Từ đâu đó ở rất gần, có lẽ từ ngay gian bếp vang lên một tiếng loảng xoảng. Tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi lôi chiếc túi nylon ra buộc chặt lại rồi nhét trở lại bên trong áo khoác, kéo khóa lên tới tận cổ. Trong lúc lúi húi buộc buộc túm túm tôi sơ ý đánh rơi mất chiếc đèn pin. Nó trượt khỏi tay tôi, rơi xuống lớp tảo trên mặt nước, hắt lên tường một hình ô van méo mó. Tôi chộp lấy chiếc đèn, túm được nó rồi lại để tuột ra lần nữa. Lần này lớp tảo trên mặt nước khẽ rung động khiến chiếc đèn chúi xuống rồi đâm thẳng xuống nước, những quầng sáng bập bềnh xuyên qua lớp lớp những sinh vật màu hồng mục ruỗng, bóng của chúng in thành những hình diêm dúa trên tường. Tôi lao theo chiếc đèn, thò tay xuống dưới nước quờ quạng, khuấy động lớp rác rưởi dưới mặt nước nhưng chiếc đèn vẫn lặng lẽ trườn ra xa, quay tròn, ánh sáng màu vàng nhạt của nó giờ chỉ còn là một chấm nhỏ leo lắt. Và rồi bụp, ngay cạnh tôi có vật gì đó nhỏ nhưng nặng rơi bịch xuống nước và đang bơi.
Nước mắt tôi trào ra vì sợ hãi. Cái đèn pin. Ôi cái đèn pin. Không cần đến nó. Không cần đến nó làm gì. Mày có thể xoay xở mà không cần tới nó. Ở trong nước thì có gì chứ? Chẳng có gì cả. Một con chuột. Đừng nghĩ tới nó. Từ phía đầu cầu thang, một tia sáng mỏng mảnh chiếu xuyên qua những vết nứt trên cánh cửa gỗ. Tôi nghe thấy một giọng đàn ông, trầm và đáng sợ cùng với hơi thở nóng hổi của mụ Y Tá chuyển động quanh căn phòng như thể mụ ta đang đánh hơi xem cái gì đã xảy ra tại đó.
Đừng nghĩ ngợi gì nữa, mày sắp chết rồi. Tôi hít một hơi thật sâu, chống hai tay lên tường, quỳ gối xuống và chui đầu xuống dưới làn nước lạnh trong đường hầm tối đen. Nước tràn vào tai vào mũi tôi lạnh buốt. Tôi với tay ra phía trước, cố đứng lên, người tôi va vào tường gạch, hai khuỷu tay trầy xước, loạng choạng trong bóng tối dày đặc. Một giọng nói bí hiểm vang lên trong đầu tôi, giọng nói của chính tôi, rên rỉ trong sợ hãi. Lối nào? Lối nào đây? Cái đường hầm này kết thúc ở đâu? Ở đâu? Dường như một thế kỷ đã trôi qua. Cho tới khi tôi tưởng là tôi đã hết hơi và mọi chuyện thế là kết thúc thì tay tôi chạm vào nóc hầm, cao hơn hẳn so với mặt nước. Tôi di chuyển về phía đó, tuyệt vọng lao đầu về nơi tôi có thể tìm thấy không khí để thở. Tôi nhô đầu lên khỏi mặt nước, nôn ói, nhổ phì phì, đầu tôi cụng phải nóc hầm đau điếng. Tôi không thể đứng thẳng người vì nóc hầm không đủ cao, chỉ cách mặt nước khoảng mười tới mười hai centimet. Để có thể giữ mặt mình ở trên mực nước và hít thở, tôi phải đứng khuỵu gối và hơi nghiêng đầu.
Hít thở. Hít thở!
