Chương 46
Những gì mà tôi nhớ về cái đêm hôm đó giống như một trong những đoạn phim quay chậm mà đôi khi bạn vẫn được xem, ghi lại cảnh một bông hoa đang nở hay cảnh mặt trời trôi lững lờ qua một con phố với những con người đột ngột xuất hiện, tỏa đi khắp nơi. Chỉ khác ở chỗ cuộn phim của tôi đẫm một màu vàng xỉn như thuốc súng, màu của tai họa, còn tiếng động thì rè rè, như được thu ở dưới nước với tiếng kẽo kẹt tương tự như âm thanh phát ra từ những con tàu lớn. Cận cảnh là cái bóng gớm ghiếc của mụ Y Tá và Jason khiến tôi nghĩ tới một nhân vật trong một cuốn sách nào đó, một con quái vật có hai lưng, một con quái vật có hai lưng. Tiếp tục cận cảnh! Lần này là tôi đang thu mình trong con hẻm giữa hai tòa nhà, hai mắt ướt nhòe, các cơ bắp liên tục co giật vì mệt mỏi. Tôi thấy mụ Y Tá và tên chimpira rời khỏi căn nhà, dừng lại một lúc trước cửa quan sát con phố, tên chimpira ve vẩy chùm chìa khóa còn mụ Y Tá thì siết chặt đai lưng chiếc áo mưa rồi cả hai từ từ mất hút vào bóng tối. Cả người tôi tê cóng, và khi sờ vào chỗ mặt bị va chạm lúc trước, tôi không cảm thấy đau như mình tưởng. Tôi chỉ bị chảy một ít máu mũi và máu miệng do răng bập vào môi. Lại cận cảnh, và mụ Y Tá không thấy quay lại nữa, cả con hẻm trở nên yên tĩnh, cửa ra vào của căn nhà đã bị giật tung ra khỏi bản lề, vẫn đang mở toang. Tôi trèo lên cầu thang một cách nặng nhọc, người vẫn run bần bật, ngập ngừng trước mỗi bước đi. Và rồi tôi ở trong phòng của mình, sững sờ nhìn cảnh tan hoang của nó, quần áo vứt vung vãi trên sàn, cửa bị phá, tất cả các ngăn tủ và ngăn kéo đều bị lục lọi. Rồi cận cảnh… vào khuôn mặt kinh hoàng của tôi. Tôi đứng ở giữa phòng, nhìn chiếc túi xách rỗng không, tim tôi chùng xuống, vì đó là nơi tôi cất tất cả tiền nong dành dụm được trong mấy tháng qua. Cho tới tận lúc này, tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phải giấu chúng ở một nơi nào đó an toàn, nhưng giờ thì tôi đã có thể nhận ra rằng mụ Y Tá và tên chimpira không chỉ tới đây để tra tấn Jason mà còn để vơ vét bất cứ thứ gì chúng tìm thấy trong chuyến viếng thăm này.
Tôi đứng ngoài căn phòng một lúc và nhìn khắp chiều dài hành lang. Bình minh đang lên. Ánh sáng xuyên qua những ô cửa kính vỡ chiếu thành những hình xiên xẹo trên tấm thảm tatami lót sàn bụi bặm. Mọi thứ đều yên tĩnh đến kỳ quái, trừ tiếng nước nhỏ tong tong từ chiếc vòi nước trong bếp. Tất cả các phòng đều bị lục soát, cửa giả toang hoác, lạnh lẽo, những đống đồ đạc cũ kỹ, bụi bặm, nằm ngổn ngang. Như thể quả tạ bê tông của những nhà phát triển bất động sản đã tới viếng thăm sớm hơn dự định. Phần lớn các cửa phòng đều mở. Trừ phòng Jason. Có cái gì đó ở căn phòng này khiến người ta chú ý. Cái gì đó tội lỗi và xấu hổ trong cái cách cánh cửa bị đóng lại rất chặt.
Thay vì gõ cửa, tôi đi tới phòng của Irina. Tôi cũng chỉ là một đứa nhát gan. Khi tôi kéo cửa ra thì thấy hai thân hình đang ôm chặt lấy nhau trong bóng tối: Svetlana và Irina, đang đi giật lùi về phía tường như muốn trèo lên đó như những con chuột, miệng lắp bắp nói không nên lời vì sợ hãi. “Là tôi đây mà,” tôi nói khẽ và giơ tay lên trấn an họ. Cả căn phòng ngập một thứ mùi của sợ hãi. “Là tôi đây mà.”
Mất một lúc hai chị em họ mới hoàn hồn, ngồi bệt xuống phòng nhưng vẫn không rời nhau. Tôi ngồi xuống bên cạnh họ. Irina trông rất khủng khiếp, hai má đẫm nước mắt, son phấn nhòe nhoẹt khắp mặt. “Tôi muốn về nhà,” cô thều thào, mặt méo đi. “Tôi muốn về nhà.”
“Chuyện gì đã xảy ra? Mụ ta đã làm gì?”
Svetlana vỗ vỗ vào lưng Irina và rít lên: “Nó. Phải gọi là nó chứ không phải là người. Nó tới đây, dồn hai chúng tôi vào đây, còn tên kia thì lấy tiền của chúng tôi. Lấy hết mọi thứ.”
“Mụ ta có làm hai người bị đau không?”
Svetlana khịt mũi ầm ĩ. Cô ấy cố tỏ ra không có chuyện gì. Nhưng sự bạo dạn thường ngày của cô ấy đã biến mất. “Không, nhưng nó chả cần động vào chúng tôi cũng đã khiến chúng tôi kinh hãi rồi.” Cô lấy tay chỉ vào góc nhà và diễn tả hình ảnh hai chị em co quắp nằm trong đó vì sợ hãi.
Irina kéo áo chùi mắt để lại hai vệt mascara đen sì trên vạt áo phông. “Đó đúng là một con quái vật. Một con d’yavol thực sự.”
“Nhưng sao chúng biết là chúng ta có tiền cơ chứ?”
Svetlana đang cố châm một điếu thuốc nhưng hai tay cứ run lên bần bật. Cuối cùng cô chịu thua và quay sang nhìn tôi. “Cô có nói cho ai biết chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền không?”
“Chúng không tới đây vì tiền,” tôi nói.
“Tất nhiên là vì tiền, cái gì chả dính đến tiền.”
Tôi không trả lời. Tôi cắn móng tay, vừa nhìn ra phía cửa vừa nghĩ: Không. Các cô không hiểu. Chính Jason đã mang chúng tới đây. Chúng ta đang phải trả giá cho những gì mà anh ta đã nói hay làm với mụ Y Tá tại bữa tiệc.
Sự im lặng trong căn phòng khiến máu tôi như đông lại. Chúng tôi sẽ thấy gì khi mở cửa phòng Jason? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu… Tôi chợt nhớ tới bức ảnh trong đống hồ sơ của Sử Trùng Minh, chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi kéo cửa và nhìn thấy…
Tôi đứng dậy. “Chúng ta phải tới phòng của Jason.”
Svetlana và Irina không nói gì. Họ quay sang nhìn tôi vẻ nghiêm trọng.
“Chuyện gì vậy?”
“Cô không nghe thấy anh ta gây ra tiếng động gì à?”
“Chỉ một chút thôi, lúc đó tôi đang ngủ.”
“Ra thế, còn chúng tôi…” Svetlana cuối cùng đã châm được điếu thuốc. Cô hít một hơi sâu rồi nhả khói ra. “Chúng tôi nghe thấy hết.” Cô liếc mắt sang phía Irina như để khẳng định điều đó. “Hừm, nên giờ người phải đi vào đó để xem sẽ không phải là chúng tôi.”
Irina khịt mũi và lắc đầu. “Không. Không phải là chúng tôi.”
Tôi nhìn vào mặt từng người bọn họ, tim tôi chùng xuống. “Không, dĩ nhiên là không rồi.” Tôi cố lấy giọng cứng rắn rồi bước ra cửa nhìn về phía phòng Jason. “Dĩ nhiên nên là tôi rồi.”
