“Là tôi. Chính tôi. Cô sẽ thấy tôi còn xấu xa hơn Fuyuki gấp nhiều lần.” Ông hắng giọng và đi tới chỗ công tắc đèn, tắt hết ánh sáng trong phòng. Trong bóng tối, tôi nghe thấy tiếng ông mò mẫm tìm tới chỗ máy chiếu. “Đó chính là một trong những lý do tại sao cho đến giờ vẫn chưa ai được xem cuộn phim này. Vì có một ông lão vẫn luôn miệng nói những lời thông thái về việc phải đối diện quá khứ nhưng lại không thể nào, không thể, chấp nhận được quá khứ của chính mình.”
Chiếc máy chiếu kêu lẹt xẹt và bắt đầu hoạt động, căn phòng tràn ngập những tiếng lách cách của cuộn phim đang chạy trong máy.
Sử Trùng Minh đã biết cách bảo quản cuộn phim rất tốt, không hề có một đoạn phim nào bị ẩm mốc, phân hủy hay bị trầy xước. Không có một đoạn nào bị tối hay nhảy hình để che mất tầm nhìn của bạn.
Những khuôn hình đầu tiên bắt đầu hiện ra, màn ảnh nét dần và một người đàn ông xuất hiện: gầy gò, trông có vẻ sợ hãi, đang đứng giữa một khu rừng phủ đầy tuyết. Anh ta đứng khom người, mắt nhìn chằm chằm vào ống kính máy quay với một vẻ hoang dại như chỉ chực nhảy bổ vào nó. Tóc tai tôi dựng đứng hết cả lên. Đó là Sử Trùng Minh. Sử Trùng Minh khi còn trẻ. Một thế giới xa xưa. Ông bước lại gần máy quay phim, la hét cái gì đó vào ống kính. Ông toan nhảy chồm vào người quay phim thì có cái gì đó xảy ra ở bên ngoài khuôn hình khiến ông thay đổi ý định. Ông quay người lại và chạy về phía đối diện. Chiếc máy quay phim khẽ rung lên khi chuyển sang cảnh Sử Trùng Minh chạy trên một con đường mòn, hai tay vung vẩy khi nhảy qua các mương nước và cành cây. Ông quá gầy, giờ tôi mới nhìn rõ, giống như một que củi, không khác gì một bộ xương trong bộ quần áo mùa đông rộng thùng thình. Đằng trước ông, phía cuối đoạn đường xuất hiện hai bóng người mờ mờ trong những chiếc áo bành tô viền lông, đứng xây lưng lại chiếc máy quay. Hai người này đứng sát vào nhau, cùng nhìn xuống một vật gì đó trên mặt đất.
Chiếc máy chiếu kêu lách cách một cách ầm ĩ và khi ống kính chĩa gần hơn vào hai nhân vật này thì một người trong số họ quay lại với vẻ mặt sửng sốt. Anh ta nhìn như mất trí vào người đàn ông Trung Quốc nhỏ bé đang chạy về phía mình, hai cánh tay chới với, theo sau là chiếc máy quay phim. Sử Trùng Minh bắt đầu đi chậm lại và người quay phim hẳn đã hạ thấp ống kính xuống khi chạy theo vì trong những khuôn hình tiếp theo tôi chỉ nhìn thấy cơ man nào là tuyết, những chiếc lá rụng và những bàn chân.
Ngoài tiếng lạch cạch của máy chiếu tôi có thể tưởng tượng ra những âm thanh của rừng núi, tiếng người thở hổn hển, tiếng ro ro của máy quay phim và tiếng cành cây gãy kêu răng rắc. Lúc này, ống kính lại được nâng lên và các hình ảnh hiện ra gần hơn, có lẽ chỉ cách lưng người đàn ông thứ hai khoảng một mét. Rồi, chiếc máy quay khẽ khựng lại như lưỡng lự trước khi quyết tâm quay cận cảnh người đàn ông này. Ông ta đột nhiên quay phắt lại một cách đáng sợ và nhìn chằm chằm vào ống kính. Một ngôi sao trên chiếc mũ của ông ta bắt nắng và lóe lên trong giây lát.
