Tôi đứng dậy và lao tới chiếc bàn phấn để tìm thuốc lá, hất tung mọi thứ trên mặt bàn xuống đất. Tôi tìm thấy một bao thuốc, lập cập rút ra một điếu, châm lửa rồi đứng nhìn bức tường và rít liên tục, nước mắt giàn giụa. Chuyện này thật ngớ ngẩn. Phải hành động ngay. Giống như nhảy qua một mỏm đá. Giống như nhảy qua một mỏm đá. Đó là cách duy nhất để biết được mình sẽ có thể sống sót hay không.
Tôi dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn trên bàn trang điểm rồi quay sang đối mặt với anh, thở gấp. Cổ họng tôi như nghẹn lại còn tim tôi dường như chỉ chực nhảy vọt ra ngoài.
“Thôi được, thế là chuyện gì?” Anh nói.
Tôi kéo chiếc áo ngủ qua đầu, vứt nó xuống sàn rồi đứng trước mặt anh, hai tay ôm lấy bụng, mắt nhìn thẳng vào một điểm ngay trên đầu Jason. Tôi hít một hơi dài, tưởng tượng ra hình ảnh của mình lúc này trong mắt anh, gầy gò, nhợt nhạt và chằng chịt những mạch máu.
“Hãy hiểu cho em,” tôi thì thầm như đang đọc một câu thần chú. “Xin hãy hiểu cho em.”
Và tôi bỏ tay xuống.
Tôi không rõ là tôi hay Jason vừa thở gấp vì rõ ràng trong phòng vừa có một sự thụ khí. Tôi đứng đó, hai tay nắm lại hai bên sườn, mắt nhìn lên trần như thể đầu của tôi sắp nổ tung. Jason vẫn im lặng, và cuối cùng khi tôi có đủ can đảm cúi xuống nhìn anh, thì trông anh bình tĩnh, lặng lẽ, nét mặt không hề có bất cứ biểu hiện gì khi quan sát những vết sẹo trên bụng tôi.
“Lạy Chúa,” rất lâu sau anh thở hắt ra. “Chuyện gì đã xảy ra với em thế?” Anh bước lại gần, tò mò đưa tay sờ lên bụng tôi như thể những vết sẹo đang tỏa sáng. Đôi mắt anh tĩnh lặng và trong trẻo. Khi chỉ còn cách tôi một bước chân, anh dừng lại và áp tay vào những vết sẹo.
Tôi rùng mình và nhắm mắt lại.
“Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra ở đây vậy?”
“Một đứa bé.” Tôi trả lời giọng không được tự tin cho lắm. “Đó là chỗ của một đứa bé, con của em.”
Chương 36
Ở bệnh viện, họ dạy tôi về bao cao su khi mọi chuyện đã quá muộn. Vài tháng trước khi tôi được ra viện, khi người ta luôn miệng nhắc đến bệnh AIDS, chúng tôi phải tham gia một nhóm nâng cao nhận thức về HIV. Tại đó, một nữ y tá tên là Emma, một cô gái có đôi chân cứng cáp và đeo khuyên ở mũi, ngồi trước mặt chúng tôi, mặt đỏ bừng vì ngượng khi hướng dẫn chúng tôi cách tròng bao cao su vào một quả chuối. Một chiếc áo mưa, cô ấy gọi thế bởi vì thời đó báo chí đều dùng từ này và khi nói về quan hệ tình dục qua đường hậu môn thì cô ấy gọi là “tình dục qua đường ruột”. Trong khi nói, cô ấy thường quay mặt về phía cửa sổ như thể cô ấy đang diễn thuyết cho đám cây cối ngoài vườn. Những người tham dự cười đùa và cợt nhả trong khi tôi ngồi im ở phía cuối, mặt đỏ rần lên như Emma khi phải nhìn chằm chằm vào chiếc bao cao su. Một chiếc bao cao su. Tôi chưa bao giờ nghe nói tới bao cao su. Quả thực, sao một người kém hiểu biết như tôi lại có thể xoay xở sống trên đời lâu tới vậy?
Chẳng hạn như cái ý nghĩa của thời gian chín tháng. Trong nhiều năm tôi hay nghe mọi người thì thào nói đùa: “Giờ thì con mèo đang sướng rửng mỡ, nhưng cứ chờ chín tháng xem mặt mũi nó thế nào sẽ rõ”. Những câu nói đùa đại loại như thế. Nhưng tôi đã không hiểu. Ngớ ngẩn nhất là nếu người ta hỏi tôi về thời gian mang thai của con voi thì có thể tôi sẽ trả lời được nhưng những thực tế về con người thì tôi hoàn toàn mù tịt. Bố mẹ tôi đã làm rất tốt việc gạn lọc tất cả các thông tin trước khi chúng đến được với tôi. Dĩ nhiên là chỉ ngoại trừ trường hợp quyển sách màu cam, khi mà họ đột nhiên mất cảnh giác hơn thường lệ.
Cô gái giường bên đã nhìn tôi chòng chọc khi tôi thú nhận là tôi không biết gì về những chuyện nói trên.
“Cậu nói nghiêm túc đấy chứ?”
Tôi nhún vai.
Cô ấy kêu lên sửng sốt: “Ôi trời, thật không tin được, đúng là cậu đang nói nghiêm túc.”
Trong cơn hốt hoảng, các nữ y tá đã đi tìm cho tôi một quyển sách với những kiến thức về cơ thể con người. Quyển sách đó có tựa đề Mẹ ơi, cái gì ở trong bụng mẹ thế? Với một lớp bìa màu hồng nhạt vẽ hình một cô bé đang ngước nhìn một cái bụng bầu mặc váy hoa. Một trong những lời bình phía sau cuốn sách viết: “Nhẹ nhàng, nhiều thông tin, bao gồm tất cả những gì bạn cần biết để giải đáp những thắc mắc của con bạn”. Tôi đã đọc quyển sách đó rất kỹ và cất nó trong một chiếc túi màu nâu, giấu ở phía trong cùng ngăn tủ của mình. Tôi ước giá như mình được đọc nó sớm hơn. Như thế thì tôi đã hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra với mình.
Tôi không hé răng với bất cứ ai trong bệnh viện về những tuần lễ tiếp theo sự cố xảy ra trên chiếc xe tải. Tôi đã mất nhiều tháng để chắp nối các thông tin mà tôi thu được từ những lời xì xào của người lớn, những lời ám chỉ, những bóng gió lạ lùng trên các tờ báo cũ nát ở nhà để hiểu được tình cảnh của mình. Tôi cũng không dám nói với ai về cảm giác của mình khi biết rằng sẽ có một em bé ra đời và mẹ chắc chắn sẽ giết tôi hoặc con tôi hoặc cả hai. Với tôi, đó chính là cái giá thực sự của sự thiếu hiểu biết.
Ngoài kia, dưới căn hẻm nhỏ, có tiếng ai đó đóng cửa xe ôtô. Tôi nghe thấy tiếng chìa khóa leng keng và tiếng cười khúc khích của một phụ nữ giọng cao và nhẹ. “Tôi thề tôi sẽ không uống gì cả.” Tiếng cười của họ xa dần khi họ đang đi về phía cuối hẻm, ra phía đường Waseda. Tôi vẫn nín thở và đứng im một chỗ nhìn Jason chăm chú, chờ xem anh nói gì.
“Em là một cô gái tốt,” cuối cùng anh lùi lại một bước, trao cho tôi nụ cười chậm rãi và ranh mãnh quen thuộc. “Em là một cô gái tốt, em có biết không? Và từ nay mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”
“Tốt đẹp ư?”
“Đúng vậy,” anh lia lưỡi vào giữa hai hàm răng. Những ngón tay anh lần theo vết sẹo lớn nhất trên bụng tôi, bắt đầu từ phía dưới rốn tới tận chỗ xương hông. Anh khẽ bấm móng tay vào đoạn giữa, nơi các vết khâu hơi lồi lên và vuốt ve chúng. “Sao lại nhiều thế này. Cái gì đã để lại những vết sẹo như thế này?”
“Một…” Tôi những muốn trả lời nhưng hàm cứng lại. Tôi phải lắc đầu để có thể mở được miệng. “Một con dao. Một con dao làm bếp.”
“À, một con dao,” anh nói, giọng méo xệch. Anh nhắm mắt lại, vừa chậm rãi liếm môi, vừa tiếp tục sờ tay lên những đường gân nổi lên từ các vết sẹo ở giữa bụng. Nơi rạch nhát dao đầu tiên. Tôi khẽ lùi lại một bước. Jason mở mắt nhìn tôi chăm chú: “Thế dao có thọc sâu vào tận đây không? Hừm, hay là đây?” Anh ấn ngón tay vào bụng dưới của tôi. “Có phải là cảm giác này không. Như thể nó đi rất sâu.”
“Sâu?” Tôi hỏi lại. Có cái gì đó trong giọng nói của anh, cái gì đó vừa phấn khích vừa man dại như thể anh đang cực kỳ khoái trá. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên ẩm mốc không giống như mấy phút trước đây.