Svetlana bước tới sau lưng tôi, đặt tay lên vai tôi và nhòm ra ngoài hành lang. Trước cửa phòng Jason là một chiếc vali bị mở tung, đồ đạc bên trong bị ném tung tóe trên sàn, quần áo, hộ chiếu, giấy tờ. “Lạy Chúa tôi, hãy nhìn vào cái đống lộn xộn kia,” cô thì thào bên tai tôi.
“Tôi biết.”
“Cô chắc là chúng đã bỏ đi rồi chứ?”
Tôi liếc nhìn về phía cầu thang yên tĩnh. “Chắc chắn.”
Irina cũng ra với chúng tôi, vừa đi vừa lấy vạt áo chùi mặt. Ba chúng tôi đứng túm tụm lại với nhau nhìn về phía cuối hành lang một cách e dè. Có một mùi gì đó, một mùi không thể nào quên được, một thứ mùi khiến tôi liên tưởng tới mùi thịt thối rữa trong thùng rác của cửa hàng thịt. Tôi nuốt nước bọt. “Nghe này, có lẽ chúng ta phải…” Tôi dừng lại. “Bác sĩ thì sao nhỉ? Có lẽ chúng ta phải đi tìm một bác sĩ.”
Svetlana cắn môi vẻ lưỡng lự và trao đổi ánh mắt với Irina. “Nếu chúng ta mang anh ta đi bác sĩ thì họ sẽ muốn biết chuyện gì đã xảy ra, Grey ạ, cảnh sát sẽ tới đây khám xét và rồi…”
“Chuyện nhập cư,” Irina khẽ liếm môi. “Chuyện nhập cư.”
“Và rồi, hừm, ai sẽ trả tiền đây?” Svetlana quay điếu thuốc và nhìn chăm chăm vào đầu thuốc đang cháy như thể nó đang nghe cô nói. “Chẳng còn xu nào.” Cô gật đầu. “Chẳng còn xu nào sót lại trong cái nhà này.”
“Davai.” Irina đặt tay lên lưng tôi, khẽ ẩy tôi đi. “Cô đi xem tình hình thế nào, rồi chúng ta bàn bạc sau.”
Tôi bước đi một cách chậm rãi, ngang qua chiếc vali và dừng lại trước cửa phòng anh ta, hai tay cứng đờ, mắt nhìn chằm chằm vào cái nắm cửa, chìm trong một sự im lặng ghê sợ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không tìm thấy thi thể của anh ta? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu những giả thuyết của tôi về Fuyuki và thứ thuốc chữa bệnh của ông ta là đúng. Tôi chợt nghĩ tới từ “đi săn”. Có phải mụ Y Tá tới đây để săn mồi? Tôi liếc nhìn về phía hai chị em người Nga đang đứng, hai tay Irina giữ chặt lấy tai như thể chờ nghe một tiếng nổ.
“Sẽ ổn thôi,” tôi lẩm bẩm với chính mình. Tôi quay người, bồn chồn đặt một tay lên nắm đấm cửa và hít một hơi thật sâu. “Sẽ ổn thôi.”
Tôi bắt đầu đẩy nhưng cánh cửa không hề di chuyển.
“Sao vậy?” Svetlana rít lên.
“Tôi không biết.” Tôi lắc mạnh nắm đấm cửa. “Cửa khóa,” tôi áp miệng lên cánh cửa. “Jason?”
Tôi chờ đợi, dỏng tai nghe ngóng.
“Jason, anh có nghe thấy tôi không?” Tôi gõ lên cánh cửa. “Jason, anh có nghe thấy tôi không? Anh có…”
“Biến đi.” Giọng anh ta nghèn nghẹt, như thể anh ta đang nằm trong chăn. “Ra khỏi cửa phòng tôi và biến đi.”
Tôi lùi lại một bước, chống một tay lên tường để trấn tĩnh lại, đầu gối run lẩy bẩy. “Jason, anh…” Tôi hít thở thật sâu. “Anh có cần bác sĩ không? Tôi sẽ đưa anh tới Roppongi nếu anh muốn…”
“Tôi nói là biến đi.”
“Chúng ta có thể bảo họ là chúng ta sẽ trả tiền vào tuần sau khi…”
“Cô có bị điếc không?”
“Không,” tôi nói, dán ánh mắt vô hồn vào cánh cửa. “Không, tôi không điếc.”
