian Bên trong. Và không gian ấy cũng đang chứng tỏ là đáng sợ chẳng kém.

Kẻ bắt giữ cô đi tới đi lui một lúc, nhìn qua cửa sổ, rồi ngồi xổm xuống, búng móng tay và lẩm bẩm một mình, ngắm nghía thân hình cô, rồi lại đi tới đi lui. Có một lần, Garrett liếc nhìn xuống sàn và nhặt lên cái gì đó. Hắn đút tọt nó vào mồm, nhai ngấu nghiến. Cô tự hỏi liệu đó có phải là một con côn trùng không và ý nghĩ này suýt khiến cô phát nôn.

Căn phòng họ đang ở xem chừng trước đây là văn phòng của cối xay. Từ đây, Lydia nhìn qua được dãy hành lang, một phần đã bị cháy trong vụ hỏa hoạn, thấy một loạt phòng khác – chắc là các phòng chứa ngũ cốc và xay xát. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ tràn qua những bức tường và trần hành lang đã cháy rụi.

Một cái gì đó màu vàng da cam đập vào mắt cô. Cô nheo mắt và trông thấy các túi Doritos[23]. Cả khoai tây chiên Cape Cod nữa. Những phong bánh bơ lạc nhãn hiệu Reese. Thêm những gói bích quy phó mát với bơ lạc nhãn hiệu Planters mà Garrett đã ăn ở mỏ đá. Sô đa và nước tinh khiết nhãn hiệu Deer Park. Cô không trông thấy những thứ này khi họ vừa vào cối xay.

Tại sao lại có tất cả những thứ thức ăn này? Họ sẽ ở đây bao lâu? Garrett bảo chỉ đêm nay thôi nhưng bằng ấy thức ăn đủ cho cả một tháng. Gã định giữ cô ở đây lâu hơn dự định gã nói với cô chăng?

Lydia hỏi: “Mary Beth ổn chứ? Cậu chưa làm gì cô ấy chứ?”

“Ồ, phải, như thể là tao sẽ làm gì cô ấy”. Garrett mỉa mai nói. “Tao không nghĩ thế đâu”. Lydia quay đi, chăm chú nhìn những tia nắng xuyên qua phần tường còn lại của dãy hành lang. Bên kia tường, vọng một tiếng kêu cót két – cái thớt cối quay, cô tự nhủ thầm vậy.

Garrett tiếp tục: “Lý do duy nhất khiến tao đưa cô ấy đi là để chắc chắn rằng cô ấy được ổn thỏa. Cô ấy muốn thoát khỏi Tanner’s Corner. Cô ấy thích ra bãi biển. Ý tao là, đ.mẹ, ai lại không thích chứ? Ở đó dễ chịu hơn ở cái thị trấn Tanner’s Corner bẩn tưởi này”. Gã búng móng tay nhanh hơn và mạnh hơn. Gã bị bối rối và căng thẳng. Hai bàn tay to tướng của gã xé toạc một túi khoai tây chiên. Gã cho mấy vốc vào mồm, nhai nhồm nhoàm, các mẩu vụn rơi lả tả. Gã uống một hơi hết lon Coca Cola. Lại ăn khoai tây chiên.

“Chỗ này bị cháy hai năm trước”, Garrett nói. “Tao chẳng biết ai gây ra. Mày thích cái âm thanh đó không? Cái bánh xe nước hả? Nó khá thú vị. Cái bánh xe quay, quay. Nó gợi cho tao nhớ tới bài hát này, cha tao từng suốt ngày hát quanh nhà. Bánh xe to tướng quay mãi, quay mãi…” Gã bốc thêm khoai tây chiên tọng vào mồm và bắt đầu nói. Trong khoảnh khắc, Lydia không thể hiểu nổi gã. Gã nuốt. “… Ở đây rất nhiều. Mày ngồi đây vào ban đêm, lắng nghe tiếng lũ ve sầu và ễnh ương. Nếu tao đi tuốt ra biển – giống như tao đang đi đây – bao giờ tao cũng chọn chỗ này làm chỗ nghỉ ban đêm. Ban đêm, mày sẽ thấy thích”. Gã ngừng nói và đột ngột vươn về phía cô. Sợ hãi tới mức không dám nhìn trực diện gã, cô cụp mắt xuống nhưng vẫn cảm nhận được gã đang chăm chú quan sát mình. Rồi, chỉ mất một giây, gã bật dậy và khom người xuống sát bên cạnh cô.

Lydia nhăn mặt khi bị mùi cơ thể Garrett phả vào mũi. Cô chờ đợi hai bàn tay gã sờ soạng trên ngực, giữa hai đùi cô.

Nhưng gã chẳng màng đến cô, có vẻ thế. Garrett dịch một tảng đá sang bên cạnh và nhấc cái gì đó từ phía dưới ra.

“Con nhiều chân”, Garrett mỉm cười. Con vật dài, màu vàng xanh và nhìn nó Lydia thấy kinh tởm.

“Bọn này rất đáng yêu. Tao thích chúng”. Garrett để nó bò trên mu bàn tay và cổ tay. “Chúng chẳng phải côn trùng đâu”, gã giảng giải. “Chúng giống như những người anh em. Chúng nguy hiểm khi mày cố gắng làm hại chúng. Chúng cắn đau vô cùng. Những người Anh điêng ở xung quanh đây từng nghiền chúng ra và tẩm chất độc của chúng vào đầu mũi tên. Khi một con nhiều chân hoảng sợ, nó phun chất độc, rồi chạy trốn. Một con săn mồi bò qua chỗ khí đó và nghẻo. Đúng là đời sống hoang dã, phải không?”

Garrett trở nên im lặng, chăm chú ngắm nghía con nhiều chân, theo cái cách mà bản thân Lydia vốn vẫn ngắm nghía những đứa cháu – với sự quý mến, thích thú, gần như là tình yêu.

Tác giả: