Trong khi quan sát, tôi cũng để ý thấy một con chó, có lẽ vẫn là con mà chúng tôi nhìn thấy lúc nãy, từ một xó xỉnh nào đó chui ra và lạc giữa rừng chân của đám lính Nhật. Những tiếng kêu ăng ẳng và rên rỉ của nó chỉ được đáp lại bằng những cú đá dã man vào mạng sườn và chỉ vài phút sau nó bị ném ra vệ đường, đúng ngay trước đường đi của xe tăng và nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn. Hai tên lính ngồi trên ụ tăng nhìn thấy con chó, tò mò cúi sang bên cạnh để xem, cười phá lên khi xích xe cán qua con vật. Rồi chiếc xe lăn tiếp, để lại con vật bị cán nát, chỉ còn lại duy nhất một chiếc chân sau lành lặn thò ra ngoài co giật liên hồi. Tôi không thích chó, nhưng sự khoái trá trong tiếng cười của những tên lính đó làm tim tôi buốt giá.
“Nhìn xem, già Lưu ơi, hãy nhìn xem.” Tôi thì thào. Lúc này tôi mới ngộ ra là mình đã ngờ nghệch làm sao khi tưởng lính Nhật cũng giống như chúng tôi, thậm chí còn tưởng tượng ra rằng chúng tôi có thể an toàn với chúng. Những người này không giống như chúng tôi. Tôi ngồi sụp xuống góc tường hai tay ôm đầu. “Chúng ta đã phạm phải sai lầm gì thế này. Một sai lầm thật khủng khiếp!”
Ông Lưu ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng đặt cánh tay to bè lên lưng tôi. Tôi cảm thấy dễ chịu vì ông không nói lời nào. Dễ chịu vì nếu tôi mở miệng ra để trả lời thì tôi sẽ phải nói những từ đó: Có thể không phải bây giờ, không phải đêm nay nhưng kết cục sẽ sớm xảy ra thôi. Tin tôi đi già Lưu ạ, các bà vợ của chúng ta đã nói đúng. Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ chết hết thôi.
Chương 30
Trong taxi trên đường trở về nhà, Jason và tôi ngồi im lặng không nói năng gì. Irina và Svetlana thì hút thuốc, thỉnh thoảng lại cười khúc khích và xổ ra một tràng tiếng Nga. Tôi không nghe thấy gì cả. Cả người tôi ngứa ngáy như một con thú muốn được người ta vuốt ve. Tôi ngồi không yên, cứ ngọ nguậy liên tục cho đến khi Irina phát cáu và huých một nhát vào sườn tôi. “Im nào, đừng có ngọ nguậy như con giun thế. Điên à?” Bên cạnh cô, gần cửa xe, Jason lắc đầu vẻ ngấm ngầm thích thú. Anh ta cúi mặt xuống và đặt một đầu ngón tay lên mũi, gật gù như thể có một người vô hình vừa thì thầm gì đó vào tai anh ta.
Khi chúng tôi về đến nhà, hai chị em sinh đôi leo thẳng lên phòng của họ còn tôi dừng lại treo áo khoác của mình lên cái móc ở đầu cầu thang, ngay bên cạnh chiếc túi da của Jason rồi lẳng lặng bước về phòng. Anh ta đi theo tôi. Khi bước vào trong phòng tôi, anh ta có thể nhìn thấy tôi đang bồn chồn lo lắng. “Tôi biết là em sợ.”
“Không,” tôi vuốt dọc cánh tay. “Không. Tôi không sợ.”
Anh ta hẳn đang tự hỏi cái gì đã khiến tôi bối rối đến thế. Có lẽ anh ta đã nghĩ đến sự bạo hành, ngược đãi trẻ em hay hiếp dâm. Tôi run tới mức tôi phải hít một hơi thật sâu mỗi khi anh ta chạm vào người tôi. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và hình dung ra một cái gì đó bình yên, tối và vững chãi nằm ngay dưới xương sườn tôi và tôi không thể nào suy sụp. Nhưng dường như Jason không hề chú ý đến chuyện gì cho đến khi anh ta ép được tôi đứng sát vào chiếc bàn trang điểm với chiếc váy hất cao lên tới tận eo. Anh ta đứng giữa đôi chân dang rộng của tôi và nhìn chằm chằm như thể bị thôi miên vào bụng dưới của tôi, nơi chúng tôi sẽ kết hợp với nhau. Nơi da thịt kín đáo nhất của tôi sẽ chạm vào anh. Tôi có thể cảm thấy trái tim anh đang đập thình thịch trong từng mạch máu đi lên háng anh. “Cái này,” anh nói, luồn tay vào cạp quần của tôi. “Hãy cởi nó ra.”