Tôi không biết tôi đã đứng như thế bao lâu và cơ thể tôi đã rơi vào một cơn khủng khoảng như thế nào, có thể tôi đã bị ngất hoặc mất trí, nhưng khi tôi đứng đó, run lẩy bẩy, chỉ có tiếng tim đập bền bỉ làm bạn, nó đập mạnh như thể nó là một trái tim cực kỳ lớn, lớn gấp hàng trăm lần bình thường, lớn như cả ngôi nhà, và rồi một cái gì đó, cái lạnh hay sự sợ hãi, đã lấy mất sự tỉnh táo của tôi và thả nó vào một đường hầm sâu và tĩnh mịch cho đến khi tôi không còn là gì cả, ngoại trừ một mạch máu trống rỗng đập thình thịch ở một chỗ không có vị trí địa lí, không có biên giới và không có tên trên bản đồ. Tôi trôi nổi trong một chiếc máy hút bụi, không có chút khái niệm nào về thời gian hay sự tồn tại, bồng bềnh như một nhà du hành vũ trụ trong không gian bất tận và ngay cả sau khi một thiên niên kỷ đã trôi qua, khi tôi nhìn thấy một thứ ánh sáng màu hồng đùng đục chiếu xuyên qua làn nước phía bên trái tôi – mụ Y Tá đang chĩa đèn vào đường hầm – thì tôi cũng không còn cảm thấy sợ hãi gì nữa. Tôi đang quan sát mình từ một nơi khác, thấy mặt mình nổi lềnh bềnh trên lớp tảo, đôi môi tím ngắt và mí mắt sắp sụp xuống đến nơi. Ngay cả khi ánh đèn biến mất và cuối cùng, sau một quãng thời gian tưởng như vô tận, khi tiếng bước chân xa dần trong những căn phòng phía trên, tôi vẫn đứng hoàn toàn bất động như một cô bé Alice thời hiện đại, đầu nghiêng sang một bên, tê dại và lạnh buốt tới mức tôi nghĩ tim mình sẽ đóng băng và tôi sẽ hóa thạch ở đây, rất sâu dưới lòng đất.
Chương 58
Rạng sáng, khi những ánh bình minh đầu tiên chiếu xuyên qua khu vườn và ngôi nhà đã trở lại yên tĩnh từ nhiều tiếng đồng hồ thì tôi mới bò ra được tới chỗ cửa sổ. Tôi đã phải bò hàng tiếng đồng hồ mới ra được tới đây vì cả người tôi tê buốt vì lạnh. Mỗi centimet là cả một cuộc đấu tranh không nhân nhượng chống lại nỗi thèm muốn được nằm vật ra và ngủ thiếp đi vì lạnh, nhưng cuối cùng tôi cũng đã tới đích. Tôi thận trọng nhìn ra bên ngoài, tim đập mạnh, tin chắc rằng mụ Y Tá sẽ xuất hiện từ một chỗ khuất nào đó và túm lấy tôi. Nhưng cả khu vườn vẫn tĩnh lặng như một thế giới pha lê trong trẻo, thần tiên, như một con thuyền bị bỏ lại trên đảo băng. Những giọt băng trong vắt như kim cương bao phủ khắp khu vườn, giống như những chuỗi hạt giăng giữa các hàng cây.
Tôi gần như kiệt sức sau khi trèo qua cái cửa sổ ra bên ngoài. Tôi rơi bịch xuống tuyết và ngồi ì ra ở đó một lúc lâu vì quá mệt mỏi, lưng dựa vào một cành cây, chiếc túi nylon để dưới chân, hờ hững quan sát cái thế giới mùa đông trước mặt.
Chuyện gì đã xảy ra ở đây? Chuyện gì đã xảy ra? Tất cả các cửa sổ đều bị đập vỡ, các cành cây trong vườn bị bẻ gãy, một cánh cửa chớp bị sút ra ngoài, lủng lẳng trên bản lề, thỉnh thoảng lại kêu cót két.
Những giọt băng đọng trên cành mới đẹp làm sao… Dưới ánh bình minh, đầu óc tôi bắt đầu hoạt động trở lại. Mới đẹp làm sao! Tôi nhìn đám cây cối xung quanh chiếc đèn lồng đá, nhìn vào cái khu vực đã từng mê hoặc Sử Trùng Minh biết bao. Từ từ, chậm rãi, như sau một giấc mơ, tôi bắt đầu trở nên tỉnh táo. Trên các cành cây, những giọt máu và vụn vải nhỏ đông lại như thể có vật gì đó đã nổ tung ra ở đây. Vắt ngang chiếc đèn đá, giống như một tràng hoa giấy nhạt màu là… Ký ức lờ mờ về một bức ảnh trên báo chợt hiện lên trong đầu tôi, một nạn nhân người Nhật vô danh với nội tạng cuộn lại như dây thừng bên ngoài cốp xe.
