CHƯƠNG TÁM
Một nhóm cảnh sát đi ngang qua.
Đứng tựa vào bức tường hành lang bên cạnh cánh cửa dẫn đến các ngăn làm việc của nhân viên văn phòng cảnh sát trưởng, hai tay khoanh trước ngực, Mason Germain chỉ nghe được giọng họ.
“Làm sao chúng ta lại có thể cứ ngồi đây mà chẳng hành động gì cả?”
“Không, không, không… Cậu chưa nghe à? Jim đã cử một đội tìm kiếm.”
“Thế hả? Chưa, tớ chưa nghe gì về việc đó cả.”
Mẹ kiếp, Mason nghĩ. Anh ta cũng chưa nghe gì về việc đó.
“Lucy, Ned và Jesse. Và cái cô nàng cảnh sát đến từ Washington ấy.”
“Không phải, New York chứ. Cậu thấy tóc cô nàng không?”
“Tớ chẳng quan tâm đến tóc cô nàng. Chuyện tớ quan tâm là tìm thấy Mary Beth và Lydia.”
“Tớ cũng vậy. Tớ chỉ đang nói…”
Bụng Mason thêm thắt lại. Bọn họ cử có bốn người lần theo dấu vết Thằng Bọ thôi sao? Bell có điên không đấy?
Mason chạy bổ về phía đầu hành lang, định tới phòng làm việc của cảnh sát trưởng, và suýt nữa thì đâm sầm vào chính Bell khi anh ta vừa bước ra khỏi kho chứa đồ – bây giờ được dành cho cái tay kỳ dị, cái tay phải ngồi xe lăn. Bell liếc nhìn viên cảnh sát – nhiều tuổi hơn mình với cái chớp mắt ngạc nhiên.
“Này, Mason… Tôi đang tìm anh.”
Bell trông không diễn quá, dù sao thì cũng không có vẻ như vậy.
“Tôi muốn anh đến chỗ Rich Culbeau.”
“Culbeau? Để làm gì?”
“Sue McConnell đang treo thưởng hoặc đại loại như vậy cho người nào tìm thấy Mary Beth và anh ta muốn giành được số tiền thưởng này. Chúng ta không cần anh ta phá đám cuộc truy lùng. Tôi đề nghị anh để mắt đến anh ta. Nếu anh ta đang vắng nhà thì hãy đợi cho tới lúc anh ta về.”
Mason thậm chí chẳng buồn đáp lại cái yêu cầu kỳ quặc đó. “Anh đã cử Lucy đi truy lùng Garrett. Và không nói gì với tôi.”
Bell nhìn viên cảnh sát từ đầu tới chân. “Cô ấy và mấy người nữa đang sang Bến tàu kênh Nước đen, thử xem có lần được dấu vết gì của hắn không.”
“Anh hẳn phải biết là tôi muốn tham gia đội tìm kiếm.”
“Tôi làm sao cử hết tất cả mọi người được. Hôm nay, Culbeau đã có mặt tại Bến tàu kênh Nước đen một lần rồi. Tôi không thể để anh ta làm hỏng cuộc tìm kiếm.”
“Thôi nào, Jim. Đừng nói với tôi những chuyện nhảm nhí ấy.”
Bell thở dài. “Được rồi. Sự thật hả? Mason, vì anh cứ sùng sục muốn tóm cổ thằng nhãi đó, tôi quyết định không cử anh. Tôi không muốn xảy ra bất cứ sai lầm nào cả. Tính mạng của họ đang lâm nguy. Chúng ta phải bắt được hắn và phải bắt được sớm.”
“Đó cũng là mục đích của tôi mà, Jim. Anh hẳn phải biết rằng tôi đã theo đuổi thằng nhãi đó ba năm nay. Tôi không thể tin được là anh lại gạt tôi ra và giao vụ án vào tay kẻ kỳ dị ở trong kia.”
“Này, đủ rồi đấy.”
“Thôi nào. Tôi thông thạo khu vực Nước đen gấp Lucy cả mười lần. Tôi từng sống ở đấy. Nhớ chứ hả?”
Bell hạ giọng: “Anh quá muốn tóm cổ hắn. Điều ấy có thể ảnh hưởng đến những phán đoán của anh”.
“Anh đã nghĩ như thế? Hay thằng cha kia?” Một cái hất đầu về phía căn phòng nơi Mason bây giờ nghe thấy tiếng ken két đáng sợ của chiếc xe lăn. Nó khiến anh ta khó chịu tựa như tiếng máy khoan của nha sĩ. Việc Bell nhờ cái tay kỳ dị đó giúp đỡ có thể dẫn đến đủ thứ rắc rối mà Mason thậm chí không muốn nghĩ tới nữa.