“Không,” tôi túm chặt lấy chúng. “Xin đừng.”
“À,” anh nói với giọng trầm trầm đầy phấn khích, tò mò quan sát khuôn mặt tôi. “Có phải đây chính là điều mà em luôn che giấu?” Anh lại luồn tay vào chiếc cạp chun.
“Không!” Tôi quay ngoắt người lại, làm rơi một vài thứ trên bàn trang điểm xuống đất. “Xin đừng, xin anh đừng…”
“Lạy Chúa tôi,” anh nói và thở gấp như thể tôi vừa làm gì đó khiến anh bị thương tổn. “Thoải mái nào, thoải mái nào.” Anh đột nhiên bước sang bên cạnh, chống hai tay xuống bàn để lấy lại thăng bằng. “Khỉ thật, cô gái lập dị. Thoải mái nào.”
Tôi ngồi thụp xuống, lấy tay che mặt. “Tôi xin lỗi, xin lỗi. Làm ơn đừng cởi nó ra.”
Anh không trả lời. Cả hai chúng tôi không nói gì trong một lúc lâu. Bầu không khí im lặng khó chịu bao trùm lấy chúng tôi. Chỉ nghe thấy tiếng tim tôi đập thình thịch. Giá như tôi có thể nói cho anh biết. Giá như tôi có thể. Tôi ước gì mọi chuyện đã khác. Cuối cùng anh đặt môi lên gáy tôi và phả ra một hơi thở ấm nóng. Người tôi như đông lại vì sợ những điều anh sắp nói ra.
“Em có biết không, cô gái lập dị? Em không thể tưởng tượng được chúng ta giống nhau như thế nào đâu. Em và tôi. Tôi biết chính xác trong đầu em đang nghĩ gì.”
“Xin đừng cởi chúng ra.”
“Tôi sẽ không cởi chúng ra. Bây giờ thì không. Nhưng để tôi nói cho em biết chuyện gì sẽ xảy ra nhé! Một ngày nào đó, em sẽ tự nói cho tôi biết đó là gì. Và em biết không?”
Tôi bỏ tay ra khỏi mặt và nhìn anh: “Biết cái gì cơ?”
“Rằng hóa ra nó chẳng có gì to tát cả. Bởi vì…” Anh ngừng lại đưa mắt lên bức tranh tường tôi vẽ cảnh Tokyo và những bức họa Nam Kinh tôi ghim lên trên đó. Mắt anh lấp lánh trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng. “Bởi vì em và tôi, chúng ta giống nhau. Em có biết không?”
Tôi lắc đầu, lấy hai tay chùi mặt rồi hất sợi tóc vương trên mắt. “Em xin lỗi,” tôi thì thào. “Em thật sự xin lỗi.”
“Em không cần phải xin lỗi.” Anh hôn lên cổ tôi, lưỡi anh chạm vào lớp da ngay dưới tai tôi, chờ một lúc cho tôi bình tâm trở lại và tiếp nhận anh. “Em không cần phải xin lỗi, vấn đề duy nhất là…”
“Ừmmm.”
“Là nếu em giữ chiếc quần này lại thì anh sẽ làm tình với em bằng cách nào cơ chứ?”
Tôi hít một hơi thật sâu, đẩy anh ra rồi vén váy lên cao. Tôi dùng ngón trỏ luồn vào đũng quần rồi kéo nó sang một bên. Chỉ trong nháy mắt, anh đã hiểu ra phép nhiệm mầu của chiếc quần nịt.
Sau đó, mọi chuyện xảy ra hoàn toàn tuyệt vời, giống như mọi nguyên tử và tế bào trong người tôi chợt căng ra cùng một lúc và thoát khỏi người tôi, quay cuồng giữa các vì sao và các hành tinh. Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi gần như không thốt nên lời. Jason kéo quần lên, lấy một điếu thuốc của tôi đưa lên miệng và châm lửa, vểnh cằm lên hút khiến điếu thuốc trông giống như đang trồng cây chuối. Anh đứng khoanh tay nhìn chằm chằm vào những bông hoa nhỏ xíu trên quần lót của tôi qua lớp khói thuốc như thể nghi ngờ tôi đang chơi xỏ anh chuyện gì.
“Chuyện gì vậy?” Tôi lo lắng hỏi, đưa tay vuốt nhẹ chiếc cạp quần phía trên bụng xem các vết sẹo có bị hở ra không. “Chuyện gì vậy?”