Tôi nín thở. Thật dễ nhận ra một người của hơn năm mươi năm về trước. Một khuôn mặt còn trẻ như đẽo ra từ gỗ, vẻ bệnh hoạn, rất bệnh hoạn. Xám ngoét và đầm đìa mồ hôi. Chỉ có đôi mắt là vẫn thế. Đôi mắt và những chiếc răng nhọn như răng mèo lộ ra mỗi khi hắn ta nhăn mặt.
Người quay phim như dừng tay lại vì các hình ảnh đột nhiên biến mất và đoạn phim tiếp theo kêu lách cách trong máy chiếu như một đoàn tàu sắp trật khỏi đường ray. Và rồi chúng tôi nhìn thấy từ một góc quay khác, Fuyuki đang đứng thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, người hắn như đang bốc hơi. Hắn ta cúi xuống làm gì đó và khi chiếc máy quay lia lại gần thì tôi có thể nhận ra là hắn đang lắp lưỡi lê vào súng. Dưới chân hắn là một người phụ nữ đang nằm ngửa trên mặt đất, chiếc áo dài bị kéo lên tới tận hông, chiếc quần dài bị xé rách để lộ cả một khoảng bụng màu sẫm.
“Vợ tôi,” Sử Trùng Minh nói khẽ, mắt ông dán vào màn hình như thể ông đang đối diện với một giấc mơ. “Đó là vợ tôi.”
Fuyuki hét cái gì đó vào máy quay. Hắn vẫy vẫy tay và cười nhăn nhở, để lộ những chiếc răng mèo. Chiếc máy quay phim lại chùng xuống như thể không chịu đựng nổi cái nhìn của hắn ta. Rồi ống kính từ từ quay ra xa, khung hình trở nên rộng hơn với hình ảnh một con dốc thoai thoải, những đám cây cối và một chiếc xe máy để dựa vào gốc cây. Ở góc của khuôn hình, tôi nhìn thấy người lính thứ hai. Anh ta đã cởi áo khoác và đang ôm chặt lấy Sử Trùng Minh trong đôi tay vạm vỡ, miệng Trùng Minh đang tru lên những tiếng kinh hoàng mà tôi không nghe thấy được. Ông cố giãy giụa để vùng ra nhưng người lính giữ ông rất chặt. Không ai quan tâm tới những lời cầu xin của ông. Tất cả đều đang nhìn Fuyuki.
Những gì xảy ra sau đó sẽ ám ảnh tôi trong nhiều năm. Nó chỉ bắt đầu từ một dòng chữ trong một trang sách ở nhà bố mẹ tôi nhưng giờ đây toàn bộ sự thật đang diễn ra trước mắt tôi. Cái điều mà ai cũng nói là chỉ có trong trí tưởng tượng của tôi giờ hiện ra sống động trên chiếc màn hình đen trắng kia. Nhưng nó hoàn toàn khác so với những gì tôi đã mường tượng ra, trong trí tưởng tượng của tôi, mọi tình huống đều rõ ràng, các nhân vật không hiện ra trong những cảnh máu me, lờ mờ, thần sắc hốt hoảng. Trong trí tưởng tượng của tôi hành động đó xảy ra trong chớp nhoáng và tinh xảo, như một điệu vũ samurai, kết thúc bằng một động tác hất kiếm trứ danh để gột sạch máu, vẽ trên tuyết hình một chiếc đuôi công màu sẫm.
Nhưng mọi chuyện lại khác hẳn. Vụng về và xấu xí. Fuyuki gắn lưỡi lê vào mũi súng, xoáy chặt rồi giữ thứ vũ khí đó bằng cả hai tay, như hắn ta đang cầm một chiếc giáo, khuỷu tay co lại phía sau người, lừng lững, đen sẫm một khối trên tuyết. Và rồi người đàn ông đã tập dùng mũi lê từ nhỏ ấy lấy hết sức bình sinh đâm thẳng lưỡi dao nhọn sắc vào bụng người phụ nữ yếu ớt không có gì phòng vệ.
