Tôi kéo cánh cửa liếp che khu vườn lại. Cầu thang lạnh lẽo, những chiếc lá mục nằm rải rác trên các bậc thang. Sau lưng tôi, mưa quất vào lớp giấy bồi trên cánh cửa và tôi hình dung ra khu vườn đang tối dần, những con bọ làm rung chuyển cây lá và túm tụm trên cành cây, giống như một cơn bão cát lớn cuộn trên mái nhà. Trong bóng tối âm u, tôi đá đôi dép đi và chạy vội lên cầu thang.
Jason đứng trong hành lang phía đầu cầu thang như đang đợi tôi. Anh ta ăn mặc chỉnh tề như sắp ra ngoài nhưng vẫn đi chân đất. Tôi dừng lại trước mặt anh ta và thả đống sách xuống sàn.
“Gì vậy?”
“Nó cứa vào người tôi,” tôi nói và vuốt dọc cánh tay, tưởng tượng ra những chiếc cánh côn trùng đang tuột ra khỏi da mình. “Tôi nghĩ là cây đậu tía cứa vào người tôi.”
Anh ta cúi xuống và ấn vào mắt cá chân của tôi. Tôi lùi lại và co chân lên theo bản năng. “Anh làm cái gì…”
“Tôi làm cái gì…” Anh ta đặt ngón tay lên môi và nhại lại, ngẩng đầu lên nhướn mày nhìn tôi. “Tôi cái gì cơ?”
Tôi đứng như trời trồng, hai chân hơi giạng ra, im lặng nhìn chằm chằm khi anh ta bình thản đưa tay lên vuốt dọc hai bắp chân của tôi như một tay lái ngựa đang kiểm tra hàng. Tay anh ta dừng lại lâu hơn một chút ở đầu gối, phía bên trong gấu váy, mắt lim dim như thể những ngón tay của anh ta là một cái ống nghe và anh ta đang căng tai lên để chẩn bệnh. Mồ hôi tôi túa ra vai, phía sau gáy. Rồi anh ta đứng thẳng dậy, nâng cánh tay tôi lên và dùng lòng bàn tay vuốt dọc chúng, ngón tay cái của anh ta day day nơi cổ tay. Tiếng mưa rơi vang vọng khắp căn nhà, lộp độp như mưa đá trên hành lang yếu ớt. Jason đặt tay phải lên vai tôi rồi vén tóc tôi lên, vòng ra phía sau cổ, xoắn lại thành một búi ở phía bên trái rồi luồn ngón tay vào đó. Tôi có thể cảm thấy mạch của mình đập thình thịch trên lòng bàn tay của anh ta.
“Xin anh…”
Anh ta nhếch mép cười, để lộ một chiếc răng mẻ. “Cô hoàn toàn lành lặn,” anh ta nói. “Không một vết xước.”
Tôi những muốn lấy tay che mắt lại vì có vài đốm sáng nhỏ chợt đập vào võng mạc. Tôi có thể nhìn thấy vết bò liếm bên gáy của anh ta và ở dưới đó là những mạch máu đang phập phồng.
“Cô biết bây giờ là mấy giờ không?” Anh ta nói.
“Không, mấy giờ rồi?”
“Đã đến giờ để chúng ta làm chuyện đó.” Anh ta nhẹ nhàng cầm tay tôi, ngón trỏ và ngón cái giữ lấy lòng bàn tay. “Đi nào, chúng ta sẽ tìm ra cô đang che đậy cái gì.”
Tôi khép chặt đầu gối, hai gót chân dính xuống sàn nhà. Da của tôi căng ra, mọi chân tơ kẽ tóc dựng đứng lên như muốn ngăn cản một cái tôi mơ hồ nào đó chực lao ra và ngã vào lòng Jason. Mồ hôi tôi lại toát ra như tắm.
“Này,” anh ta nói, mỉm cười một cách ranh mãnh. “Chớ có lo lắng, tôi sẽ tháo bỏ hết móng vuốt trước khi chúng ta bắt đầu.”
“Đi đi,” tôi rút tay tránh xa người anh ta, bước lùi lại, gần như run rẩy. “Làm ơn để tôi yên.”
Tôi vụng về nhặt đống sách trên sàn rồi chạy về phòng, đầu hơi cúi xuống, các quyển sách siết chặt trước bụng. Tôi đóng sập cửa rồi đứng dựa lưng vào đó một lúc rất lâu trong cảnh tranh tối tranh sáng, tim đập mạnh tới mức tôi không còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác.
Vào khoảng sáu giờ chiều trời đã sẩm tối và ánh sáng từ tấm bảng quảng cáo Mickey Rourke chiếu xuyên qua tấm màn cửa vào trong phòng. Tôi có thể nhìn thấy bóng mình trong tấm gương viền vàng, ngồi run rẩy ở một chỗ, khói thuốc bay ngoằn ngoèo trước mặt. Tôi đã ngồi như thế gần năm tiếng đồng hồ, không làm gì khác ngoài việc hút hết điếu này tới điếu khác mà vẫn không xua đuổi được cái cảm giác ban nãy. Đó là một cảm giác khoan khoái, phởn phơ như bong bóng nổ khắp người. Mỗi khi cảm giác này nhạt đi thì chỉ cần nghĩ đến câu nói của Jason, “Chúng ta sẽ tìm ra cô đang che đậy cái gì”, là nó lại ùa về.
Cuối cùng tôi gạt mấy sợi tóc rơi xuống trán và dụi tắt điếu thuốc. Đã đến giờ đi làm. Tôi đứng dậy, người run bần bật, cởi quần áo rồi mở tủ lôi ra những túi đựng quần áo mới. Đôi khi trong đời có những thời điểm mà bạn chỉ còn cách là nín thở và nhảy đại.
Tôi tìm thấy một chiếc quần chẽn kiểu Pháp bằng nhiễu lấp lánh với một dải ruybăng lớn bằng vải thô rủ xuống thấp, ở giữa là một ô vải nhung với hàng trăm bông hoa kiểu trung cổ màu đỏ tía đan chéo nhau trước khi nở bung ra trên nền lụa như một bức tranh minh họa trong sách thánh ca. Tôi xỏ chân vào quần và kéo nó lên ngang rốn. Rồi tôi quay lại soi gương. Bụng tôi đã được che kín từ rốn đến gần nửa bắp đùi. Không ai nhìn thấy gì.
Ở phía cuối nhà hai chị em người Nga đang chành chọe nhau như thường lệ mỗi khi chuẩn bị phải đi làm. Những tiếng la hét giận dữ mơ hồ vọng lại dọc hành lang, nhưng tôi không thể nghe được gì. Tôi thò một ngón tay vào trong đũng quần và kéo đám dây lụa sang một bên. Bạn có thể thâm nhập vào chỗ này mà không làm xê dịch phía trên cạp quần. Bạn sẽ hoàn toàn không biết được có khiếm khuyết gì ở phía trên đó. Có lẽ cuộc sống sẽ thay đổi suy nghĩ của tôi. Có lẽ tôi đã sai, có lẽ tôi có thể làm chúng thay đổi.
Tôi thay quần áo như trong cơn mộng du, mặc một chiếc đầm thon thả bằng nhung đen. Tôi ngồi trên ghế đẩu, hai bàn chân hơi giạng ra và cúi đầu xuống giữa hai đầu gối như hai chị em người Nga vẫn làm rồi xịt nước vào tóc nên khi tôi ngồi thẳng dậy, mái tóc trĩu xuống, bóng mượt và đen tuyền, tương phản với làn da trắng của tôi. Chiếc váy nhung ôm khít lấy các đường cong trên cơ thể, chạm vào da thịt khiến tôi chỉ muốn cởi phắt ra và ném nó đi.
Bên ngoài, hai chị em sinh đôi vẫn không ngừng cãi vã, tiếng la hét giận dữ vang khắp hành lang. Tôi cẩn thận tô môi, kẹp chặt chiếc túi da nhỏ, đi giày gót nhọn rồi rời khỏi phòng, bước dọc theo hành lang, đầu ngẩng cao, vai ưỡn ra sau, nhưng hai chân vẫn không được tự tin cho lắm với đôi giày cao gót.
Trong bếp có ánh đèn. Jason đang đứng quay lưng ra phía cửa, vừa hát toáng lên để át tiếng cãi cọ của hai chị em sinh đôi vừa ngó nghiêng vào các tủ bếp và tủ lạnh để pha một ly martini trước khi đi làm. “Dumb-ass Ruskie,” anh ta đang hát. “Dumb-ass, katsap, glimmer girls.” Anh ta ngừng hát khi nghe tiếng bước chân của tôi ngang qua.
Tôi vẫn bước tiếp. Đi được một đoạn thì tôi nghe thấy tiếng anh ta gọi giật lại từ phía sau. “Grey.”
Tôi dừng lại, nhắm mắt, hai tay nắm chặt. Tôi chờ cho đến khi hơi thở của mình trở lại bình thường mới quay lại. Anh ta đang đứng trong hành lang nhìn tôi chằm chằm như thể anh ta nhìn thấy ma.
“Gì thế?” Tôi nói.
Anh ta nhìn vào bộ mặt trang điểm, mái tóc và đôi giày đen mũi nhọn của tôi.
“Gì thế?” Tôi nhắc lại, biết rằng mặt mình đang đỏ bừng lên.
“Nó là đồ mới,” cuối cùng anh ta lên tiếng. “Cái váy ấy. Đúng không?”
Tôi không trả lời, mắt nhìn lên trần nhà, đầu ong ong.
“Tôi biết mà, tôi vẫn biết là dưới cái vẻ bên ngoài ấy, cô là một người hết sức khêu gợi,” anh ta nói, giọng đầy vẻ tự mãn.
Chương 27
Jason rất hiếm khi trò chuyện với chúng tôi nhưng đêm hôm đó, trên đường đi tới hộp đêm anh ta nói không ngừng. “Cô mặc chiếc váy này là vì tôi có đúng không?” Anh ta bước đi cạnh tôi, vừa lải nhải vừa hút thuốc, tay mân mê chiếc quai túi bằng da đeo chéo qua ngực. “Đó là vì tôi đúng không? Thôi nào, thừa nhận đi.”
Hai chị em sinh đôi cho rằng đây là chuyện vui nhộn nhất từ trước tới nay còn tôi thì không biết phải đối đáp với anh ta thế nào nữa. Tôi chắc mặt tôi đang đỏ rần và chiếc quần lót kiểu Pháp như ngọ nguậy dưới lớp váy như thể muốn phụ họa với Jason: Đúng đấy, đúng là cô ta mặc chúng tôi vì anh.
Rồi anh ta cũng chịu bỏ cuộc và cứ thế im lặng suốt đoạn đường còn lại, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ đăm chiêu và khoái trá. Khi tất cả bốn chúng tôi chui vào chiếc thang máy pha lê, anh ta đứng quay lưng lại phía chúng tôi, hai tay đút túi, mắt nhìn ra quang cảnh thành phố bên ngoài, thỉnh thoảng lại kiễng chân lên rồi hạ xuống. Tôi nhìn chằm chằm vào gáy anh ta và tự hỏi: Có đúng là anh muốn thế không? Anh không hề trêu chọc tôi. Xin đừng để chuyện này là một trò đùa. Như thế thì quá lắm…
Hộp đêm hôm đó rất đông khách. Công ty Hitachi đặt bốn bàn tiệc và Mama đang trong tâm trạng vui vẻ. Trong chiếc váy nhung, tôi trở nên nổi bật, rực rỡ như một chiếc đèn lồng geisha trong một ngõ hẻm Kyoto. Sự khêu gợi, sự quyến rũ và những lời tâng bốc mới kỳ diệu làm sao. Chỉ khi nhóm người của Fuyuki xuất hiện tôi mới nhận ra rằng suốt cả buổi tối tôi không hề nghĩ tới Sử Trùng Minh. Khi nhìn thấy họ bước vào, tôi lập tức ngồi thẳng lưng và làm ra vẻ hết sức hoạt bát.
Bàn đã sẵn sàng. Strawberry tíu tít phân công đám phục vụ bàn tỏa đi khắp hộp đêm để bỏ khăn lau tay vào phòng vệ sinh nam, thay hoa trong giỏ và chắc chắn rằng các chai rượu Scotch của Fuyuki đã được lau bóng loáng. Tôi cùng sáu nữ tiếp viên khác được cử sang phục vụ họ. Đám người này vừa mới chơi bài tại sòng bạc Gamagori ở Aichi và đang trong tâm trạng vui vẻ. Mụ Y Tá lưỡng lự, không vào trong cái góc quen thuộc mà bắt chéo chân ngồi đợi trên chiếc tràng kỉ ngoài tiền sảnh. Mỗi lần những cánh cửa nhôm mở ra, tôi lại nhìn thấy thấp thoáng hai bàn chân của mụ với đôi giày gót nhọn, và lần nào tôi cũng quên bẵng mất mình đang nói gì, đầu óc chỉ nghĩ đến tấm ảnh hiện trường tội ác của mụ. Con quái vật Saitama. Tôi nhớ vẻ mặt biến dạng của Sử Trùng Minh khi ông nói đến từ tô điểm. Bạn phải khỏe tới mức nào để có thể giết chết một người đàn ông? Bạn phải hiểu biết về giải phẫu học đến mức nào để có thể móc tất cả nội tạng của một người ra mà không để lại một dấu vết gì ở bên ngoài? Hay là Sử Trùng Minh đã bịa ra chuyện đó để dọa tôi?