Anh rút điếu thuốc ra khỏi miệng và cười phá lên. “Không có gì.” Anh búng tàn thuốc vào không khí thành một đường lấp lánh như nhà ảo thuật. Rồi anh bước ra khỏi phòng không nói một tiếng nào. Tôi nghe tiếng anh ở phía cuối hành lang, lấy chìa khóa, xỏ giày và bước xuống cầu thang. Rồi ngôi nhà lại trở nên yên lặng. Tôi ngồi một mình bên chiếc bàn trang điểm, hầu như trần truồng, ngoại trừ chiếc quần nịt mầu nhiệm.
Tôi trượt khỏi bàn và lại gần cửa sổ. Ngõ hẻm vắng tanh. Jason mất tăm. Đúng là anh đi thật rồi. Tôi ngước mắt nhìn Mickey Rourke, bắt gặp đôi mắt của ông ta. Ông ta vẫn đang mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra. Một cơn gió êm ái nhất, ngọt ngào nhất từ phía vịnh Tokyo thổi tới khiến những cây tre rung rinh và tôi như ngửi thấy hương vị của những hòn đảo từ biển Nam với mùi tôm chiên bay ra từ những chiếc thuyền mành. Âm thanh duy nhất lúc này là tiếng gió thổi xào xạc qua bụi tre và tiếng ồn của xe cộ từ xa vẳng lại.
Thế này là thế nào? Phải chăng anh đã bỏ tôi lại, giống như mấy anh chàng trên chiếc xe tải? Phải chăng tôi đã làm hỏng mọi chuyện. Tôi ngồi xuống sàn nhà, sờ tay vào bụng. Tim tôi đập dồn dập. Lẽ ra tôi không bao giờ được để mọi chuyện đi xa như thế này… Lẽ ra tôi phải để mọi chuyện dừng lại đúng lúc. Tôi nhìn chiếc bao cao su mà anh bỏ lại trong sọt rác và cái cảm giác trống rỗng, hụt hẫng y như cái lần tôi nhìn theo chiếc xe tải mất hút trong đêm lại ùa về, khiến tôi cảm thấy nôn nao. Mày vẫn chưa rút ra bài học từ lần đó hay sao?
Cuối cùng tôi mặc váy vào. Tôi đi đến thùng rác, lấy móng tay kẹp chiếc bao cao su và đi ra hành lang tối đen. Tôi vứt nó vào chiếc bồn cầu kiểu Nhật nhìn nó một lúc rồi giật nước. Nước tràn vào, lấp lánh dưới ánh trăng, khiến chiếc bao cao su quay quay nhiều vòng. Rồi nó chìm xuống và tôi không còn nhìn thấy gì nữa.
Từ phía cuối ngôi nhà vang lên tiếng sập cửa và tôi nghe tiếng bước chân trên cầu thang.
“Grey?”
Anh đã quay trở lại. Tôi bước ra hành lang và nhìn thấy anh đang đứng đó, tay trĩu nặng những túi đồ mua từ siêu thị 24 giờ. Bây giờ nghĩ lại thì nó có vẻ thật ngớ ngẩn, nhưng lúc đó, khi anh trở lại, với tôi, trông anh giống hệt như một thiên thần. Tôi nhìn thấy những chai rượu sake lớn và một gói khô mực to đùng thò ra ngoài miệng túi.
“Chúng ta cần nhiên liệu.” Anh lôi một túi bánh sembei ra cho tôi xem. “Chúng ta cần năng lượng để tiếp tục.”
Tôi nhắm mắt lại và thả hai tay xuống.
“Gì vậy?”
“Không có gì. Không có gì,” tôi nói và tự dưng mỉm cười một cách ngốc nghếch.
Chương 31
史 Nam Kinh, ngày 18 tháng Mười hai năm 1937
Sau đoàn xe thiết giáp, sau những tiếng ầm đinh tai nhức óc và ánh đèn sáng chói là lính bộ binh. Chúng tràn vào phố như những tên hung thần mà ông Lưu nhìn thấy ở Tô Châu. Mỗi khi đường phố trở lại im ắng và chúng tôi vừa bắt đầu hy vọng tẩu thoát thì lại nghe thấy những tiếng loảng xoảng của lưỡi lê, tiếng những chiếc ủng da lợn va vào nhau rồi lại có ba, bốn tên lính Nhật xuất hiện, súng arisaka gắn lưỡi lê trong tư thế sẵn sàng. Một tên lính tuần tra đang ngồi hút thuốc trên một chiếc sọt ở đầu đường vẫy tay ra hiệu cho đồng đội tiến tới. Kiệt sức và lạnh cóng, cuối cùng hai chúng tôi ngồi sát vào nhau cho ấm, lưng dựa vào tường, quàng vai nhau như hai huynh đệ.