Chỉ cần hai nhát đâm mạnh. Nhát đầu tiên khiến cô ấy giãy giụa, hai tay vung lên trong tư thế kỳ lạ giống như phụ nữ vẫn làm khi mỏi vai và đánh rơi con dao xuống đất. Nhát đâm thứ hai khiến cô ấy gần như chồm dậy, tay chìa ra trước mặt như một con rối. Nhưng trước khi có thể ngồi lên được thì cô ấy kiệt sức, ngã xuống và lăn sang một bên. Và rồi toàn thân cô ấy trở nên bất động, những vệt máu đỏ sẫm túa ra xung quanh như đôi cánh của một thiên thần.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, quá tàn bạo khiến tôi có thể cảm thấy sự kinh hoàng bao trùm lấy cả khu rừng của năm mươi ba năm về trước. Khuôn mặt của người lính thứ hai như biến dạng, còn người quay phim hẳn đã ngã khuỵu xuống vì hình ảnh đột nhiên bị rung. Khi anh ta lấy lại tự chủ và cố gắng đứng thẳng dậy thì trung úy Fuyuki đang thò tay vào trong cái lỗ mà hắn vừa tạo ra, lôi ra một cánh tay và rồi cả đứa bé trôi tuột ra ngoài, lành lặn với một mớ dây nhau lầy nhầy. Hắn ném đứa bé sang bên cạnh rồi tiếp tục đứng trước thi thể của người mẹ, cầm lưỡi lê khoắng vu vơ trong chiếc bụng toang hoác của người phụ nữ, môi mím lại một cách đăm chiêu như thể hắn đang đợi phát hiện ra cái gì đó. Người lính cấp dưới không thể chịu đựng hơn được nữa, hai tay ôm lấy miệng và lảo đảo bước ra chỗ khác, thả Sử Trùng Minh ở đó. Sử Trùng Minh nhảy bổ vào đám tuyết sẫm màu trước mặt. Cả người quỳ trên tuyết, ông quấn đứa con gái vào trong lớp áo khoác bằng lông rồi bò tới chỗ vợ mình. Ông cúi xuống sát mặt vợ mình, gào lên cái gì đó và nhìn chăm chăm vào đôi mắt đã không còn sự sống của cô ấy. Rồi người quay phim khẽ di chuyển sang bên cạnh và Fuyuki lại hiện lên trong khuôn hình, đứng ngay đằng trước Sử Trùng Minh, tay cầm một khẩu súng lục nhỏ, một khẩu “súng tiểu nambu”, chĩa vào đầu ông.
Phải mất một lúc Sử Trùng Minh mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Chỉ khi cảm thấy một cái bóng đổ xuống người mình thì ông mới từ từ nhìn lên một cách cứng nhắc. Một tay Fuyuki nhả cái chốt an toàn của khẩu súng còn tay kia chìa ra trước mặt Sử Trùng Minh ra hiệu, một cách ra hiệu mà ai cũng có thể hiểu được. Đưa cho tao.
Đưa cho tao.
Sử Trùng Minh cố gắng đứng dậy, siết chặt đứa bé vào ngực, mắt không rời khỏi cánh tay chìa ra của Fuyuki. Chậm rãi, Fuyuki lên đạn khẩu súng nambu rồi siết cò. Sử Trùng Minh giật mình, người chùng xuống, sau lưng ông chỉ khoảng nửa mét, tuyết bay tung tóe. Ông không trúng đạn, chỉ là một phát cảnh cáo, nhưng đầu gối ông bắt đầu va vào nhau và người ông run lên lập cập. Fuyuki bước lên phía trước một bước, gí họng súng còn bốc khói vào đầu ông. Run rẩy, nước mắt đầm đìa, Sử Trùng Minh ngước lên nhìn vào khuôn mặt của kẻ đang khống chế mình. Tất cả đều hiện lên trong đôi mắt của ông, giữa hình ảnh phản chiếu của những thân cây xung quanh là câu chuyện dài trắc trở về vợ ông và đứa con của họ, và câu hỏi “tại sao lại là chúng tôi, tại sao lại vào lúc này và ở đây?”. Một câu chuyện nối liền với quá khứ.
Không hiểu tại sao tôi lại đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi cảm thấy rằng mọi chuyện sẽ càng ngày càng trở nên khủng khiếp hơn. Và đột nhiên tôi hiểu ra tại sao Sử Trùng Minh lại muốn giấu kín bộ phim này trong ngần ấy năm. Khi tôi xem đoạn phim này, tôi nhận ra rằng đó chính là lúc ông đang so sánh cuộc đời mình với tính mạng của đứa trẻ trong tay.