Chúng tôi vừa đi qua một lá quốc kì Nhật Bản đã ố rách, lồng trong một chiếc khung đèn treo tường, một hộp đựng tro lễ làm từ gỗ cây đậu tía sơn trắng đặt trong một tủ kính. Tôi để ý thấy nó không khóa. Tôi cố tình đi sau cùng. Chúng tôi đi qua một bộ quân phục dã chiến được đặt trong khung kính, trông sống động đến mức như thể có da có thịt. Khi đi qua cái lồng kính, tôi hơi cúi người, mắt vẫn nhìn theo những người đi trước, thò tay vào bên trong, chạm vào mép bộ quân phục.
“Cô làm gì thế?” Một nữ tiếp viên hỏi khi tôi bắt kịp họ.
“Không có gì,” tôi thì thào, tim đập thình thịch. Không gắn chuông báo động. Tôi đã không dám hy vọng rằng ở đó sẽ không gắn chuông báo động.
Chúng tôi đi qua một dãy cầu thang dẫn ra những khu tối om. Tôi do dự, chỉ muốn tách ra khỏi nhóm và bước xuống những cầu thang đó. Các căn hộ nằm trên tầng hai của tòa nhà. Những phòng ở phía dưới này được dùng để làm gì? Tôi tự hỏi, đột nhiên liên tưởng đến hình ảnh những chuồng thú. Cái cô đang tìm kiếm không phải là một loại cây…
Ngay sau đó, nhóm người đi trước dừng lại ở phòng gửi đồ để cất mũ và áo khoác. Tôi đành phải rảo bước nhanh hơn để bắt kịp họ, và cũng dừng lại một lúc để cởi áo khoác. Rồi chúng tôi nghe thấy tiếng nhạc, tiếng đá chạm vào thành cốc trước khi bước vào một căn phòng trần thấp, mờ mịt khói thuốc với một loạt các tủ tường và hốc tường được chiếu sáng một cách cầu kỳ. Tôi dừng lại một chút để mắt quen dần với ánh sáng. Các nữ tiếp viên đến trước đã ngồi vào chỗ, trên những chiếc ghế bọc da kiểu Chesterfield màu nâu đỏ, thì thào tán gẫu và uống rượu. Jason đang thoải mái ngồi gác chân trong một chiếc ghế bành, tay cầm một điếu thuốc như thể anh ta đang thư giãn ở nhà sau một ngày làm việc vất vả. Fuyuki thì ngồi ở phía cuối phòng trong một chiếc xe lăn. Ông ta mặc một chiếc áo yakuta rộng, chân để trần và di chuyển chiếc xe lăn tới lui xung quanh phòng với Bison bước theo sau. Cả hai đang nhìn ngắm những bức tranh khắc gỗ khiêu dâm treo trên tường, những cô gái điếm mình hạc xương mai với cặp đùi thanh mảnh trắng nõn, những chiếc áo kimono hở hang vén lên để lộ vùng trái cấm.
Tôi không thể cưỡng lại. Tôi ngay lập tức bị những bức hình đó làm cho mê mệt. Tôi cảm thấy Jason đang đứng cách đó vài bước, nhìn tôi với vẻ thích thú nhưng tôi không thể nào rời mắt khỏi chúng. Có một bức mà người phụ nữ đang đạt khoái cảm tới mức dường như có gì đó đang rỏ xuống giữa hai đùi của cô ta. Cuối cùng, không chịu được nữa, tôi quay mặt đi. Jason nhướng mày và mỉm cười, một nụ cười khoan thai và chậm rãi nở trên khóe miệng ngay ở cái góc răng anh ta bị mẻ, giống y như cái nụ cười trong hành lang ở Takadanobaba. Máu tôi bắt đầu dồn lên mặt. Tôi đặt tay lên má và quay đi chỗ khác.
“Thế còn bức này, cô gái trong chiếc áo kimono đỏ?” Bison nói bằng tiếng Nhật và ve vẩy điếu xì gà của ông ta trước một bức tranh trên tường.
“Của Shuncho,” Fuyuki thì thào bằng cái giọng khàn khàn của ông ta. Ông ta chống gậy lên sàn và tì cằm lên đó, nhìn bức tranh vẻ trầm ngâm. “Thế kỷ XVIII. Bảo hiểm bốn triệu yên. Đẹp, đúng không? Một chimpira bên nhà Saitama đã giải phóng nó khỏi một ngôi nhà ở Waikiki và trao cho tôi.”
