Tôi để những việc lặt vặt lại cho đến khi trời tối, bỏ chiếc nồi đất ra ngoài, và nhặt củi vào để đốt. Tôi giữ rịt chút dầu còn lại cho chiếc đèn dầu của mình. Trời lạnh buốt, thậm chí ban ngày chúng tôi cũng phải mặc áo khoác và quấn chăn. Tôi bắt đầu quên rằng thế giới này còn có những thứ đẹp đẽ như sách, niềm tin và sương khói trên sông Dương Tử. Sáng nay tôi tìm thấy sáu quả trứng luộc bọc trong một chiếc áo sườn xám nhét trong cái rương ở chân giường. Sáu quả trứng được nhuộm màu đỏ.
“Đây là cái gì vậy?” Tôi mang xuống dưới nhà hỏi Thu Kim.
Cô ấy không nhìn lên. “Đặt nó vào chỗ cũ đi.”
“Mình định làm gì với chúng?”
“Mình biết rồi còn hỏi.”
“Dành cho lễ chào đời của mặt trăng bé bỏng của chúng ta đúng không?”
Cô ấy không trả lời.
Tôi nhìn mấy quả trứng trong tay. Thật ngạc nhiên khi thấy con người ta có thể thay đổi đến nhường nào chỉ sau hai ngày không có thức ăn. Đầu tôi nhẹ bẫng khi nghĩ đến việc đập trứng ra ăn. Tôi vội vàng đặt chúng lên bàn trước mặt cô ấy, rồi đứng lùi lại một bước. “Ăn đi,” tôi nói và chỉ tay vào mấy quả trứng. “Nhanh lên. Ăn luôn bây giờ đi.”
Cô ấy ngồi nhìn chúng chằm chằm, chiếc áo khoác quấn chặt quanh người, vẻ mặt xa xăm, trống rỗng.
“Tôi nói ăn đi. Ăn ngay bây giờ.”
“Sẽ là điềm gở đối với linh hồn của mặt trăng của chúng ta.”
“Điềm gở? Đừng có nói với tôi về điềm gở. Thế mình tưởng tôi không hiểu thế nào là điềm gở hay sao?” Tôi bắt đầu nổi giận. “ĂN ĐI!”
Nhưng cô ấy vẫn ngồi trơ ra một cách bướng bỉnh, khuôn mặt kín như bưng, trong khi tôi đi đi lại lại trong phòng, cơn thịnh nộ chỉ chực bùng ra ngoài. Sao cô ấy có thể ngốc nghếch thế cơ chứ, mạo hiểm với sức khỏe của con chúng tôi. Cuối cùng, sau một hồi đấu trí căng thẳng, tôi quay lưng lại với mớ trứng, đóng sập cửa và bước lên thư phòng của mình, ngồi lại bên trong suốt từ lúc đó đến giờ mà không tập trung nổi vào bất cứ việc gì khác.
史 Nam Kinh, chiều ngày 17 tháng Mười hai năm 1937
Khi tôi đang viết những dòng cuối cùng này thì có chuyện gì đó đã xảy ra. Tôi phải dừng tay đặt bút xuống và ngẩng đầu lên nghe ngóng. Có mùi gì đó len lỏi vào trong nhà qua chiếc cửa sổ đóng kín mít. Một mùi vừa thơm vừa khó chịu. Mùi thịt nướng. Ai đó đang nấu nướng quanh đây. Cái mùi đó khiến tôi bật dậy, lại gần cửa sổ, run rẩy đứng đó, gí mũi vào tấm lá chắn, hít lấy hít để. Tôi tưởng tượng ra một gia đình, có khi ở ngay hẻm bên cạnh thôi, đang ngồi xung quanh bàn bầy đầy cơm dẻo, bánh ngô và thịt lợn ngon lành. Hay có thể đó chính là bọn trộm đang nấu những thứ cướp được của chúng tôi. Nếu đúng vậy thì hẳn chúng đã quên mất huyền thoại về con gà của những người ăn xin, quên mất điều mà mọi kẻ trộm ở Giang Tô cần phải biết đó là chỉ nấu những thứ cướp được ở dưới hầm, một cách lén lút chứ không nấu ở ngoài trời, giữa thanh thiên bạch nhật vì mùi thơm của thức ăn sẽ bay tới mũi tất cả mọi người.
Tôi phải ngăn mình nhổm dậy khỏi chiếc bàn do bị mùi thơm đó mê hoặc. Nó cứ sực lên và mới ngọt ngào làm sao. Nó khiến tôi thay đổi quyết định. Nếu người ta cảm thấy đủ an toàn khi nấu nướng một cách công khai, để mùi thức ăn bay đi khắp phố phường như vậy thì chỉ có nghĩa là hòa bình sắp tới rồi. Chắc hẳn bên ngoài không có gì nguy hiểm. Bây giờ tôi sẽ ra ngoài. Tôi sẽ đi kiếm thức ăn cho Thu Kim.