“Anh ta không sao chứ?” Svetlana rít lên.
Tôi ngẩng lên nhìn cô. “Gì cơ?”
“Anh ta không sao chứ?”
“Ừm, chắc là thế, tôi nghĩ là anh ta không sao.” Tôi nói, đưa tay quệt ngang mặt và nhìn vào cánh cửa phòng Jason một cách ngờ vực.
Phải rất lâu sau chúng tôi mới tin là mụ Y Tá sẽ không trở lại. Và phải mất thêm một khoảng thời gian lâu hơn nữa để chúng tôi có đủ can đảm đi kiểm tra ngôi nhà. Căn nhà bị xáo trộn một cách khủng khiếp. Chúng tôi dọn dẹp một chút rồi thay nhau chui vào buồng tắm. Tôi tắm rửa trong tình trạng mê mụ, chườm khăn lên khuôn mặt sưng vù. Chân tôi bị xước nhiều chỗ khi tôi nhảy ra ngoài cửa sổ. Thật trùng hợp là những vết xước này nằm ngay trên chỗ tôi mơ thấy đứa bé cắn mình. Chúng có thể là những vết răng trẻ con. Tôi nhìn chúng rất lâu tới khi cả người tôi run lên bần bật và răng va vào nhau lập cập.
Irina tìm thấy một ít tiền còn sót lại trong túi áo khoác mà tên chimpira không để ý và cho tôi vay một nghìn yên. Tắm xong, tôi dọn dẹp lại phòng mình, cẩn thật quét sạch mảnh kính vụn và những mảnh vỡ từ chiếc cửa ra vào bị đạp thủng, cất sách vào tủ và sắp xếp lại đống tranh ảnh và tài liệu, rồi nhét tiền của Irina đưa cho vào trong túi và bắt tàu điện ngầm tới Hongo.
Khu khuôn viên đại học trong cơn mưa trông khác hẳn so với lần cuối cùng tôi tới đây. Những đám lá cây rậm rạp đã biến mất, và bạn có thể nhìn thấy toàn cảnh những con đường dẫn ra hồ nước, khu nhà liên hợp và lớp mái ngói trang trí cầu kỳ của cung thể thao vươn lên sau những hàng cây. Giờ này vẫn còn sớm thế mà Sử Trùng Minh đã tiếp sinh viên, một thanh niên cao ráo, mặt lốm đốm tàn nhang, vận một chiếc áo len màu da cam có in chữ Bathing Ape ở đằng trước. Cả hai ngừng nói khi thấy tôi xuất hiện. Mặt tôi bầm tím, máu đóng khô lại dưới mũi, hai tay nắm chặt, còn người thì run lên. Tôi đứng sững lại giữa phòng và chỉ thẳng vào Sử Trùng Minh. “Ông đã bắt tôi đi một đoạn đường dài,” tôi nói. “Ông đã bắt tôi đi một đoạn đường dài, nhưng tôi không thể nào đi xa hơn được nữa. Đã đến lúc ông phải cho tôi xem bộ phim đó.”
Sử Trùng Minh từ từ đứng dậy. Ông tì vào chiếc gậy rồi giơ tay ra hiệu cho cậu sinh viên lúc này đang ngồi chết trân trên ghế nhìn tôi. “Giờ thì đi ra ngoài, nhanh lên.” Cậu sinh viên đứng dậy, mặt mũi căng thẳng, mắt nhìn xoáy vào tôi khi cậu ta thận trọng bước ra khỏi phòng, khép cánh cửa lại sau lưng.
Sử Trùng Minh không quay lại ngay lập tức. Ông đứng đó một lúc lâu, tay đặt trên cánh cửa, quay lưng lại phía tôi. Đã gần một phút trôi qua kể từ khi chỉ còn hai chúng tôi ở lại trong phòng, và khi không còn trì hoãn thêm được nữa, ông quay lại phía tôi. “Giờ thì cô đã bình tĩnh lại chưa?”
“Bình tĩnh? Có chứ, tôi bình tĩnh chứ. Rất bình tĩnh.”
“Ngồi xuống đi. Ngồi xuống và kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.”