Người đàn ông tóc đuôi ngựa khẽ hắng giọng một cách kín đáo và Bison quay lại. Fuyuki cũng xoay chiếc xe lăn lại và nhìn chúng tôi.
“Đi theo tôi, lối này,” ông ta thì thầm với đám con gái đang túm tụm.
Chúng tôi đi qua một chiếc cửa có mái vòm vào một căn phòng nơi một nhóm đàn ông mặc áo sơ mi Aloha Hawaii đang ngồi uống rượu Scotch bằng những chiếc ly pha lê, trên đầu họ lơ lửng hai thanh kiếm samurai được ròng xuống từ trần nhà bằng những sợi dây vô hình. Họ đứng lên cúi đầu chào khi Fuyuki đi qua chỗ họ trên chiếc xe lăn. Sau lưng họ là một cửa kính trượt đang mở, thông ra khoảng sân trung tâm được lát toàn bộ nền bằng đá hoa cương đen bóng như tấm gương phản chiếu cả bầu trời đêm lấp lánh. Ở giữa sân, đen trũi như chiếc máy bay phản lực, trông như một hố trũng trên chính nền đá hoa cương đó, là một bể bơi có thắp đèn cao áp, làn hơi nước thoang thoảng mùi clo lơ lửng trên bề mặt. Những chiếc lò sưởi chạy ga cao như cột đèn đặt xung quanh bể bơi và sáu bàn ăn lớn được xếp ngay cạnh đó, mỗi bàn đều có những tấm lót bằng sứ tráng men màu đen, trên bày đũa bạc, ly thủy tinh và khăn ăn.
Nhiều chỗ đã có người ngồi. Những gã đàn ông lực lưỡng, tóc húi cua ngồi hút xì gà và trò chuyện với các cô gái trẻ trong những chiếc đầm hở lưng. Có rất nhiều phụ nữ. Fuyuki hẳn quen biết rất nhiều hộp đêm.
“Ông Fuyuki,” tôi nói và đi lên bên cạnh ông ta khi chúng tôi đi ngang qua các bàn. Ông ta dừng xe lại và quay sang nhìn tôi vẻ ngạc nhiên. Chưa có cô gái nào dám bắt chuyện với ông ta. Chân tôi run lên và một bên mặt đỏ ửng do hơi nóng phát ra từ một chiếc lò sưởi. “Tôi… Tôi muốn được ngồi cạnh ông.”
Ông ta nheo mắt nhìn tôi. Có lẽ ông ta ngạc nhiên bởi sự đường đột của tôi. Tôi bước tới gần hơn, ngay trước mặt ông ta, đủ để cho ông ta nhìn thấy ngực và hông của tôi căng lên sau lớp váy. Trong một phút bốc đồng, con ma cà rồng trong tôi bắt đầu ngọ nguậy, tôi cầm tay ông ta đặt lên hông mình. “Tôi muốn được ngồi cạnh ông.”
Fuyuki nhìn xuống đôi tay và ép chúng vào các nếp váy. Có lẽ ông ta cảm nhận được chiếc quần nịt kiểu Pháp của tôi sau lớp vải, sự sống động của lớp lụa và sức đàn hồi của lớp nylon dưới ngón tay ông ta. Hay có lẽ ông ta chỉ đơn giản nghĩ rằng tôi là một đứa vụng về và mất trí nên sau khi suy nghĩ một lúc, ông ta quay sang nhìn tôi cười và cất giọng khàn khàn: “Thế thì đi, ngồi cạnh tôi, nếu cô muốn.”
Ông ta quay chiếc xe đẩy vào chỗ, dưới chiếc bàn, còn tôi lập cập ngồi xuống rồi dịch ghế của mình lại gần ông ta. Bison đã ngồi cách đó vài ghế, đang mở một chiếc khăn ăn ra và nhồi nó vào cổ. Một người phục vụ bàn mặc áo phông và quần jean màu đen đang đi quanh bàn với những ly vodka cocktail lạnh, hơi nước từ những chiếc ly màu trắng bốc lên mờ mịt như đá khô. Tôi vừa nhấm nháp rượu vừa lén lút nhìn xung quanh sân. Ở một nơi nào đó, tôi nghĩ, nhìn vào những ô cửa sổ chỗ sáng chỗ tối trong ngôi nhà, ở một nơi nào đó trong ngôi nhà này có thứ khiến Sử Trùng Minh thao thức. Không phải là một loại cây. Nếu không phải là cây cỏ thì là gì chứ? Tôi nhìn thấy một chiếc đèn màu đỏ gắn trên tường và tự hỏi không hiểu đó có phải là hệ thống báo động hay không.