Chương 25
Không phải một loại cây. Đó là những gì Sử Trùng Minh đã nói. Không phải là một loại cây.
Sáng hôm đó tôi đã nghĩ tới chuyện này, ngồi trên chiếc ghế xếp chúi mũi vào mấy quyển sách giáo khoa. Tôi đọc liên tục gần một tiếng đồng hồ thì có cái gì đó khiến tôi sao nhãng. Chỉ cách tôi mấy bước chân, một con ve đang lột xác trên mặt đất. Đầu tiên là hai sợi râu, sau đó đến cái mặt bé xíu như một con rồng sơ sinh. Tôi đặt quyển sách xuống và quan sát nó. Nó bò một quãng ngắn đến gần thanh gỗ mục, và sau một vài phút nghỉ ngơi, lại tiếp tục quá trình lột xác, hai cái cánh chui ra cùng một lúc, chậm rãi và đau đớn, chiếc vỏ cứng lúc này bắt đầu nứt vụn ra thành những mảnh óng ánh. Tôi có đọc đâu đó rằng cánh ve có thể dùng như một phương thuốc cổ truyền để chữa các bệnh về tai. Tôi lại nghĩ tới chất bột khô bám vào đáy ly của Fuyuki. Cái cô đang tìm kiếm không phải là một loài cây. Nếu nó không phải là một loài cây thì…?
Con ve lúc này đã hoàn toàn lột xác, bối rối dang đôi cánh trắng sơ sinh mỏng tang nhìn ngó xung quanh. Sao bây giờ nó mới lột xác nhỉ? Những con ve khác đã lột xác và bay đi từ nhiều tuần trước.
“Cô đang mơ mộng gì thế?”
Tôi giật nảy người. Jason vừa bước qua cái đường hầm bằng cây đậu tía và đang đứng cách tôi vài bước, tay cầm một tách cà phê. Anh ta vận quần jean và áo thun, mặt nhẵn nhụi và rám nắng. Anh ta nhìn chằm chằm vào cánh tay và đôi chân trần của tôi, vẻ mặt trông như thể chúng đang gợi cho anh ta nhớ tới điều gì.
Tôi vòng tay ôm lấy đầu gối theo bản năng và cúi xuống thấp hơn một chút, gần chạm vào đống sách tôi đang đọc. “Một con ve,” tôi nói. “Thấy không?”
Anh ta ngồi xổm xuống và nhìn, lấy tay che mắt. Cánh tay của anh ta có màu bơ cháy và chắc là anh ta vừa đi cắt tóc sáng nay nên tôi có thể nhìn thấy cái đầu tròn trịa và cái gáy quyến rũ của anh ta. Mái tóc húi cua cũng để lộ một ít tóc bò liếm ngay dưới tai anh ta.
“Tôi nghĩ là chúng đã chết hết cả rồi,” tôi nói. “Tôi đã nghĩ là trời quá lạnh.”
“Nhưng hôm nay trời nóng,” anh ta nói. “Tuy nhiên, cô biết đấy, trong cái vườn này, cái quái gì cũng bất bình thường. Hỏi Svetlana mà xem. Ở đây mọi thứ đều không tuân theo quy luật bình thường.”
Anh ta lại gần và ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh tôi, chân bắt chéo, tách cà phê để trên đùi. “Hai nàng baba yaga đến công viên Yoyogi để xem các anh chàng rockabilly rồi,” anh ta nói. “Chỉ còn hai chúng ta ở đây thôi.”
Tôi không trả lời. Tôi cắn môi và nhìn chăm chăm về phía cửa sổ hành lang.
“Ổn chứ?” Anh ta hỏi.
“Cái gì ổn?”
“Cô đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi không nghĩ gì. Tôi đang nghĩ về… chẳng về cái gì cả.”
Anh ta nhướng mày.
“Chẳng nghĩ gì cả.” Tôi nhắc lại.
“Rồi, nghe thấy rồi.” Anh ta uống cạn ly cà phê, dốc ngược nó xuống để những giọt nước màu nâu nhỏ xuống nền đất khô ráo. Rồi anh ta nghiêng đầu sang bên cạnh bảo tôi: “Hãy nói cho tôi nghe cái gì đó.”
“Nói gì?”
“Nói cho tôi biết tại sao tôi lại cứ hay nhìn cô thế nhỉ?”
Tôi cụp mắt xuống, mân mê bìa sách, giả vờ như không nghe thấy anh ta nói gì.
“Tôi nói là tại sao tôi lại muốn nhìn cô? Tại sao tôi lại cứ hay nhìn cô và nghĩ rằng cô đang giấu giếm cái gì đó, cái gì đó mà tôi thực sự thấy hấp dẫn?”