Jason…
Dường như tôi đã đứng hàng tiếng đồng hồ, nhìn chằm chằm vào những gì còn lại của anh ta, sửng sốt vì hình dạng của chúng, những bện thừng xoắn, những đường viền màu sắc sặc sỡ, những trang trí hình cuộn giống y như trên cây thông Noel. Sao trông chúng lại có thể đẹp đến thế? Một cơn gió thổi tung những bông tuyết, để lộ ra những vết máu bám trên cành cây. Gió ùa qua những ô cửa kính vỡ và chạy dọc theo hành lang phía trên. Tôi tưởng tượng ra mình đứng đó và nhìn xuống khu vườn, xuống những bụi cây, những con đường ngoằn ngoèo, và nhìn thấy máu, giống như một vòng hào quang bao quanh chiếc đèn đá và xa hơn là mái ngói đỏ lập lòe của ngôi nhà nằm ở giữa vườn dưới lớp tuyết đang tan, và tôi thấy một người phụ nữ lớn tuổi khỏe mạnh đang đi guốc lách cách trong ngõ hẻm bên cạnh, thấy bức hình quảng cáo của Mickey Rourke, rồi dần dần là cả Takadanobaba, “khu ngựa thượng”, và Tokyo lóe sáng rực rỡ và lấp lánh bên cạnh vịnh, và cả nước Nhật giống như một con chuồn chuồn bám vào bên sườn của Trung Quốc. Đất nước Trung Quốc vĩ đại. Tôi vẫn tiếp tục nhìn cho tới khi tôi cảm thấy chóng mặt, và những đám mây xuất hiện, che khuất tầm nhìn của tôi. Tôi nhắm mắt lại và để bầu trời, những cơn gió hay mặt trăng tới nhấc tôi lên và mang tôi đi thật xa.
Chương 59
史 Nam Kinh, ngày 21 tháng Mười hai năm 1937
Tôi không biết chúng tôi đã đi bao lâu trong rừng cây trên con đường trốn chạy tuyệt vọng, tuyết rơi hối hả sau lưng. Chúng tôi cứ đi, đi mãi. Tôi phải kéo Thu Kim phần lớn đoạn đường bởi vì cô ấy rất nhanh mệt và nhiều lần van xin tôi dừng lại. Nhưng tôi vẫn lôi cô ấy đi một cách không thương xót, một bên là Thu Kim, một bên là chiếc xe kéo. Chúng tôi cứ đi mải miết, sâu vào trong rừng, dưới những vì sao lấp lánh. Được vài phút thì tiếng xe máy nhỏ dần rồi mất hút, chỉ còn lại chúng tôi với âm thanh duy nhất là hơi thở của chính mình trên ngọn núi hoang vu và lặng lẽ y như một ngọn núi ma. Nhưng tôi vẫn chưa có ý định dừng bước. Trên đường đi, chúng tôi nhìn thấy trong bóng đêm những cảnh tượng khó quên, tàn tích hoang phế của những ngôi làng xinh đẹp đã bị thiêu rụi, những khoảng sân rộng tan hoang giờ phủ đầy hoa dại, mùi tro vẫn còn phảng phất giữa những tán cây. Chúng tôi tiếp tục đi trên con đường ngập tuyết và tự hỏi rằng liệu có phải nằm ở đó, trong bóng đêm, còn có cả những xác chết?
Và rồi rất lâu sau đó, khi chúng tôi dường như đã đi được nửa con đường dẫn lên thượng giới, khi mặt trời đã phủ những ánh bình minh đỏ rực trên núi thì tôi nghe tiếng Thu Kim gọi phía sau lưng. Tôi quay lại và nhìn thấy cô ấy đang đứng dựa vào một cây long não, tay ôm bụng. “Xin mình,” cô ấy thì thào. “Xin mình, em không thể đi được nữa.”
Tôi trượt xuống con dốc đến chỗ Thu Kim, túm lấy khuỷu tay cô ấy vừa lúc cô ấy khuỵu gối và ngồi bệt xuống tuyết. “Thu Kim? Có chuyện gì vậy? Có phải là đã bắt đầu rồi không?”
Cô ấy nhắm mắt lại. “Em không thể nói được.”
“Xin mình,” tôi lắc cánh tay cô ấy. “Giờ không phải là lúc xấu hổ. Hãy nói cho tôi biết có đúng là chuyện đó không?”
“Em không thể nói được,” cô ấy gay gắt nói, mắt mở to nhìn thẳng vào mắt tôi. “Vì em không biết. Ông xã của em, mình không phải là người duy nhất ở đây lần đầu có con.” Trán cô ấy đẫm mồ hôi và hơi thở của cô ấy bốc hơi trong giá lạnh. Cô ấy quờ tay trên tuyết như để tạo ra một cái ổ rồi nằm cuộn tròn trên đó. “Em muốn nằm xuống một lát, hãy để em nằm xuống.” Cô ấy nói.