Thức ăn đã được mang đến bên bàn: những miếng cá thu được xếp như quân cờ domino trên lớp rau câu; những bát đậu hũ rắc tảo biển; củ cải thái chỉ tươi giòn. Bison ngồi bất động, nhìn chằm chằm vào đĩa thịt gà xiên nướng yakitori như thể nó có vấn đề nghiêm trọng, mặt ông ta tái nhợt và ướt đẫm mồ hôi như người bị ốm. Tôi lặng lẽ quan sát ông ta, nhớ tới lần đầu tiên ông ta tới câu lạc bộ, sự thay đổi kỳ lạ của ông ta kể từ sau câu chuyện về thứ cặn thuốc trong chiếc ly của Fuyuki. Giống như Strawberry, tôi nghĩ. Ông ta không muốn ăn thịt. Ông ta cũng đã nghe cùng những câu chuyện mà bà ta…
Tôi liếm đôi môi khô khốc của mình và cúi sang phía Fuyuki. “Trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi. Ông có nhớ không ạ?” Tôi lẩm bẩm bằng tiếng Nhật.
“Đã gặp rồi à?” Ông ta không nhìn tôi.
“Rồi ạ. Hồi mùa hè. Tôi luôn mong được gặp lại ông.”
Ông ta ngừng lại một lúc rồi nói: “Thế à, thế à?” Khi ông ta nói, đôi mắt và cái mũi nhỏ kỳ quái của ông ta không hề chuyển động, nhưng lớp da ở môi trên khẽ vén lên để lộ những chiếc răng nanh trông rất kỳ dị ở hai bên hàm trên, y như răng mèo. Tôi nhìn chằm chằm những chiếc răng đó. “Tôi rất muốn được tham quan nhà ông,” tôi nói nhỏ.
“Cô có thể nhìn nó từ đây.” Ông ta sờ tay vào túi và lôi ra một điếu xì gà, tháo giấy bọc rồi dùng một dụng cụ nhỏ bằng bạc để trong túi áo ngực khều khều, kiểm tra điếu thuốc, quay ngang quay dọc và gắp những vẩy thuốc lá ra ngoài.
“Tôi muốn xem xung quanh… Tôi muốn…” Tôi do dự rồi làm điệu bộ chỉ về phía căn phòng treo tranh khắc gỗ và nói nhỏ, “muốn xem các bức tranh khắc gỗ. Tôi có đọc về trường phái nghệ thuật shunga. Những bức tranh trong bộ sưu tập của ông rất hiếm.”
Ông ta châm điếu xì gà rồi nói bằng một thứ tiếng Anh chật vật: “Tôi là người mang chúng trở lại Nhật Bản. Về quê hương. Sở thích của tôi là Eigo deha nanto iu no desuka? Kaimodosu kotowa – Nihon no bitjutsuhinwo Kaimodosu no desuyo.”
“Hồi hương,” tôi nói. “Mang nghệ thuật Nhật Bản về lại quê hương.”
“Đúng thế, đưa nghệ thuật Nhật Bản hồi hương.”
“Ông có muốn giới thiệu chúng cho tôi không?”
“Không.” Ông ta từ từ nhắm mắt lại như một con bò sát già nhàn nhã, hai tay uể oải giơ lên ngang mắt như muốn ra hiệu cuộc chuyện trò đến đây là kết thúc. “Cảm ơn cô nhưng không phải vào lúc này.”
“Ông chắc chứ?”
Ông ta hé một mắt nhìn tôi vẻ nghi ngờ. Tôi định mở miệng ra nói nhưng có cái gì đó trong cái nhìn của ông ta khiến tôi nghĩ lại. Tôi thả tay vào trong lòng. Phải để cho ông ta không bao giờ đoán ra, Sử Trùng Minh bảo tôi thế. Không bao giờ nghi ngờ gì.
Tôi vân vê chiếc khăn ăn, hắng giọng nói. “Đúng vậy. Tất nhiên rồi. Giờ đúng là không phải lúc. Không đúng lúc chút nào.” Tôi châm một điếu thuốc đưa lên miệng hút, xoay xoay chiếc bật lửa trong tay như thể đó là một trò tiêu khiển thú vị. Fuyuki nhìn tôi thêm vài giây rồi nhắm mắt lại vẻ hài lòng.