“Thôi nào, sự thực là sự thực. Cả thế giới đều biết anh căm ghét Garrett ra sao.”
“Và cả thế giới đều đồng tình với tôi.”
“Chà, điều tôi bảo cho anh biết là điều không thay đổi được. Anh phải chấp nhận nó thôi.”
Viên cảnh sát cười thành tiếng cay đắng. “Vậy bây giờ tôi là vú em trông chừng cái thằng khốn buôn rượu lậu.”
Bell nhìn qua Mason, ra hiệu với một cảnh sát khác. “Này, Frank…”
Viên cảnh sát cao, mập mạp thong thả bước tới chỗ hai người.
“Frank, cậu đi cùng anh Mason đây. Đến nhà Rich Culbeau.”
“Đưa lệnh bắt ạ? Anh ta vừa làm chuyện gì?”
“Không, không giấy tờ gì cả. Mason sẽ nói với cậu chi tiết. Nếu Culbeau không ở nhà, hãy cứ đợi. Và đảm bảo rằng anh ta với đám bạn bè của anh ta không quanh quẩn gần đội tìm kiếm. Anh rõ chưa, Mason?”
Viên cảnh sát không trả lời. Anh ta chỉ quay bước đi và sếp anh ta nói với theo: “Việc này tốt hơn cho tất cả mọi người.”
Đừng nghĩ vậy, Mason tự nhủ thầm.
“Mason…”
Nhưng người đàn ông không nói gì và sải bước vào phòng dành cho nhân viên cảnh sát. Lát sau, Frank cũng vào theo. Mason chẳng chào nhóm cảnh sát đang tụ tập nói về Thằng Bọ, về Mary Beth xinh đẹp và về cú đưa bóng chạy trở về suốt hơn chín mươi hai thước đáng kinh ngạc của Billy Stail. Anh ta bước vào ngăn làm việc của mình và moi một chiếc chìa khóa ra khỏi túi quần. Anh ta mở khóa ngăn kéo bàn, lấy thiết bị nạp đạn nhanh đang cài sáu viên cỡ .357. Anh ta đút nó vào bao da, rồi móc vào thắt lưng. Anh ta bước đến cửa ngăn làm việc của mình. Giọng anh ta cắt ngang cuộc nói chuyện, đồng thời anh ta hất đầu về phía Nathan Groomer – viên cảnh sát tóc màu vàng hơi hoe đỏ chừng ba mươi nhăm tuổi. “Groomer, tôi sẽ đi gặp Culbeau. Cậu đi cùng tôi.”
“Chà”, Frank bắt đầu một cách thong thả, cầm trong tay chiếc mũ vừa vơ lấy từ ngăn làm việc của mình. “Tôi nghĩ là Jim đã muốn tôi đi.”
“Tôi muốn Nathan”, Mason nói.
“Rich Culbeau à?”, Nathan hỏi. “Anh ta và tôi như nước với lửa. Tôi đã tóm anh ta về đồn ba lần vì tội lái xe sau khi uống bia rượu và lần gần đây nhất có đánh anh ta tí chút. Theo tôi thì để Frank đi.”
“Đúng”, Frank đồng tình. “Em họ Culbeau làm việc cùng cha vợ tôi. Anh ta nghĩ tôi cũng là chỗ họ hàng. Anh ta sẽ nghe tôi.”
Mason lạnh lùng nhìn Nathan. “Tôi muốn cậu đi.”
Frank cố gắng lần nữa. “Nhưng Jim nói…”
“Và tôi muốn cậu đi bây giờ.”
“Thôi nào, Mason.” Nathan nói giọng gay gắt. “Đâu cần thiết phải xử sự như vậy với tôi.”
Mason nhìn một con chim mồi được đẽo rất tỉ mỉ – một con vịt trời – trên bàn Nathan, tác phẩm mới nhất của anh ta. Thằng cha này có tài thật, Mason tự nhủ. Rồi anh ta nói với đồng sự: “Cậu sẵn sàng chưa?”
Nathan thở dài, đứng dậy.
Frank hỏi: “Nhưng tôi nói với Jim thế nào đây?”
Không trả lời, Mason bước ra khỏi văn phòng, Nathan theo sau, và đi về phía xe công vụ của Mason. Họ trèo vào xe. Mason cảm thấy cái nóng bao trùm lấy mình, anh ta cho xe nổ máy và để điều hòa chạy hết cỡ.
Sau khi họ đã đeo dây an toàn, cái việc mà câu khẩu hiệu ghi bên thành xe yêu cầu tất cả các công dân có tinh thần trách nhiệm thực hiện, Mason nói: “Bây giờ, hãy nghe này. Tôi…”
“Ầy, thôi nào, Mason, đừng như thế. Tôi chỉ nói với anh những gì hợp lý thôi. Ý tôi là, năm ngoái Frank và Culbeau…
“Hãy im đi và nghe này.”