Đột nhiên tôi cảm thấy lạnh dù trời đang nắng. Tôi chớp mắt nhìn anh ta. “Xin lỗi,” tôi cất lời, giọng nói vang lên nhỏ và xa vắng. “Anh nói gì cơ?”
“Cô đang che giấu cái gì đó,” anh ta nói và giơ tay lên lấy ống tay áo quệt trán. “Rất dễ thấy. Tôi chỉ cần nhìn cô và thấy ngay điều đó. Tôi không biết chính xác đó là gì nhưng giác quan thứ sáu mách bảo tôi rằng đó là một cái gì đó mà tôi sẽ rất thích thú. Cô thấy không, tôi là một…” Anh ta đưa hai ngón tay lên gõ nhẹ vào trán “… Tôi là một người nhìn xa trông rộng trong những vấn đề liên quan đến phụ nữ. Tôi có thể cảm nhận được điều đó từ trong không khí. Ôi, lạy Chúa, da của tôi.” Anh ta rùng mình và sờ dọc cánh tay. “Da tôi vừa mới đổi màu.”
“Anh sai rồi, tôi chẳng giấu giếm cái gì cả,” tôi khoanh tay trước bụng.
“Có đấy, cô có giấu.”
“Tôi không hề.”
Anh ta nhìn tôi vẻ khoái trá. Trong một thoáng, tôi đã nghĩ là anh ta sẽ phá ra cười. Nhưng anh ta lại thở dài. Anh ta đứng dậy vươn vai một cách uể oải rồi kéo lại áo, ánh mắt tôi lướt qua mảng bụng phẳng lì của anh ta. “Không,” anh ta nói, nheo mắt nhìn lên trời. “Không,” anh ta hạ tay xuống và quay người đi về hướng đường hầm bằng cây đậu tía. “Tất nhiên là không rồi.”
Chương 26
Tôi từng đọc câu chuyện về một cô bé người Nhật bị lạc trong một khu vườn vào mùa ve lột xác. Tất cả bọn chúng từ dưới đất chui lên cùng một lúc. Trong nháy mắt, chúng ở khắp mọi nơi, chiếm cứ không khí và cây cối, đông đến nỗi những cành cây nặng trĩu xuống. Mặt đất xung quanh cô bé nứt nẻ, hàng triệu con ve lột xác đập cánh bay lên cây, âm thanh càng lúc càng lớn, vang vọng khắp các bức tường đến đinh tai nhức óc. Hoảng sợ, cô bé chạy đi tìm chỗ ẩn náu, giẫm đạp một cách tuyệt vọng lên những con ve đang hối hả lột xác, làm tấm vỏ bọc của chúng vỡ vụn, khiến chúng kêu ré lên rồi lộn vòng trên mặt đất như những bánh xe, lăn tròn, lăn tròn, mờ mờ những đôi cánh màu đen và nâu. Rồi cuối cùng khi đã tìm được đường ra khỏi khu vườn, cô bé lao thẳng vào vòng tay của một chàng trai, anh ta bế cô trên tay và mang cô đến một nơi an toàn. Lúc ấy cô bé không hề biết rằng lũ ve chính là một điềm lành. Chàng trai đó chính là nửa thứ hai của cuộc đời cô. Một ngày nào đó, cô sẽ trở thành vợ của anh ta.
Tôi giật nảy người. Có cái gì đó vừa châm vào chân tôi. Tôi ngồi bật dậy, mắt nhắm mắt mở ngó nghiêng xung quanh. Khu vườn hoàn toàn thay đổi – tối đen. Mặt trời đã lặn. Tôi đã ngủ quên. Trong giấc mơ của tôi, Jason chính là chàng trai đã tới cứu cô bé và mang cô đi nơi khác. Áo anh ta để phanh cổ và trong khi ẵm cô bé đi, anh ta thì thầm vào tai cô những lời tán tỉnh trâng tráo khiến cô bé ngượng ngùng lấy tay che mặt. Có cái gì đó châm vào tay tôi khiến tôi giật mình ngã ra khỏi ghế, những quyển sách rơi tung tóe. Khắp nơi trên mặt đất xuất hiện những lỗ nhỏ và cát bụi bay tung lên như đạn bắn. Mưa. Chỉ là trời mưa nhưng tôi vẫn đang lạc trong câu chuyện của cô bé người Nhật với hàng triệu con ve từ dưới đất chui lên và nhảy lên đầu lên tóc cô bé. Những giọt mưa rơi trên cánh tay tôi bỏng rát như những giọt axit. Tôi vội vàng thu nhặt đống sách vở và băng qua khu vườn chạy vào đường hàm dưới cây đậu tía.