“Em…” Tôi không nói nên lời. “Tại sao anh lại muốn biết dao thọc sâu chừng nào? Sao anh lại hỏi em chuyện đó?”
“Có sâu không? Dao có thọc vào sâu không?”
“Có,” tôi trả lời yếu ớt. Anh khẽ rùng mình khoan khoái như thể có cái gì đó vừa chạy qua vai anh.
“Nhìn này,” anh nói, đưa tay này vuốt dọc cánh tay kia. “Nhìn xem, lông tay anh dựng đứng hết cả lên rồi. Những chuyện kiểu này luôn làm anh đờ đẫn hết cả người. Cái cô gái mà anh kể cho em ấy? Ở Nam Mỹ ấy?” Anh xoa xoa bắp tay của mình, mắt nhắm hờ như đang hồi tưởng chuyện xưa. “Cô ấy bị cụt một tay. Và cái đoạn người ta cắt nó đi trông giống như một…” Anh chụm các ngón tay lại như thể đang giữ một thứ quả mềm mại, mỏng mảnh nhất trên đời. “Nó rất đẹp, tựa như một trái mận chín. Wow!”
Anh toét miệng ra cười với tôi. “Nhưng em vẫn luôn biết về anh, đúng không nào?”
“Luôn biết? Không, em…”
“Đúng mà.” Anh quỳ xuống trước mặt tôi, tay đặt lên hông và phà hơi thở nóng hổi vào bụng tôi. “Em biết mà. Em luôn biết cái gì thu hút anh.” Anh ta bắt đầu chạm cái lưỡi khô và uốn éo vào da thịt tôi. “Em biết là anh chỉ thích làm tình với những kẻ kỳ quặc.”
Trạng thái tê liệt của tôi chấm dứt. Tôi đẩy anh ta ra và bước lùi lại phía sau. Anh ta đứng dậy trên hai gót chân và nhìn tôi với vẻ hơi ngạc nhiên khi tôi chộp lấy chiếc áo ngủ và lập cập trùm nó qua đầu. Tôi những muốn chạy khỏi phòng trước khi mình bật khóc nhưng anh ta lại đứng chắn ngay trước cửa ra vào nên tôi đành phải đổi hướng và chui vào góc phòng, ngồi quay mặt vào tường. Mọi thứ bắt đầu quay trở lại với tôi, những bức ảnh trong phòng anh ta, những cuộn băng video mà hai chị em người Nga kể, cái cách anh ta nói về mụ Y Tá. Và tôi là một kẻ trong số họ, một đứa quái đản. Ở tôi có cái gì đó xấu xa, nham nhở, khiến anh ta thích thú, giống như những nhân vật trong các bộ phim mà anh ta xem.
“Chuyện gì vậy?”
“Ừm…” Tôi lí nhí trả lời, dùng lòng bàn tay quệt mắt. “Ừm, em nghĩ là có thể em…” Nước mắt bắt đầu chảy tràn xuống má khiến tôi phải vội đưa tay lên chùi trước khi chúng rơi xuống sàn nhà để anh ta không nhìn thấy. “Không có gì cả.”
Anh ta đặt tay lên vai tôi rồi nói: “Thấy chưa? Anh bảo em là mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. Anh đã nói là anh hiểu hết mà.”
Tôi không đáp lại, chỉ cố gắng để khỏi òa khóc.
“Đó chính là nguyên nhân tại sao hai chúng ta lại đến với nhau một cách hòa hợp đến thế, đúng không nào? Anh đã biết ngay khi anh nhìn thấy những thứ này, những bức tranh em vẽ, những bức ảnh kỳ dị trong quyển sách của em, anh biết là anh và em… Anh biết là chúng ta giống nhau.” Tôi nghe tiếng anh ta dò dẫm châm một điếu thuốc khác và tưởng tượng ra nét mặt anh ta lúc này, đang mỉm cười suồng sã, đầy tự tin vì anh ta đã tìm thấy sự gợi tình từ những thứ này, từ những vết sẹo mà tôi đã cố che giấu bấy lâu nay. Tôi cũng tưởng tượng ra hình ảnh của mình trong mắt anh ta lúc này, thu lu trong một góc, đôi tay mảnh mai, lạnh giá ôm lấy đầu gối. “Em chỉ cần thêm một chút thời gian nữa,” anh ta nói. “Một chút thời gian nữa để nhận ra rằng chúng ta đúng là một cặp. Một đôi biến thái. Một cặp trời sinh.”