“Được. Tôi sẽ nghe. Nhưng tôi nghĩ anh chẳng cần nói chuyện theo cách ấy… Được. Tôi nghe đây. Culbeau vừa làm chuyện gì vậy?”
Nhưng Mason không trả lời. Anh ta hỏi: “Khẩu Ruger của cậu đâu?”
“Khẩu súng trường yêu quý của tôi ấy à? Khẩu M77 ấy à?”
“Phải.”
“Trong xe tải của tôi. Ở nhà.”
“Cậu đã lắp thấu kính Hitech rồi chứ hả?”
“Tất nhiên là lắp rồi.”
“Chúng ta sẽ về nhà cậu lấy nó.”
Họ lượn khỏi bãi đỗ xe và ngay sau khi đã ra phố Chính, Mason bật công tắc chiếc đèn xoay xanh đỏ trên nóc xe. Nhưng không bật còi hụ. Anh ta tăng tốc phóng ra khỏi thị trấn.
Nathan ngậm trong miệng một đống kẹo Red Indian, việc anh ta không thể làm trước mặt Jim, nhưng với Mason thì vô tư. “Khẩu Ruger… Vậy đấy. Đấy là lý do tại sao anh muốn tôi đi, chứ không phải Frank.”
“Đúng thế.”
Nathan Groomer là tay súng trường cừ nhất của cơ quan, một trong những tay cừ nhất của quận Paquenoke. Mason từng chứng kiến anh ta hạ gục một con hươu ở khoảng cách tới hơn tám trăm thước.
“Vậy, sau khi tôi lấy khẩu súng trường, chúng ta sẽ đến chỗ Culbeau hả?”
“Không.”
“Thế chúng ta sẽ đi đâu?”
“Chúng ta sẽ đi săn.”
* * *
“Những ngôi nhà ở đây đẹp thật”, Amelia Sachs nhận xét.
Cô và Lucy Kerr đang lái xe đi về phía bắc, dọc theo đường Kênh Đào, từ trung tâm thị trấn quay lại Bến tàu kênh Nước đen. Jesse Corn và Ned Spoto, viên cảnh sát vạm vỡ gần bốn mươi tuổi, bám đằng sau trong một chiếc xe công vụ khác.
Lucy không nói gì, chỉ liếc nhìn những ngôi nhà trông xuống dòng kênh – những ngôi nhà có kiến trúc kiểu thuộc địa trang nhã mà Sachs đã thấy lúc trước.
Sachs lại bị ấn tượng bởi vẻ hoang vắng của những ngôi nhà và những khoảng sân, sự thiếu vắng những đứa trẻ. Giống hệt như các con phố ở Tanner’s Corner.
Trẻ con, cô lại ngẫm nghĩ.
Rồi tự nhủ: Đừng sa vào chuyện đó.
Lucy rẽ phải vào đường 112 rồi tạt sang lề đường – nơi họ vừa có mặt cách đây nửa tiếng đồng hồ, cái gờ đất trông xuống hiện trượng vụ án. Xe của Jesse Corn đỗ xịch đằng sau. Bốn người theo triền đê đi xuống bờ sông, trèo lên chiếc xuồng. Jesse lại vào vị trí cầm chèo, lẩm bẩm: “Người anh em, nhằm hướng bắc sông Paquo nào.” Anh ta nói với giọng đe dọa mà đầu tiên Sachs coi như một sự bông lơn, nhưng rồi cô để ý thấy cả anh ta lẫn hai người còn lại đều không ai mỉm cười cả. Sang đến bờ bên kia, họ trèo ra khỏi chiếc xuồng, theo dấu chân Garrett và Lydia đi tới cái chòi săn nơi Ed Schaeffer bị ong tấn công, rồi vượt qua nó, tiến vào rừng chừng năm mươi feet, đến đây thì mất hút dấu vết.
Dưới sự chỉ huy của Sachs, họ tỏa ra, di chuyển theo những đường tròn càng lúc càng mở rộng, tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào cho thấy hướng Garrett đi. Họ chẳng phát hiện được gì và quay lại chỗ mà các dấu chân biến mất.
Lucy bảo Jesse: “Cậu biết lối mòn ấy chứ? Cái lối mòn bọn nghiện đã theo đó bỏ chạy khi bị Frank Sturgis phát hiện ra năm ngoái?”.
Jesse gật đầu. Anh ta nói với Sachs: “Nó cách đây chừng năm mươi thước về phía bắc. Đằng kia”, anh ta chỉ. “Có lẽ Garrett biết nó. Nó là lối tốt nhất để đi qua rừng và khu vực đầm lầy này.”
“Chúng ta thử kiểm tra xem”, Ned nói.